Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 181



CHƯƠNG 181: XIN LỖI TÔI

“Phải đấy, nói không chừng người ta giỏi chuyện giường chiếu, biết cách hầu hạ lắm, đương nhiêu không cần phải rầu rĩ rồi?”

“Mấy người nói nữa, biết đâu chừng cậu Lê yêu thích loại phụ nữ trông có vẻ thanh cao thì sao, nếu là tôi thì tôi cũng được vậy.”

“Nói không chừng phải bán thân để đổi lại buổi quay quảng cáo lần này, ha ha…”

Tiếng bàn bạc của các cô gái càng lúc càng to, hoàn toàn không sợ bị người ta nghe thấy.

Mà nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ lại đang ngồi trong phòng vệ sinh sát vách.

Kiều Minh Anh nghe thấy bọn họ đang bàn tán về mình, lòng bàn tay cô siết chặt.

Tất cả những gì cô có được vào hôm nay hoàn toàn không phải lấy từ người đàn ông Lê Hiếu Nhật đó, mà chỉ dựa vào chính bản thân cô mà thôi, còn có đôi tay này, từng bước từng bước một, vất vả trèo lên từ dưới tầng đáy.

Cô không ngờ rằng mình không phải là ngôi sao, cũng không phải là người của công chúng nhưng lại bị nhiều người bàn tán sau lưng như vậy.

Tủi thân sao?

Vì mức lương hậu hĩnh của FS, cô từng làm việc liên tục ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ, chỉ để gây ấn tượng với những người phỏng vấn vênh váo tự đại này, cô nhốt bản thân mình trong phòng, lúc bước ra đã suýt mất hết sức lực.

Lúc cô giao bản thiết kế cho bọn họ, chỉ xém chút nữa là đã thành công nhưng nào ngờ lại bị một tên phỏng vấn có ý đồ bất chính nhắm trúng, để tự bảo vệ mình mà cô đánh gã ngã lăn trên mặt đất.

Đồng thời cũng mất luôn cơ hội được nhận công việc này.

Bàn tay của cô rất mềm mại, nhưng từ sau khi qua nước Anh, cô luôn cầm bút trong tay, ngày nào cũng vẽ để kiếm sống, những ngón tay cầm bút đã bị chai, không nhìn kỹ thì khó lòng phát hiện được.

Cô là một đứa con gái được chiều chuộng vô cùng, cô còn có thể làm được gì nữa, chỉ có thể làm chuyện mà cô am hiểu nhất, đó chính là vẽ mà thôi.

Những ngày tháng vất vả nhất của cô chính là khi mang thai Kiều Tiểu Bảo, hôm ấy trời mưa nên cô không thể đi vẽ tranh cho người ta, mưa tầm tã suốt mấy ngày, mấy ngày liền cô không có thu nhập.

Cô chỉ có thể ăn bánh bao và bơ trong khoảng thời gian ấy, lúc nào cũng đói bụng cồn cào, may mà đứa trẻ trong bụng rất kiên cường, không khóc cũng không quậy phá.

Đó là động lực duy nhất của Kiều Minh Anh.

Sau đó cô ôm ấp một tia hy vọng đến FS

Cô đã bị Lê Hiếu Nhật chiều đến hư rồi, lòng tự trọng rất cao, cũng đã quen thói kiêu ngạo, cô không thể đi cần xin một công ty đã từng từ chối mình được.

Nhưng khi ấy cô vẫn cúi đầu, dẹp bỏ hết tất thảy lòng tự trọng và kiêu ngạo đi, bước vào FS dưới ánh mắt xem thường của người khác.

Người nhận cô là Ethan.

Ethan không giống với những người khác, mặc dù có hứng thú với cô, nhưng anh ta cũng là người duy nhất khẳng định tác phẩm của cô.

Có sự bảo vệ của anh ta, trông Kiều Minh Anh như thể rất thuận buồm xuôi gió, nhưng cô không hề có một chút kinh nghiệm nào, sao có thể đấu thắng những tên hồ ly gian xảo đó kia chứ.

Ai cũng nói rằng trong đời người ắt sẽ có một lần lột xác quan trọng, lần lột xác ấy có liên quan đến cả đời, Kiều Minh Anh nghĩ có lẽ cô đã bắt đầu lột xác từ khi ấy rồi.

Từ một cô gái chìa tay ra là có cái ăn cái mặc, cô đã lột xác thành Kiều Minh Anh thật sự.

Sao cô có thể ngã xuống được, bởi vì nào có ai chống lưng cho mình.

Cô yêu thích mỗi một tác phẩm do chính tay cô làm ra, cô coi chúng nhưng sinh mạng của mình.

Bởi thế, chắc chắn cô sẽ không cho phép người khác hủy hoại tác phẩm của cô, ví dụ như thế này đây.

Những tiếng bàn bạc vẫn sôi nổi ở ngoài kia, Kiều Minh Anh đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Dường như những người ấy không ngờ cô lại ở đây vậy, đều há hốc miệng tỏ vẻ bất ngờ, rồi lùi về sau nhường đường cho cô trong vô thức.

