Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 227



CHƯƠNG 227: EM LUÔN THÍCH ANH ẤY

Nếu không xảy ra sự cố lần này, có lẽ phim tuyên truyền rất nhanh đã có thể đóng máy rồi, nhưng bây giờ bị cưỡng chế ngừng quay, cũng không biết lúc nào mới có thể quay lại, chuyện này đối với Tinh Thần là một bước vấp ngã rất lớn.

“Ừ, anh biết, may mắn có Lê Hiếu Nhật giúp đỡ, nếu không lần này Tinh Thần còn không biết nên làm thế nào.” Lục Cung Nghị nhàn nhạt cười, nhưng đáy mắt vẫn lướt qua địch ý.

Anh mặc dù ở trong bệnh viện, nhưng anh vẫn biết rõ chuyện bên ngoài.

Nhưng anh quá xem nhẹ Kiều Minh Anh rồi, Kiều Minh Anh không phải loại con gái dễ dàng bỏ xuống thành kiến trong lòng, đối với chuyện bản thân đã nhận định, rất khó thay đổi.

“Là anh ấy.” Kiều Minh Anh mỉm cười, nụ cười rất nhạt, hai lúm đồng điếu ngọt ngào bên khóe miệng như tràn đầy mật ngọt.

Cô biết tại sao anh quay về giúp Tinh Thần, không chỉ là vì có hợp tác với Tinh Thần, còn vì cô, cho nên cô mới vui vẻ như vậy.

Lục Cung Nghị nhìn nụ cười bên khóe miệng cô, cảm giác nguy cơ dâng lên, trong ánh mắt ấm áp lướt qua hoảng loạn: “Anh Anh, có phải em thích anh ta không?”

Kiều Minh Anh nghe thấy câu hỏi của anh, ban đầu còn không hiểu, nhưng sau đó lập tức nghĩ tới anh đang chỉ ai, thản nhiên gật gật đầu: “Dạ, đúng vậy, em luôn thích anh ấy.”

Cô luôn xem Lục Cung Nghị là bạn tốt của mình, cho nên không có gì cố kỵ nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Vậy à, vậy anh ta cũng thích em sao?” Mắt Lục Cung Nghị lướt qua tia thất lạc, một lúc sau mới nhìn thẳng vào đôi mắt Kiều Minh Anh.

“Đương nhiên rồi, hôm nay chúng em đã nói chuyện thật tốt, hôm nay em mới biết anh ấy cũng thích em, thật tốt, người mình thích cũng vừa khéo thích mình.” Vì cô rất vui vẻ nên không nhìn thấy sự lạc lõng thoáng chốc của Lục Cung Nghị, trên mặt chỉ có tràn đầy ý cười.

Giống như một cô gái nhỏ rơi vào tình yêu.

Nhưng dáng vẻ cô như vậy lại khiến Lục Cung Nghị đau lòng, mặc dù anh đang cười, nhưng cụ cười có chút trầm.

Lục Cung Nghị đột nhiên hiểu rõ, khóe miệng cười cay đắng, ý cười bi thương, ở trong lòng Kiều Minh Anh, anh trước giờ đều chỉ là bạn, nhưng mà anh, lại nghĩ quá nhiều mà thôi.

Nhưng mà, anh thật sự không cam lòng, cô gái mình thích gần bốn năm lại chắp tay dâng cho người khác như vậy, cho dù đó là người cô thích cũng không được.

“Anh ta đối xử tốt với em, vậy thì anh yên tâm rồi, nếu anh ta dám đối xử tệ với em, thì nói cho anh biết ngay, anh sẽ giúp em đánh anh ta.” Lục Cung Nghị làm ra vẻ mặt thoải mái, vẫn cười ấm áp như cũ, chỉ là ý cười không đạt đáy mắt, có chút lạnh lẽo.

Kiều Minh Anh cong môi cười, sau đó gật gật đầu: “Dạ, đến lúc đó anh sẽ làm hậu thuẫn kiên cố nhất cho em.”

Lục Cung Nghị cười tái nhợt bất lực, mặt lộ ra mệt mỏi: “Anh hơi đau đầu, muốn ngủ một lát, nếu không em quay về trước đi?”

“Đau đầu? Là chỗ bị đụng phải lại phát tác sao?” Kiều Minh Anh thoáng chốc căng thẳng, lập tức đứng dậy, nếu anh gật đầu một cái thì cô sẽ lập tức đi gọi bác sĩ.

Lục Cung Nghị cười cười với cô, chậm rãi lắc đầu: “Không sao, anh chỉ là vì buồn ngủ mà thôi, em không cần lo lắng.”

“Thật sao? Anh đừng lừa em, đau chỗ nào thì nói.” Con ngươi long lanh đầy lo lắng, ánh mắt nhìn anh càng thêm áy náy, về mặt tâm lý có chút không chịu nổi.

Lục Cung Nghị khẽ nhắm mắt lại, muốn trốn tránh tất cả, không muốn nhìn đôi mắt đó của cô, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy mình thật sự chẳng là gì trong lòng cô.

