Căn bản nàng không rõ suy nghĩ của Dư Ngũ Nha, lúc này nàng đang suy nghĩ khi nào thì mình có thể đi tìm Giang Nhị chơi.
Nào là khoai lang nướng, là kẹo hồ lô, này đối với mình cũng tốt quá đi, tuyệt đối không giống Dư Ngũ Nha sẽ khi dễ mình, cũng không giống Dư lão hán dữ dằn sẽ ghét bỏ mình.
Ngay cả buổi tối lúc ăn cơm, nàng ngồi trong sân, nhìn thấy Dư lão hán ở trong nhà chính cũng là một gương mặt già nua đầy nếp nhăn, cảm thấy chén cháo đều không dễ ăn.
Hơn nữa Dư lão hán luôn luôn nhìn chằm chằm mình, cái người nhị ca trước đến nay không thích nàng cũng luôn hướng phía bên này nhìn, ánh mắt bọn hắn nhìn làm Tứ Bảo cảm thấy có chút không thoải mái.
Bởi vì nhà mẹ đẻ Tú Liên có việc nên sáng sớm Đại Bảo đã đưa Tú Liên trở về nhà mẹ đẻ.
Việc nấu cơm trong nhà lại rơi lên người Dư đại nương.
Bà còn phải ra ngoài ruộng làm việc, trong nhà những người nam nhân, cũng mặc kệ một hai việc vặt nhà nông đó.
Dư đại nương mệt mỏi đến trong lòng không ngừng kêu khổ.
Bởi vì Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo ở nhà, Tứ Bảo vẫn luôn ở lì trong phòng không có ra ngoài, cũng không muốn đi ra ngoài.
Từng đợt gió nóng ập tới, Dư đại nương xem chừng cũng sắp tới giờ cơm trưa, lúc này mới đứng lên, thở dài một hơi.
Trên trời dần dần tối xuống, mây đen giăng đầy, mắt nhìn liền biết trời sắp mưa.
Dư đại nương khiêng cuốc lên liền chạy về nhà, không khỏi nghĩ trong nhà quần áo cùng thóc thu hoạch mấy ngày trước không biết có ai lấy vào không.
Từ bờ ruộng đi lên tới trên đường lớn, Dư đại nương loáng thoáng nhìn thấy ở cửa thôn có đồ tể đang bán thịt.
Nghĩ đến trong nhà một thời gian chưa thấy qua thức ăn mặn, Dư đại nương liền đi tới phía trước muốn mua một chút thịt về nhà.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhìn thấy thịt trắng bóng, Dư đại nương nhịn không được miệng nuốt nước miếng, sờ sờ vạt áo lại phát hiện mình không mang theo tiền
Không còn cách nào đành về nhà trước.
Dư đại nương chân trước vừa bước vào nhà, sau lưng trời đã đổ mưa rơi xuống.
Lốp bốp, đập xuống đất, bắn lên bọt nước xen lẫn bùn đất vẩn đục.
Dư đại nương vội vàng không ngừng chạy vào sân đem toàn bộ quần áo phơi trên cây trúc trở vào nhà.
Rất nhanh lại cầm cái cào xông vào màn mưa bên ngoài, đem số lượng không nhiều hạt thóc thẩy chất đống dưới mái hiên.
Dư lão hán ngồi trong nhà chính hút thuốc lá, nhìn Dư đại nương một mình bận rộn làm việc.
Dư đại nương mệt đến thở hồng hộc, quần áo trên người đều dính nước mưa. Thở dài, bà ôm lấy quần áo thu kịp thời lúc nãy thu vào nhà, đi về phòng mình.
Tứ Bảo tóc rối tung ngồi bên cạnh cửa sổ, ngón tay trắng nõn để lên trên khung cửa nâu đen, rất là nghiêm túc nhìn chằm chằm bên ngoài.
Nhìn thấy Dư đại nương vào phòng, nàng mới nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía bà, sau đó rất nhanh quay lại nhìn bên ngoài cửa sổ.
Dư đại nương thấy nàng nghiêm túc, cũng không lên tiếng gọi nàng.
Đợi đến khi đem quần áo bẩn trên người thay xong, lúc này Dư đại nương mới đi đến bên cạnh Tứ Bảo, thay nàng chải tóc.
Một đầu tóc đen bị Dư đại nương chia làm hai từ giữa, đem một nửa của mỗi bên gom lên đỉnh đầu thành hai búi tóc tương xứng nhau, tóc còn lại rũ xuống sau đầu.
Tứ Bảo ngoan ngoãn ngồi chải tóc xong, nàng lắc lắc đầu, hướng về phía Dư đại nương ngọt ngào mở miệng:" Nương".
"Ai!" Dư đại nương bị Tứ Bảo gọi một tiếng tâm đều mềm, mặt mũi tràn đầy ý cười, ôn nhu sờ đầu Tứ Bảo.
Trong lúc nhất thời, làm cho vất vả mệt mỏi một buổi sáng tựa hồ đều biến mất không còn.
Dư đại nương liền biết, khuê nữ của bà từ trước đến nay đều không phải là kẻ ngốc.
Ngoài phòng mưa tí tách rơi không ngừng, Dư đại nương từ trong kho ôm một chút củi khô ra chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Trong nhà không còn nhiều dầu, Dư đại nương xào hai dĩa rau xanh cũng không có bỏ nhiều dầu.