Kiều Minh Anh ung dung bước đến trước bồn rửa tay, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình dưới vòi nước rồi chậm rãi tẩy rửa.

Cô ngẩng đầu nhìn sang phía cô gái nói năng lớn tiếng nhất, rồi lại nhìn người khác với vẻ như cười như không, ánh mắt cô toát ra vẻ khinh thường và kiêu ngạo.

Không nổi nóng cũng có uy, tựa hồ nữ vương đang nhìn xuống thần dân của mình vậy.

Những cô gái ấy bị cô nhìn đến nỗi muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng ánh mắt của cô lại không chuyển động một li một tí nào.

“Khi nãy mọi người nói chuyện vui quá nhỉ?” Kiều Minh Anh vẫy nước, rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh ra, thong thả lau khô đôi tay của mình.

Đôi tay thon thả, mềm mại và trắng ngần.

“Không, không có đâu chị Kiều, chị nghe nhầm rồi…” Kiều Minh Anh nhận ra giọng nói này, cô ta là người đã nói cô thích vẽ vời, vẽ vời đến mức lăn lên giường Lê Hiếu Nhật.

Kiều Minh Anh nhếch môi, cô quay lưng lại đến trước mặt cô gái đó, rồi nhìn cô ta chăm chú.

Những lời nói được thốt ra từ đôi môi đỏ xinh đẹp ấy hiện rõ vẻ mỉa mai.

“Theo như lời cô nói, nếu như thích vẽ vời thì có thể vẽ đến mức lăn lên giường người khác, hình như cô có kinh nghiệm lắm nhỉ, hay là chia sẻ với mọi người đi, kinh nghiệm của cô như thế nào?

Sắc mặt cô ta trắng bệch, dù có tức giận cũng chỉ dám nhìn Kiều Minh Anh mà thôi.

Thân phận của Kiều Minh Anh rõ như ban ngày, cô là thiết kế sư dưới trướng CR, còn được xướng tên trong cuộc họp vinh danh, những bộ quần áo do cô thiết kế đang là mục tiêu theo đuổi của tất thảy các cô gái.

Tin chắc rằng chỉ cần cô nói cô là Kiều Minh Anh thì sẽ không có cô gái nào không nể mặt.

Quan trọng hơn nữa là, cô còn khá thân thiết với CR, lỡ mà đụng chạm đến cô đồng nghĩa với việc đắc tội tổng giám đốc CR.

Nhưng mà, đúng là cô ta đã đắc tội với Kiều Minh Anh, nhưng không phải vì Lê Hiếu Nhật.

“Cô Kiều, chúng tôi không cố ý đâu, cô đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến chuyện quay chụp.” Một cô gái khác thấy đồng nghiệp của mình lúng túng, bèn nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt trách cứ, cứ như rằng cô đã làm chuyện đại gian đại ác gì vậy.

Không cố ý à?

Kiều Minh Anh cười khẽ rồi đảo mắt nhìn nhữug người có mặt ở đây: “Ồ? Nói như thế, mấy cô lén lút nói xấu hạ nhục tôi sau lưng đều không phải là cố ý à?”

“Chúng tôi chỉ nói mà thôi, cô cũng đâu có mất miếng thịt nào? Cô có thể nói những gì chúng tôi nói đều là giả không?” Cô gái ấy không khỏi nâng cao giọng, lớn tiếng đáp lại cô.

“Chỉ là nói mà thôi?” Sắc mặt Kiều Minh Anh hơi lạnh đi, cô nhìn cô ta chằm chằm: “Thế thì tốt, bây giờ tôi cho cô cơ hội trút giận, sao hả?”

“Cái gì?”

Mấy cô gái ấy đều không hiểu ý của Kiều Minh Anh, bọn họ ngây ngẩn nhìn cô.

Trước cửa nhà vệ sinh là một thảm cỏ, cách vị trí quay chụp rất gần, nhưng được thân cây che khuất.

Kiều Minh Anh và cô gái ban nãy đứng đối diện với nhau, cô khẽ nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi nhếch lên nở nụ cười tự tin.

“Bây giờ tôi cho cô cơ hội đến so tài một trận, nếu như cô thắng thì tôi sẽ ngừng quay ngay, nếu như tôi thắng thì các cô phải xin lỗi tôi, xin lỗi tranh của tôi trước mặt mọi người!”

Cô nói năng rành mạch rõ ràng, chậm rãi và mạnh mẽ, gương mặt toát ra vẻ cao quý không thể xúc phạm được.

“So tài thế nào?” Trông cô gái ấy cũng không lo sợ, cô ta hỏi cô.

“Không phải cô nói tôi bán thân để đạt được vị trí như ngày hôm nay sao, vậy thì chúng ta so tài với nhau thử, ví dụ như làm quần áo.” Kiều Minh Anh khoanh tay trước ngực rồi nói.