“Anh thật sự rất tốt.”

Lời rất khẽ rất khẽ, như đang nói với Kiều Minh Anh, lại như đang nói với mình, có sự bi thương khiến người ta đau lòng.

“Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em lại tới thăm anh.” Kiều Minh Anh cười, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Cô rời đi thật lâu sau, Lục Cung Nghị mới mở mắt, nhìn trần nhà trắng như tuyết, có chút xuất thần.

Hi vọng biết bao, người cô thích vừa khéo là mình.

Lúc Kiều Minh Anh nhận được điện thoại của Dương Ly chạy tới quán bar thì đã xảy ra chuyện rồi.

Chuyện đại khái là thế này, Lâm Hạnh Nhi hẹn Dương Ly ra ngoài, địa điểm là quán bar Lam Quang, Lâm Hạnh Nhi lấy bí mật của Tô Thành Nghiêm làm mồi nhử, dụ Dương Ly ra ngoài với cô ta.

Chính vào lúc nãy, một đám người nhìn trúng hai người họ, thực ra người họ nhìn trúng là Lâm Hạnh Nhi, muốn kêu Lâm Hạnh Nhi uống rượu với họ, Lâm Hạnh Nhi làm sao chịu, những người đó liền muốn động tay động chân, sau đó Lâm Hạnh Nhi bèn đẩy Dương Ly ra, để Dương Ly uống thay cô ta, những người đó thấy Dương Ly cũng xinh đẹp, cho nên đồng ý.

Dương Ly cũng không bằng lòng, nhưng Lâm Hạnh Nhi là người Tô Thành Nghiêm yêu nhất, nếu cô ta bị tổn thương ở đâu, Tô Thành Nghiêm nhất định sẽ đau lòng, mà Dương Ly không muốn anh ta đau lòng.

Cứ xem như cô thật sự ngu ngốc đi, Dương Ly không chút chần chờ cầm mấy bình rượu trên bàn bắt đầu uống, dùng cồn tê liệt thần kinh của mình trong lời nói khó nghe của người bên cạnh.

Uống xong, mấy người đó không chỉ không tuân thủ lời hứa, ngược lại còn ngày càng quá đáng, bèn muốn Lâm Hạnh Nhi cũng uống rượu, họ mới bằng lòng thả hai cô đi.

Lâm Hạnh Nhi gấp gáp, cô ta thật sự không thể uống rượu, cô ta từ nhỏ đã mẫn cảm với cồn, Dương Ly cũng biết điểm này, cho nên mới nhìn mặt mũi Tô Thành Nghiêm mà chắn rượu thay cô ta.

Cô ta thật sự không thể uống rượu!

Lâm Hạnh Nhi bị ép không còn cách nào cầm bình rượu trên bàn lên liền cứng rắn đưa vào miệng Dương Ly muốn rót rượu cho cô ấy: “Cô mau uống xong những cái này đi, uống xong chúng ta có thể rời đi rồi, cô nhịn thêm một chút cho tôi…”

Dương Ly uống quá nhiều, ý thức đã mơ hồ rồi, nhìn bình rượu trên bàn, đại khái còn có mười mấy bình nữa, cho dù uống đến chết cũng không thể uống hết.

Những người này, rõ ràng chính là cố ý làm khó họ, muốn chuốc say họ!

Dương Ly muốn mở miệng kêu Lâm Hạnh Nhi dừng tay, nếu cô bây giờ hôn mê, người tiếp theo sẽ là cô ta, đến lúc đó toàn bộ đều xong đời!

Nhưng cô vừa mở miệng, rượu cay xè đã rót vào cổ họng cô, nghẹn đến mức cô căn bản nói không ra được câu nào.

Cái đồ ngu như heo này!

Dương Ly vội đến đỏ mắt, vươn tay sờ điện thoại trong túi, gửi tin nhắn cho Kiều Minh Anh, sau đó điện thoại liền không cẩn thận bị rơi xuống đất.

Cứu mình.

“Ai ui ai ui, sắp uống xong rồi! Cố lên chút nữa!” Những người đó cùng nhau hô, nhìn động tác không ngừng chuốc rượu Dương Ly của Lâm Hạnh Nhi, cười như hoa nở.

Dương Ly cuối cùng say ngã, mặt đỏ bừng.

“Này này, sao cô lại ngủ, cô ngủ rồi tôi làm sao đây?!” Lâm Hạnh Nhi dùng sức vô vài cái lên mặt Dương Ly, muốn gọi cô tỉnh lại, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.

“Cô ta đã không uống nổi rồi, vậy thì đến cô đi!” Những người đó đẩy bình rượu, cười không có ý tốt, đánh giá toàn thân Lâm Hạnh Nhi.

Trong lòng Lâm Hạnh Nhi ghê tởm, đột nhiên cảm thấy rất hối hận, nếu không phải cô ta nhất thời hứng chí muốn đến quán bar, thì sẽ không gặp phải đám người này, bây giờ cô ta nên làm thế nào?