Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 196



CHƯƠNG 196: CÓ PHẢI LÀ CÓ NGƯỜI THÍCH RỒI.

Mấy chàng trai có mặt ở đây đều là những người đã từng yêu thầm Kiều Minh Anh hồi đi học, bây giờ nữ thần đang đứng trước mặt bọn họ, ai có thể kiềm chế được sự ngưỡng mộ chứ?

“Vậy bây giờ cậu có người mình thích chưa?” Một chàng trai vội vàng nói.

Hơi thở của Kiều Minh Anh ngưng trệ, ánh mắt dường như vô tình liếc nhìn về phía Lê Hiếu Nhật, nhưng lại nhìn thấy anh đang đưa tay ra, vén sợi tóc đang rủ ở trên má của Hạ Huân Nhi ra sau tai, động tác rất thân thiết, cử chỉ rất thân mật, giống như một đôi đang yêu nhau.

Vậy còn cô thì sao?

Ngón tay Kiều Minh Anh nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, sợ là nếu như không có Kiều Tiểu Bảo, anh sẽ không bao giờ cô chuyển vào sống ở trang viên chứ đừng nói đến việc có thể đối xử tốt với cô như vậy.

“Có chứ.” Cô thẳng thắn trả lời, chỉ là ánh mắt lại nhìn vào người đặt câu hỏi.

Đáp án này giống như sấm rền vang lên giữa những người ở đó.

Ngón tay đang cầm ly rượu của Lê Hiếu Nhật không khỏi siết chặt lại, ánh mắt tối sầm, không phân biệt được đang vui hay tức giận.

Người phản ứng kích động nhất chính là Đặng Chiến, theo như anh ta thấy, Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật đã có cả con, chắc chắn phải thích nhau mới phải, hơn nữa Lê Hiếu Nhật đối xử với Kiều Minh Anh tốt như vậy, ngoài Lê Hiếu Nhật cô còn có thể thích ai?

Dương Ly phát hiện ra điểm không đúng, vội vàng hỏi: “Sao cậu có thể thích anh ta chứ?”

Kiều Minh Anh cau mày suy nghĩ, là vì sự dịu dàng của Lê Hiếu Nhật dành cho cô, hay là thích cái ôm của anh? Hay là vì cho dù xảy ra chuyện gì anh đều sẽ luôn ở phía sau cô không rời không bỏ?

“Là vì sự dịu dàng của anh ấy, vòng tay của anh ấy rất ấm áp, Kiều Minh Anh thành thật nói, hai nơi này chính là hai nơi mà cô cảm thấy an toàn nhất.

Giống như chỉ cần được bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Ngón tay của Lê Hiếu Nhật càng siết chặt, trong ánh mắt lóe lên nhuệ khí, dịu dàng? Ấm áp?

Trong đầu của anh hiện lên sự ân cần và dáng vẻ dịu dàng, nụ cười của Lục Cung Nghị với Kiều Minh Anh.

Cô….thích anh ta sao?

Lê Hiếu Nhật đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo, ngửa cổ lên uống cạn rượu trong ly, giống như đang che giấu điều gì đó.

Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm liếc nhìn Lê Hiếu Nhật, không ngờ, anh trai của bọn họ còn có một mặt dịu dàng như vậy, nhìn dáng vẻ mơ mộng về tình yêu của Kiều Minh Anh.

“Vậy người cậu thích là ai?” Cuối cùng cũng có người hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đang mong chờ.

Nhưng Kiều Minh Anh lại lắc đầu, khóe miệng cong lên: “Không phải chỉ được hỏi một câu thôi sao?”

Ánh mắt của tất cả mọi người tối lại, vì có chút tiếc nuối khi bỏ lỡ cơ hội này.

Nhưng vẫn còn cơ hội, bọn họ không cần lo lắng là sẽ không hỏi ra được.

Trò chơi tiếp tục, chai rượu xoay đến vị trí của Dương Ly, cuối cùng cô lựa chọn thách.

Nội dung của “thách” chính là cô ấy phải cùng với một người khác giới ở đây hát bài “Trái táo nhỏ”.

Lúc bọn họ đưa ra ý kiến này, Kiều Minh Anh suýt nữa thì đã bật cười, bởi vì người mà Dương Ly chọn là Tô Thành Nghiêm, cô thật sự không có cách nào có thể tượng tượng ra dáng vẻ của một cái đầu gỗ lạnh lùng lúc hát bài hát thần khúc này.

Sau khi Tô Thành Nghiêm nghe thấy, không hề từ chối, mà đứng dậy hát với cô ấy.

