Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 223



CHƯƠNG 223: ĐỘT NHIÊN CÓ CHÚ CHÓ

“Mẹ ơi, nước miếng kìa.” Kiều Tiểu Bảo nhíu mày, nhìn Kiều Minh Anh với vẻ bực bội.

“Nhóc con xấu xa, đã lớn như vậy rồi mà còn để ý đến mấy cái này hả?” Kiều Minh Anh cốc đầu cậu bé với vẻ bất lực, rồi mới cảm thấy hình như có thứ gì đó dụi vào chân mình.

Cái quỷ gì vậy?

Cô lập tức cúi đầu nhìn xuống, bèn nhìn thấy một chú chó đáng yêu chết người.

“Đây là…chó núi Pyrénées hả?” Đôi mắt Kiều Minh Anh lập tức sáng bừng.

Cô lập tức thả Kiều Tiểu Bảo xuống, rồi ôm Đoàn Đoàn lên, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Kiều Tiểu Bảo không hề tỏ ra bất mãn một chút nào, cậu bé nhìn thấy thấy mẹ mình vui vẻ bế Đoàn Đoàn, cậu bé cười đến cong cả mắt. Kiều Tiểu Bảo biết chắc chắn rằng mẹ mình sẽ thích, trước kia mẹ đã nói phải nuôi một chó thật đáng yêu mới được, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, cũng không có thời gian, có điều bây giờ nghĩ lại mới thấy cơ hội đã đến rồi.

Không phải ba cố ý chứ? Kiều Tiểu Bảo nhìn Đoàn Đoàn, trong lòng cậu bé thầm nghĩ như vậy.

“Cục cưng ơi, sao đột nhiên có con chó thế, trông đáng yêu quá.” Kiều Minh Anh ôm Đoàn Đoàn, cảm thấy chú chó này hơi nặng, cô bèn chìa tay ra nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Gương mặt Kiều Tiểu Bảo đen sì: “Mẹ ơi, đột nhiên có con chó gì chứ? Ba tặng cho con đấy, thông minh lắm, con nói gì nó cũng làm theo hết.”

“Vậy à?” Kiều Minh Anh nhướn mày, Lê Hiếu Nhật tặng chó cho Kiều Tiểu Bảo để làm gì? “Mẹ nuôi một mình Tiểu Bảo đã nhọc lắm rồi, bây giờ lại tòi ra thêm một chú chó nữa hả?”

Nhọc lắm rồi? Khóe miệng Kiều Tiểu Bảo co rút, mẹ ơi rốt cuộc mẹ đã nhọc ở đâu vậy?

“Để cục cưng tự mình chăm sóc Đoàn Đoàn là được, sau này Đoàn Đoàn sẽ theo con, con ăn gì thì Đoàn Đoàn sẽ ăn đó.” Kiều Tiểu Bảo hếch chiếc cằm tròn của mình lên, ôm Đoàn Đoàn lại từ lồng ngực Kiều Minh Anh.

Dường như Đoàn Đoàn hiểu ý của Kiều Tiểu Bảo vậy, nó thè chiếc lưỡi hồng hào ra liếm mặt Tiểu Bảo.

Đôi mắt trong trẻo của Kiều Minh Anh thoáng có vẻ ngạc nhiên, rồi cô phì cười: “Nhóc con.” Rồi mới cùng Kiều Tiểu Bảo đi về phía biệt thự.

Câu nói của Kiều Tiểu Bảo khiến cô nhớ đến một câu chuyện cười, nói là những ngày đầu tháng người ăn gì chó ăn nấy, đến cuối tháng chó ăn gì người ăn nấy.

Có điều Lê Hiếu Nhật giàu có như thế, nuôi chó đầy sân cũng còn được nữa là, bởi vậy cô không cần phải quan tâm đến vấn đề này.

Hơn nữa trông Đoàn Đoàn cũng không giống với con chó bình thường, Lê Hiếu Nhật giao Đoàn Đoàn lại cho Kiều Tiểu Bảo, nhất định là có dụng ý của anh.

“Cô Kiều, cậu chủ nhỏ, mọi người về rồi.” Vừa bước vào trong căn biệt thự đã nhìn thấy Diệp Tử đang ngồi dưới giàn hoa, một tay cầm kéo, một tay cầm đóa hoa hồng thắm yêu kiều, cô ta đang tỉa những chiếc lá, vừa nhìn thấy Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo bước vào bèn mỉm cười.

Mặc dù cô ta đang ngồi trên xe lăn, nhưng điều khiến người ta chú ý ngay khi lại là gương mặt xinh đẹp của mình.

Diệp Tử nhìn Kiều Minh Anh một lúc, rồi mới trông sang Kiều Tiểu Bảo, ánh mắt chợt ảm đạm.

Đứa trẻ này là điểm mấu chốt.

“Ừm.” Kiều Minh Anh khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Diệp Tử không biết tự xem mình là người ngoài gì cả, cứ như cô ta thật sự sống lâu ở đây vậy.

Cô nghĩ đến đây rồi dáo dác nhìn khắp nơi, không thấy bóng hình ấy đâu, trong lòng chợt thấy mất mát.

“Lê Hiếu Nhật vẫn chưa về, cô muốn tìm anh ấy à?” Diệp Tử vừa cắm hoa vào bình, vừa hỏi cô.

“Chưa về à?” Kiều Minh Anh nhíu mày, rồi nhìn sang Kiều Tiểu Bảo.

