Bỗng nhiên, Trương què quay đầu lại, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm nữ nhân xa lạ đang ghé trên cửa sổ.
Hắn hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân, nữ nhân này tột cùng là đến từ khi nào vậy?
Lý Sở thấy bộ dáng hắn như nhìn thấy quỷ, không khỏi cảm thấy buồn cười, dứt khoát ghé vào trên cửa sổ cười đến ngửa tới ngửa lui.
" Ta là một kẻ bán cá a, làm ngươi sợ?"
Bị Lý Sở hạ thấp mặt mũi, Trương què tức khắc đen mặt:" Ngươi còn mẹ nó thiếu đánh rắm!"
Lý Sở thấy hắn tức giận mắng thì liền mắt điếc tai ngơ, đứng thẳng thân mình buông tay, sau đó thân thủ nhanh nhẹn nhảy vào trong phòng.
Trương què đứng ở trong phòng bị y làm hoảng sợ, không nhịn được lảo đảo về sau một bước, mặt thấy hắn sắp té ngã, Lý Sở duỗi tay kéo nhẹ vạt áo trên của hắn khiến cho hắn trực tiếp té ngã trên mặt đất.
" Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai?" Bỗng nhiên té ngã trên đất, Trương què cũng không rảnh lo đau đớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt có thể nhẹ nhàng túm ngã mình.
Lý Sở mặc kệ hắn, lo tự mình đem những cái chặn cửa bàn ghế ngăn tủ đẩy ra, một chân đem cửa gỗ kia đá văng ra khỏi phòng.
Tứ Bảo ở trong lòng ngực Dư đại nương nâng đầu lên, thấy cửa hỏng rồi, không kịp chờ đợi liền kéo bà chạy ra khỏi phòng.
" Đi, bên ngoài"
Dư đại nương đành phải mang Tứ Bảo đi ra ngoài.
Ánh mắt Trương què dính trên người Tứ Bảo đang đi ra ngoài, lại bị Lý Sở đá một chân liền ngất trên mặt đất.
" Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cái lão già này?"
Lý Sở thật sự không biết vì sao trên thế giới sẽ có loại người này tồn tại, hận không thể một chân đem người đá chết hắn, đáng tiếc giết người phạm pháp.
Y ném Trương què xuống, đi theo Dư đại nương ra ngoài.
Ngoài phòng trong sân, người không xuất hiện vài ngày nay giờ đang đứng ở nhà chính, bên người còn dẫn theo một vị lão giả khá lớn tuổi.
" Giang Nhị!"
Chạy tới trong sân Tứ Bảo đã liếc thấy cô, nàng đứng trong sân, kiều thanh kiều khí gọi cô.
Cô đang còn ở nhà chính cùng lão giả kia nói chuyện, nghe được thanh âm liền quay đầu lại thoáng nhìn qua Tứ Bảo cũng không có nhúc nhích.
Tứ Bảo đứng tại chỗ bỗng nhiên nước mắt liền rơi xuống, cảm xúc liền lên cao, trề môi bắt đầu khóc, khóc đến vô cùng ủy khuất, vừa khóc vừa mắng.
" Đại, người xấu!"
Dư đại nương bị nàng làm hoảng sợ, vội vàng tiến lên dỗ nàng, lại thấy Giang Nhị đi tới dùng ánh mắt ra hiệu, có chút sợ dự, rốt cuộc vẫn không tiến lên.
" Khóc cái gì?" Cô đứng trước mặt Tứ Bảo, rũ mắt nhìn nàng, duỗi tay nắm cằm nàng, đem đầu nhỏ nâng lên, đối diện với mình.
Tứ Bảo nhìn cô, hai mắt đẫm lệ mông lung, lại vẫn ngăn không được muốn khóc.
Cô cũng không dỗ nàng, tùy ý cho nàng khóc, nước mắt nóng bỏng nhỏ giọt xuống mũ bàn tay cô nhưng cô vẫn thờ ơ, hai người liền cứ như vậy giằng có.
Dư đại nương cũng không biết đây là sao, chỉ có thể một bên lo lắng.
