Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 43



CHƯƠNG 43: ANH MUỐN ĐƯA TÔI ĐI ĐÂU.

Kiều Minh Anh dựa lưng vào cửa sổ xe, hơi thở có chút hỗn loạn, giống như là cô vừa chạy cự ly một nghìn mét, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mang một dáng vẻ ngượng ngùng.

“Em vẫn chắc chắn là nó rất bình thường?” Lê Hiếu Nhật dùng mu bàn tay chống cằm, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng lung linh, con ngươi nheo lại lười biếng nhìn cô.

“Còn thua cả bình thường! Quả thật không có kỹ thuật gì cả!” Kiều Minh Anh tức giận trừng mắt quát anh, anh rõ ràng là cố ý ăn đậu hũ của cô!

Kỹ thuật hôn có tốt hay không tại sao phải tìm cô để chứng minh?

“Chẳng lẽ em còn muốn phải thử lại lần nữa?” Lê Hiếu Nhật giống như đang trêu chọc con mèo, rất có kiên nhẫn, nhưng con mèo cũng biết nóng nảy.

Kiều Minh Anh nghe xong, nhanh chóng mở cửa xe chui ra, “đùng” một tiếng đóng cửa xe lại.

“Muốn thử thì anh tự thử đi! Tôi đây không có muốn thử với anh!” Mỗi một chữ một câu của Kiều Minh Anh đều nghiến răng nghiến lợi mà nói. Cô cứ đi về phía trước, ở phía trước là đường cái, cô chỉ biết đi ở bên cạnh, vừa nhìn qua là cảm thấy rất hoang vu.

Nhưng mà cái bánh bao tự mình chọn có quỳ xuống cũng phải ráng ăn hết.

Kiều Minh Anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.

“Ban đêm ở nơi này không an toàn, nhớ kỹ trên bản tin gần đây đã nói cái gì.” Lê Hiếu Nhật lái xe chạy theo ở bên cạnh Kiều Minh Anh, cố ý hù dọa cô.

Thân thể Kiều Minh Anh nhẹ nhàng run một cái, dòng chữ “Xác chết trên xa lộ hoang vu” xuất hiện ở trong đầu cô.

“Em đã không sợ thì tôi đi trước đây.” Ý cười nơi khóe môi của Lê Hiếu Nhật càng rộng hơn, tăng tốc độ xe quay về đường lớn.

Bây giờ đã rất muộn rồi, Kiều Minh Anh chỉ có thể nhìn thấy mình trên con đường tối tăm.

Kiều Minh Anh hít hít cái mũi hồng hồng do bị gió lạnh thổi vào, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, cô sợ hãi ôm chặt cánh tay đi về phía trước.

Chỉ là cô không ngờ rằng Lê Hiếu Nhật thật sự sẽ vứt cô ở trên đường lớn như vậy, quả thật là một tên khốn nạn!

Vẫn là Tiểu Bảo của cô đáng yêu!

Không biết đi được bao lâu, Kiều Minh Anh cảm thấy bắp chân mình đau nhức, vẫn là không nên đi đến đây, xung quanh ngoại trừ cây cối thì chính là cỏ dại, không có một bóng xe chạy qua.

Một giọt mưa rơi lên chóp mũi của cô, Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, càng ngày càng có nhiều hạt mưa rơi xuống, cô đành phải chạy đến một thân cây ở bên cạnh để tránh, mưa rất nhanh liền trở nên xối xả.

Trước đó cô cũng có uống rượu, lại chịu mưa chịu gió, thân thể lập tức không thể chống đỡ nổi mà trượt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất ẩm ướt.

Kiều Minh Anh chôn khuôn mặt ở giữa hai đầu gối, trước mắt là một mảng sương mù, đau đớn ở trong đầu truyền đến, khiến cô cũng không có sức lực mà suy nghĩ cái khác.

Lê Hiếu Nhật vốn chỉ muốn dọa Kiều Minh Anh một chút, nếu như cô sợ thì lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh.

Nhưng rất lâu cũng không thấy cô gọi điện thoại đến, lúc xe sắp chạy lên đường cao tốc, trời mưa khiến cho bóng đêm càng ảm đạm hơn.

Lê Hiếu Nhật lập tức quay đầu xe lại, chạy về con đường cũ, tốc độ xe rất nhanh, cũng không lo lắng mưa sẽ khiến xe trơn trượt.

Đáng chết, sao anh có thể phạm vào sai lầm nhỏ đến như vậy?

Nếu như Kiều Minh Anh không cẩn thận mà xảy ra chuyện gì đó…

Con ngươi đen nhánh của Lê Hiếu Nhật căng chặt, tay cầm vô lăng trắng bệch.

Chiếc xe trở lại chỗ lúc nãy thả Kiều Minh Anh xuống, Lê Hiếu Nhật nheo mắt cẩn thận nhìn động tĩnh ven đường, giống như thân ảnh tiều tụy kia đã bị bóng đen ăn mòn, nhìn đâu cũng không thấy.

Lê Hiếu Nhật mở cửa xe ra bước xuống, cũng không thèm quan tâm đến nước mưa cứ rơi trên người mình, nhanh chóng đi đến ven đường tìm kiếm.

“Kiều Minh Anh.”

Trong trạng thái mơ màng, Kiều Minh Anh tựa hồ như nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, cô ngước đầu lên và cố gắng mở mí mắt nặng như chì ra.

“Kiều Minh Anh.” Tiếng này còn rõ ràng hơn tiếng trước.

Nhưng Kiều Minh Anh không biết có phải là mình nghe nhầm hay không, cô cứ ngồi đó ôm gối mà không trả lời.