Lúc hát xong một bài, sự say đắm và say mê trong mắt của Dương Ly biến mất hoàn toàn, không còn một chút gì cũng không khiến người khác phát hiện, cho dù là Tô Thành Nghiêm cũng không nhìn ra.

Dương Ly quá bình tĩnh, nếu như lúc đó không phải cô ấy chủ động nói với Kiều Minh Anh, sợ là Kiều Minh Anh không bao giờ biết được cô ấy thích Tô Thành Nghiêm.

Dương Ly quay lại bên cạnh Kiều Minh Anh, vẻ mặt vẫn như cũ, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Kiều Minh Anh.

Không biết là cố tình hay là vô ý, lúc chai rượu sắp chỉ vào Kiều Minh Anh, đột nhiên chuyển hướng, chỉ vào Lê Hiếu Nhật.

Đặng Chiến cười giống như một con mèo vừa mới trộm được cá, nhìn Lê Hiếu Nhật cố gắng kìm nén ý cười, nhưng lúc anh ta nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của Lê Hiếu Nhật, suýt nữa ngục gã, may là anh ta đã ổn định lại.

Anh ta cảm thấy, anh ta đang ngồi bên cạnh Kiều Minh Anh, có lẽ Lê Hiếu Nhật sẽ không làm gì anh ta mới phải.

Đây cũng là lý do tại sao anh ta nhất định phải ngồi bên cạnh Kiều Minh Anh.

Nhưng Đặng Chiến không biết, lát nữa anh ta sẽ chết càng thê thảm.

“Tôi hỏi cho! Người anh thích có ở trong đám người chúng ta không?” Đặng Chiến cướp trước.

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật mờ mờ, liếc nhìn Đặng Chiến đang vô cùng mong chờ: “Muốn biết?”

Đặng Chiến run rẩy….

Sau lưng anh ta mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của Lê Hiếu Nhật, sớm biết như thế này anh ta sẽ không hỏi câu này, lần này toi rồi!

“Chúng tôi cũng muốn biết, cậu Lê sẽ không để ý đúng chứ?” Tiếu Triết phát hiện ra điểm không đúng, lập tức đứng ra giải vây.

“Đương nhiên là không để ý.” Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật hơi nhếch lên, lời nói lạnh lùng, mang theo một tia tức giận: “Có.”

Trong lòng Kiều Minh Anh chua xót ngẩng đầu lên nhìn Hạ Huân Nhi từ lúc đi vào đến bây giờ vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng buồn bực, lẽ nào anh thích kiểu phụ nữ như thế này?

Dương Ly nháy mắt với Kiều Minh Anh đến mức mắt của cô gần như giật giật nhưng cũng không thấy Kiều Minh Anh để ý đến cô ấy, ngược lại vẫn cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ cái gì, từ đáy lòng cô cảm thấy Lê Hiếu Nhật thật sự đáng thương.

Những người ngồi ở đây lập tức loại trừ những người đã kết hôn, chỉ còn lại mấy cô gái độc thân, Kiều Minh Anh, và Hạ Huân Nhi ở bên cạnh Lê Hiếu Nhật.

Đột nhiên đều không đoán ra được.

Đáp án, vẫn chỉ có một mình Lê Hiếu Nhật biết.

Lê Hiếu Nhật khẽ lắc chất lỏng trong ly rượu, đã đổi một ly rượu khác, chất lỏng màu vàng sóng sánh trong ly, dưới ánh sáng mờ ảo, khiến người ta cảm thấy cổ họng có chút khô.

Kiều Minh Anh theo bản năng liếm môi, sau nó cầm ly nước hoa quả lên uống mấy ngụm.

Cô hoàn toàn không biết, dáng vẻ này rơi vào trong mắt một số người đẹp và quyến rũ đến mức nào.

“Người cậu Lê thích là ai?” Cuối cùng cũng có người không sợ chết nói ra suy nghĩ trong lòng của Đặng Chiến, khiến Đặng Chiến thở phào nhẹ nhõm, lúc nữa sẽ không chết quá thảm đúng không?

Ngay cả Kiều Minh Anh cũng cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp, cho dù ngày hôm đó anh nói một cách tuyệt tình, lưu loát như vậy, nhưng cô vẫn không khỏi thầm nghĩ, người kia có thể là mình không.

“Không phải rất rõ ràng sao?” Lê Hếu Nhật không trả lời, hỏi người lại bọn họ, tư thế nâng ly rượu không thay đổi, ánh mắt thâm thúy đến mức khiến người khác không thể nhìn thẳng, cười như không cười.

Mặc dù tất cả mọi người đều muốn biết là ai, nhưng cũng không dám tiếp tục hỏi anh.