Chờ Tứ Bảo khóc đến có chút mệt mỏi, cảm xúc chậm rãi tận, bắt đầu biến thành một chút nức nở, lúc này cô mới quan sát gương mặt nàng, xoa xoa đuôi mắt đỏ lên của nàng.
" Khóc xong chưa?"
Tứ Bảo cứ nhấp môi, nghe được cô hỏi cũng không có trả lời, có chút cố chấp nhìn cô.
" Ngươi không muốn nói chuyện với ta, ta đây liền trở về"
Giang Thụ Hân vẫn luôn một bộ dáng lãnh đạm, ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt Tứ Bảo.
Tứ Bảo nghe nàng nói phải đi về, lập tức duỗi tay kéo vạt áo cô, hốc mắt hồng hồng nhìn cô, làm bộ dáng đáng thương.
Nhưng cô lại không bị lay động, mặt vô biểu tình như cũ:" Vậy ngươi còn không nói cho ta biết vì sao lại khóc?"
Tứ Bảo bĩu môi, ngón tay nắm vạt áo cô, đợi một lát mới chậm rì mở miệng:" Ngươi, không để ý ta"
" Chờ một lát cũng không được?" Cô duỗi tay nắm lấy tay nhỏ đang lôi kéo quần áo mình, giọng nói chậm lại hỏi nàng.
Tứ Bảo nhìn cô dùng sức gật đầu, tỏ vẻ không được.
Cô còn muốn nói gì đó, thì Lý Sở đứng một bên làm bộ làm tịch mãnh liệt họ một tiếng, duỗi tay hướng tới trong phòng chỉ chỉ.
Giang Thụ Hân nhìn thấy Trương què đang ngất xỉu, lại nhìn tiểu cô nương vô cùng đáng thương trước mắt, lúc này mới ý thức được thái độ của mình có chút quá hung hăng.
Trong khoảng thời gian ngắn cô liền hạ thần sắc xuống, trên mặt mang theo một tia ôn nhu, đem người hướng vào trong lòng ngực mình:" Ta đây ôm ngươi một cái liền không cần tức giận có được không?"
Được cô ôm vào trong ngực, Tứ Bảo liền nít khóc mỉm cười, không chút nào để ý gật đầu:" Tốt ~"
Thấy vậy Dư đại nương liền có chút nóng mặt, tuy rằng Tứ Bảo là người không hiểu chuyện, nhưng bây giờ là ban ngày mà bị Giang Nhị ôm như vậy vẫn có chút không đúng lúc.
Nhưng Tứ Bảo lại ăn vạ trong lòng ngực cô không chịu ra.
" Ngươi tới, ta liền, vui vẻ, Ngươi, không để ý tới ta, liền, không vui?"
Tứ Bảo ghé vào bên tai cô, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng lầm bầm lầu bầu, nhưng ở bên tai cô phải chịu ngứa nghe từng câu từng chữ của nàng cho đến hết lời.
"Ân, trách ta"
Giang Thụ Hân theo lời nàng gật gật đầu, nhưng Dư đại nương không quá cao hứng kéo Tứ Bảo từ trong ngực cô ra.
" Trước tự mình đứng, ta còn có chút sự tình cần xử lý"
Nói xong cũng mặc kệ nàng có vui hay không, chính mình đi tới nhà chính, Lý Sở cũng vội vàng đuổi kịp.
" Ngươi sao không ôm?" Lý Sở đi theo phía sau nàng trêu chọc nói.
Giang Thụ Hân trực tiếp bỏ qua, đi đến bên cạnh lão giả, cùng lão giả kia nói chuyện:" Lưu thúc, thương thế hai người kia thế nào?"
Lão giả kia là Giang Thụ Hân mời từ trấn trên về là đại phu Lưu Tuyền.
Lưu Tuyền vuốt chòm râu, có chút khó xử nhìn cô:" Vị trẻ tuổi này thương thế nghiêm trọng, về sau chỉ sợ là bất lực"
" Nga, vậy hắn đâu?" Cô không để bụng nhìn Dư Nhị Bảo ngất trên đất, lại đem tầm mắt dừng ở trên người Dư lão hán ngồi dưới đất.