“Anh Anh! Em nghe thấy thì mau trả lời tôi đi!” Lê Hiếu Nhật cách vị trí của Kiều Minh Anh ngày càng gần, làm thế nào cũng không thể che giấu được sự khủng hoảng ở tận đáy lòng.

Thật giống như lại trở về năm năm trước, buổi tối hôm đó cô đột nhiên rời đi, anh đã tìm hết tất cả những nơi mà anh nghĩ là cô sẽ đến, nhưng cũng không hề tìm được.

Anh thậm chí đã bắt đầu hối hận, nếu như lúc nãy không để cô một mình thì sao lại như thế này được?

Lê Hiếu Nhật?

Đôi mắt mông lung mờ mịt của Kiều Minh Anh phút chốc mở to, nhìn bóng dáng cao lớn ở phía xa kia, cố hết sức dựa vào thân cây mà đứng lên, nhịn không được mà rủa mình một tiếng: May mắn là đi cũng không xa, nếu không thì cái chân này cũng bị liệt rồi.

“Tôi ở đây!” Kiều Minh Anh lớn tiếng hét lên, âm thanh mang theo giọng mũi dày đặc.

Mặc dù âm thanh rất lớn, có điều bị tiếng mưa rơi lấn át mà yếu đi không ít, nhưng vẫn có thể nghe thấy được tiếng vang nhỏ xíu.

“Anh Anh?” Lê Hiếu Nhật vui mừng, sau đó lần theo nơi phát ra âm thanh mà đi đến.

Dáng người đang dựa vào thân cây đó không phải là Kiều Minh Anh thì là ai nữa?

Kiều Minh Anh nhìn thấy Lê Hiếu Nhật bị nước mưa ngấm ướt không ít, hốc mắt bỗng nhiên cay cay, sau đó cô nắm chặt lấy quần áo của anh, giọng nói hung dữ: “Lần sau mà còn đem vứt tôi ở giữa đường một mình, tôi sẽ thiến anh luôn!”

Mặc dù giọng nói hơi khàn, nhưng tinh thần của cô cũng không kém lắm.

Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay đặt ở trên trán cô thăm dò nhiệt độ, trán cô nóng đến nỗi muốn che đi mất nhiệt độ trên bàn tay của anh.

“Em bị sốt rồi.” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt bởi vì phát sốt của cô mà đỏ bừng khác thường, ôm cô lên và nhanh chóng bước ra xe.

Kiều Minh Anh hít hít mũi mấy cái, đầu óc đã có chút mơ màng, chỉ nghe thấy hai chữ bị sốt của Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật dùng áo vest che trên đầu của cô, đi đến bên cạnh mở cửa xe ra, đặt cô ở chỗ ngồi phía sau xe, cởi áo khoác nhỏ ẩm ướt của cô ra để qua một bên, lấy một tấm thảm cho cô đắp tạm.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Kiều Minh Anh nheo mắt lại, mặt dù rất không thoải mái nhưng vẫn còn ý thức, hai tay quấn chặt lấy tấm thảm vào người.

“Đến nhà của em.” Lê Hiếu Nhật từ tốn cất lời, khởi động xe.

Cái gì?

Mắt Kiều Minh Anh mở to, ngồi thẳng dậy, đến nhà của cô?

“Anh nói là nhà họ Kiều hay là chung cư nhỏ của tôi?” Kiều Minh Anh nuốt nước miếng một cái, cổ họng khô khốc hơi khó chịu.

“Chung cư.” Tốc độ xe chạy rất nhanh, nhưng Lê Hiếu Nhật lái xe rất ổn định. Nơi đây gần chung cư của Kiều Minh Anh hơn, nếu không thì anh cũng không chọn, mà anh sẽ chọn trang viên.

Trái tim của Kiều Minh Anh trong nháy mắt vọt lên đến cổ họng, nếu như về chung cư thì chẳng phải là Tiểu Bảo sẽ bị phát hiện sao? Như vậy quá nguy hiểm!

Cô sờ lên túi áo của mình, lấy điện thoại ra và mở khóa màn hình, nhanh chóng bấm một tin nhắn gửi đến điện thoại di động dự phòng ở nhà.

“Bảo bối à, tối nay Mami có việc, con đến nhà dì Dương ngủ một đêm nha.” Phía sau còn kèm theo mấy biểu cảm khóc lóc.

Kiều Minh Anh đoán chừng cũng thật sự hồ đồ rồi, bây giờ đã khuya như vậy sao có thể để Tiểu Bảo ra ngoài được chứ.

Khi Kiều Tiểu Bảo nhận được tin nhắn này thì im lặng trong vài giây, Mami nhất định là muốn dẫn ai đó về nhà, không muốn người đó nhìn thấy nhóc cho nên mới kêu nhóc đến nhà dì Dương ngủ một đêm.

Lúc trước cho dù Kiều Minh Anh có chuyện gì đi nữa mà để Tiểu Bảo ở nhà một mình, cũng sẽ không kêu nhóc đi tìm ai.

Hơn nữa bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi.

Kiều Tiểu Bảo lấy laptop từ trên đùi đặt xuống rồi tắt máy, sau đó bỏ nó vào ba lô, tiếp theo đi thu dọn đồ đạc của mình ở phòng khách và phòng tắm đem bỏ vào phòng.

Sau khi làm hết tất cả điều này, Kiều Tiểu Bảo đi đến cửa mang đôi giày da nhỏ của mình, chiếc chìa khóa ở trong bàn tay nhỏ vung tới vung lui, miệng huýt sáo vang, cẩn thận đóng cửa lại và bước ra khỏi căn hộ.