Kiều Tiểu Bảo lắc đầu với cô, tỏ ý không biết, khi nãy cậu bé chỉ lo chơi với Đoàn Đoàn mà thôi.

“Vậy thì thôi.” Trong lòng Kiều Minh Anh cảm thấy hơi ngờ vực, sau khi Lê Hiếu Nhật đưa cô vào bệnh viện chưa trở về hay sao?

“Mẹ ơi, để con dẫn Đoàn Đoàn đi ăn cơm, hình như Đoàn Đoàn đói rồi.” Kiều Tiểu Bảo chỉ vào Đoàn Đoàn đang làm nũng dụi vào chân mình, vui cười hớn hở.

Đừng thấy bây giờ trông có vẻ bình yên, thực ra những đợt sóng vẫn đang ngầm cuộn trào, cộng với chuyện vẫn chưa tìm được Kiều Lan Anh đã từng bắt cóc cô lúc trước, người mà Dạ Nhất cử đi tìm cũng chưa tìm được cô ta, nhưng Tiểu Bảo đã ngừng hành động.

Dạ Thất nói cho cô biết, có một thế lực thần bí đã đưa Kiều Lan Anh đi, nhưng còn việc người đó là ai thì rất kỳ quặc, hình như bọn chúng hiểu về bọn họ lắm vậy, mỗi một lần bọn họ tìm được manh mối là chúng tại rút đi ngay. Dần dần Kiều Tiểu Bảo bèn lựa chọn im lặng theo dõi.

“Được rồi, đi đi.” Kiều Minh Anh véo gương mặt của cậu bé, rồi mới đi lên tầng hai.

Cô phải chuẩn bị một ít đồ, rồi đi bệnh viện thăm Lục Cung Nghị

Bệnh tình của Lục Cung Nghị cũng đã ổn định nhiều rồi, nhưng vẫn còn cần phải quan sát thêm, có lẽ đợi thêm một thời gian nữa là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Lúc anh ta vẫn còn chưa khỏe mạnh hoàn toàn, Kiều Minh Anh luôn tận tụy chăm sóc anh.

Cô thở dài một tiếng, rồi bước vào phòng ngủ lấy vài bộ đồ đi tắm, lúc chuẩn bị rời đi chợt nghe thấy có tiếng nước chảy.

Lẽ nào là Lê Hiếu Nhật à?

Sau khi chần chừ một chút, tiếng nước trong phòng tắm dần dần nhỏ dần, lẽ nào anh đã ra rồi sao?

Lúc cô đang bối rối không biết nên nói gì với anh, mùi bạc hà thơm mát xộc vào mũi cô, hơi thở của cô tràn ngập hương thơm ngát, nhìn thấy cả người của cô đã nằm gọn trong vòng tay anh vậy, không thể nào thoát nổi.

Kiều Minh Anh ngẩng phắt đầu lên, suýt chút nữa cô đã trào máu mũi.

Một tay Lê Hiếu Nhật cầm chiếc khăn trắng muốt lau mái tóc đen như được đổ mực vào ấy, nước nhỏ dọc xuống đầu cô, trượt xuống cổ, rồi chảy vào trong chiếc khăn tắm xanh da trời…

Kiều Minh Anh cảm thấy mũi mình nóng lên, cô bụm mũi lại theo phản xạ có điều kiện, gương mặt ưng ửng đỏ, thỉnh thoảng lại nhìn sang cơ bắp trên lồng ngực màu lúa mì của anh.

“Em bụm mũi làm gì đấy?” Đôi lông mày kiếm của anh nhíu lại, bàn tay vẫn cầm khăn lau tóc, nhìn thấy Kiều Minh Anh chợt bụm mũi, anh mới lấy làm kỳ quái.

Câu nói này của anh làm Kiều Minh Anh tỉnh táo trở lại, rồi cô mím đôi môi anh đào, đôi mắt ươn ướt nước chuyển động: “Ở nơi này có mùi gì kỳ quái lắm…”

Mùi gì? Lê Hiếu Nhật hít sâu một hơi, nhưng ngoại trừ mùi sữa tắm trên người anh và hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cô, thì làm gì còn mùi kỳ quái nào khác?

Anh quay đầu đi, nhìn gương mặt he hé bên dưới đôi tay của Kiều Minh Anh, anh bèn cười tủm tỉm, đến ngồi ở ghế sô pha trước màn hình tinh thể lỏng: “Qua đây.”

Kiều Minh Anh không buồn nghĩ ngợi mà qua đó với anh, cô nhìn sau đầu của anh rồi hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Giúp anh lau tóc đi.” Lê Hiếu Nhật đưa khăn tắm ra sau, Kiều Minh Anh lập tức thả bàn tay đang bụm mũi xuống, nhận lấy chiếc khăn từ tay anh.

Trong lòng cô thấy hơi kích động, cô mơ ước đầu tóc của Lê Hiếu Nhật không phải ngày một ngày hai, tóc của cô không thể bì nổi tóc anh. Tóc của Lê Hiếu Nhật rất khỏe, đen, sáng bóng và mềm mại, trước kia cô từng nhân lúc anh ngủ để sờ thử một lần, cảm giác mềm mượt tư tơ lụa đó khiến cho cô thèm thuồng đến rất lâu.

Bây giờ được tùy ý nghịch ngợm tóc anh, cô có thể không kích động hay sao?