Lưu Tuyền nhìn cổ Dư lão hán, ôn thành nói:" vị này thật ra không sao, chỉ là siết chặt tạo ra chút dấu vết mà thôi"
Dứt lời, Giang Thụ Hân đột nhiên vươn chân đá vào ngực Dư lão hán, làm ông ôm ngực trên mặt đất kêu rên không thôi.
" Tốt cho ngươi Giang Nhị, ngươi làm gì vậy?"
Giang Thụ Hân thấy ông có sức lực nói chuyện, không chút nghĩ ngợi, hướng tới ông đá mấy cái, thẳng đến Dư lão hán lăn lộn trên đất, cuối cùng cả sức lực sinh tha đều không có, ôm đầu hôn mê.
" Hiện tại thế nào?" Thấy người ngất xỉu, cô lại hỏi Lưu Tuyền.
"....." Trong thời gian ngắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào, người này vẻ mặt ôn hòa lại đem người đá thành dạng này, còn quay đầu hỏi người ta thương thế như thế nào, thật sự đáng sợ.
Lưu Tuyền vẫn là cẩn thận đem Dư lão hán kiểm tra rồi nói:" Không có gì trở ngại..."
Chỉ là bị gãy mấy cái xương sườn thôi...
Những lời đằng sau Lưu Tuyền cũng không có nói ra.
" Kia không có trở ngại liền tốt, cảm ơn Lưu thúc" cô khách khí chấp tay với hắn nói:" Trong phòng kia còn có một vị, phiền toái ngài tiến đến xem"
Nói rồi liền mang người tới phòng ngủ, Trương què kia còn đang té xỉu trên mặt đất, Giang Thụ Hân dùng chân tùy ý đá, không có phản ứng.
Lưu Tuyền đưa tay giúp Trương què chuẩn mạch, kiểm tra vết thương trên người hắn một chút:" Cái ót hắn bị thương mất máu quá nhiều, ngất đi cũng không mất mạng"
"Làm phiền Lưu thúc" Lý Sở vội tiến lên, dẫn Lưu Tuyền ra Dư gia.
Dư đại nương và Tứ Bảo không hiểu nhìn Giang Thụ Hân.
Giang Thụ Hân cũng không tính giải thích, mà hướng ra ngoài phòng hô to:" Lưu Đại đầu, còn không ra?"
Dứt lời, một nam nhân mặc đồ đen từ trên nóc nhà nhảy xuống.
" Giang Nhị, sáng sớm ngươi gọi ta tới đây, có thể nói là nhìn một màn trò hay, có điều, trong những người này chỉ có thể bắt một mình Trương què mà thôi."
Cô không chút để ý nhìn Trương què trong phòng, xua tay nói:" Ngươi muốn bắt ai thì mau đem người đi là được, miễn là không chết ở đây là được"
" Thật là thiếu ngươi" Nam tử áo đen kia thấp giọng nói, đi vào phòng đem Trương què khiêng trên vai mang đi.
Dư đại nương vẻ mặt khiếp sợ nhìn người kia khiêng Trương què mang đi, kinh ngạc hỏi:" Người nọ sao đem hắn khiêng đi rồi?"
" Một kẻ nha dịch" Cô tốt tính cười nói:" Trương què tự ý xông vào nhà dân, ác ý đả thương người, nha dịch bắt người về quy án, rất bình thường"
Lời này vừa vặn bị Lý Sở đang quay lại nghe được, y đau đầu nhức óc hướng về phía cô làm mặt quỷ, thật là mệt gần chết mới bắt được nhược điểm của Trương què, liền đã bị hai câu nói lừa gạt cho qua?
Cô cũng không thèm nhìn y, trực tiếp đi về hướng Tứ Bảo, nắm tay nàng ôn tồn hỏi.
" Muốn cùng về nhà với ta không?
Tứ Bảo ngốc ngốc, nhưng vẫn thuận theo tay cô nhìn về hướng mặt cô, nhìn đến Dư đại nương bên cạnh kinh hãi.
Giang Thụ Hân cũng không quan tâm, giang hai tay để nàng chui vào lồng ngực của mình,
Tứ Bảo dựa vào Giang Thụ Hân, trong ngực cô xoay người, thân thể nho nhỏ, đầu cọ ở cằm của cô, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Dư đại nương, có chút cẩn thận hỏi.
" Vậy nương đâu?"
Dư đại nương nghe thế chóp mũi đau xót, hốc mắt không ngăn được đỏ lên, bà nhìn nữ nhi lòng tràn đầy ỷ lại vào cô, trong khoảng khắc này lời nói đầy lo lắng đều tan đi hết không còn một mảnh.
" Nương không đi, nương ở đây giữ nhà, chờ Tứ Bảo sau này có về liền có thể trực tiếp nhìn thấy nương"
Tứ Bảo sao có thể hiểu nhiều như vậy, nàng chỉ nghe bà nói không đi, khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống, nàng cau mày nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói chuyện với cô:" Ngươi mang nương, cùng nhau, được không a?"
Nhưng thật ra, cô cũng không quan trọng, cô từ chối cho ý kiến, mắt nhìn Dư đại nương, đưa tay giúp Tứ Bảo vuốt lại mấy sợi tóc quấn trên mặt, gật gật đầu nói:" Vậy ngươi tự mình nói với nương ngươi đi".
Nghe được lời cô nói, Tứ Bảo lại chuyển tời Dư đại nương trước mặt, vô cùng đáng thương hỏi bà:" Đi nha, nàng cho"
Tứ Bảo xem ra, muốn đi đến nhà Giang Thụ Hân, liền phải thông qua cô đồng ý, sau khi cô đồng ý bà có thể cùng đi với nàng.
Tứ Bảo không hiểu chuyện, Dư đại nương không có khả năng không hiểu, Tứ Bảo đi theo Giang Thụ Hân trở về, đó chính là gả đi, mà bà là người làm nương, làm sao có thể đi theo nữ nhi cùng đi qua.
Dư đại nương dứt khoát, trong lòng liền cứng rắn huống về phía Tứ Bảo nghiêm túc nói:" Nương không đi".
Lần này Tứ Bảo có chút do dự, nàng đứng dậy, thoát rời xa Giang Thụ Hân một chút, tầm mắt vẫn luôn trên người Dư đại nương đảo quanh, còn muốn mở miệng hỏi cái gì nhưng lại không biết nói như thế nào, cuối cùng Tứ Bảo quay đầu nhìn cô.
" Vậy ngươi, không quay về, có được không?
Không quay về, mọi người liền có thể ở cùng nhau.
Nhưng Giang Thụ Hân hiển nhiên không có khả năng không quay về.
Lúc này sắc trời cũng đã muộn, Giang Thụ Hân nhìn mặt trời đã rơi một nửa sau núi phía Tây, cô bất đắc dĩ thở dài, đem Tứ Bảo đẩy vào trong ngực Dư đại nương.
Ngay sau đó nói:" Ngươi giúp nàng thu dọn đồ đạc, thu dọn xong cùng nhau đi với ta, ta đi về trước một chuyến"
Nói xong, cũng không đợi Dư đại nương phản ứng, thì cô đã cùng Lý Sở đi ra khỏi Dư gia.
Dư đại nương còn chưa hồi phục tinh thần, nhưng Tứ Bảo lại rất vui vẻ lôi kéo bà đi vào phòng:" Thu, thu đồ đạc"
Dư đại nương bị kéo đi chậm rãi hồi phục tinh thần lại, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó nhịn không được nở nụ cười, giúp Tứ Bảo thu dọn quần áo nàng.
Hai người trong phòng không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc, mà Dư lão hán tử cùng Dư Nhị Bảo không ai quan tâm trong nhà chính cũng đã từ từ tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên mà Dư lão hán tỉnh dậy là hướng về phía không khí chửi ầm lên:" Giang Nhị ngươi cái vương bát dê con!"
Chờ khi mắng xong, Dư lão hán mới phát hiện trong phòng trừ ông cùng Dư Nhị Bảo cũng không có những người khác, trong lúc nhất thời tức giận đến đau cả người, đặc biệt là mấy đoạn xương sườn bị cô đá kia, vô cùng đau
Dư Nhị Bảo là bị đau phía dưới chỗ kia của mình mà đau tỉnh, tỉnh lại thì đã đau đến chết lặng, sắc mặt trắng bệch co quắp ngồi dưới đất, hai tay che chỗ kia, cả người thần sắc dại ra.