Nhưng lúc nấu cháo cho Tứ Bảo liền đổ thêm nhiều một chút, dù sao Tứ Bảo quá gầy quá yếu đi, Dư đại nương cũng không nỡ hà khắc chuyện ăn uống của khuê nữ.
Vẫn không xuất hiện Dư Nhị Bảo, tới giờ ăn liền thấy có mặt trên bàn ăn, cùng Dư Ngũ Nha tung tăng đi phía sau hắn ngồi xuống
Bốn người ngồi trên bàn cơm, nhìn hai đĩa rau xanh thêm một đĩa nhỏ dưa muối. Dư lão hán thập phần ghét bỏ nhìn chúng.
"Làm sao đều là thức ăn chay, ngươi bảo ta làm sao ăn?" Dư lão hán nắm đũa trong tay, phồng mắt lên trừng Dư đại nương.
Bị hắn quát một tiếng, tay Dư đại nương bưng chén khẽ run, cẩn thận đặt chén lên trên mặt bàn:" Hôm nay không phải trời mưa sao, chờ chút trời tạnh mưa ta liền đi mua một chút thịt trở về"
Lời nói ôn tồn cũng không làm cho Dư lão hán bớt giận, ngược lại còn tăng thêm tức giận, chất vấn Dư đại nương:" Ngươi không nói ta cũng đã quên, ngươi dùng tiền công lần trước mua thịt đoán chừng cũng đủ cho gia đình chúng ta ăn mấy bữa nữa đi?"
Sắc mặt Dư đại nương có chút khó coi, cúi đầu không mở miệng, Dư lão hán thấy thế hừ một tiếng cũng không nói chuyện, kẹp một đũa rau xanh nhét vào trong miệng.
Cũng không ai để ý Dư Ngũ Nha bên cạnh khi nghe cuộc đối thoại của cha với nương thì thân thể mất tự nhiên run lên.
Sau bữa ăn, Dư đại nương đem bát đũa thu dọn mang đi tới phòng bếp chuẩn bị nấu nước rửa chén, liền thấy Tứ Bảo đem chén của mình từ trong phòng đi ra bỏ vào trong nồi.
Dư đại nương một bên nấu nướng một bên nói chuyện với Tứ Bảo:" Tứ Bảo, buổi tối nương mua thịt nấu cho con ăn có được hay không?"
Tứ Bảo ngồi trên ghế đẩu bên cạnh Dư đại nương, ngoan ngoãn gật đầu:" Tốt a"
Nghe nói có đồ ăn ngon, ngữ khí Tứ Bảo đều vui sướng, thường ngày chỉ có một chữ bây giờ đằng sau còn thêm một âm nhỏ.
Dư đại nương trên mặt ý cười càng thêm sâu, thấy nàng như vậy lại không nhịn được dụ nàng mở miệng nói chuyện thêm, hỏi:" Cháo với cháo thịt Tứ Bảo thích uống cái nào hơn?"
Nàng không có trả lời ngay, mà nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, nàng đã lâu chưa có ăn thịt có hút quên thịt có mùi vị như thế nào.
"Thịt, cháo"
Hai chữ vô cùng đơn giản bị Tứ Bảo nói có chút chậm chạp, nói ra từng chữ. Bất quá như thế đối với Dư đại nương lần đầu nghe nàng nói ra hai chữ hoàn chỉnh, mà không phải đoán qua ngữ khí của từ.
Dù vậy nhưng Dư đại nương cũng đã thấy rất thỏa mãn.
Tới buổi chiều, mưa rơi dần dần nhỏ, cuối cùng ngừng lại, bầu trời bắt đầu trong lại.
Lúc này Dư đại nương chuẩn bị đi ra ngoài mua thịt.
Tứ Bảo cởi giày leo lên giường ngủ trưa.
Dư đại nương thả nhẹ bước chân đi đến bên mép giường mình, đưa tay sờ soạng phía dưới gối đầu.
Đột nhiên sắc mặt bà biến sắc, không thể tin đem một tay xốc chăn đệm lên, sốt ruột tìm trên giường.
Nhưng như thế nào cũng không tìm được, bà đặt tiền đồng ở đây sao giờ không tìm thấy.
Dư đại nương càng thêm hoảng loạn, động tác mạnh hơn, động tĩnh không nhỏ đã trực tiếp đánh thức Tứ Bảo trên giường bên cạnh.
Tứ Bảo ngơ ngác xoa mắt nhìn bà, ánh mắt khó hiểu lại rơi lên đồng đồ bà lật tung ngổn ngang trên giường.
Nhưng bây giờ Dư đại nương không rảnh trấn an nàng, bà dùng tay vỗ nhẹ đầu mình để cho mình thanh tỉnh một chút, ở trong đầu cẩn thận tìm kiếm một hồi.
Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Dư Ngũ Nha đòi nàng mua kẹo hồ lô ăn, nhưng bà cũng không thể xác định vì dù sao cái này cũng là phỏng đoán.
Bà quay đầu hỏi Tứ Bảo:" Tứ Bảo, con có thấy người khác tiến vào phòng này không?"
Tứ Bảo suy tư một chút, dứt khoát lắc đầu tỏ vẻ không có.
Lần này trong lòng bà có chút rõ ràng, vì thế lại hỏi nàng:" Vậy con có đi đến giường nương không?"
Lần này nàng không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng lắc đầu, nàng tuyệt đối không thích đi tới giường người khác đâu.
Thấy thế bà cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Dư Ngũ Nha sau khi ăn cơm trưa liền chạy ra ngoài chơi, trước mắt không biết đang ở đâu.
Mặc dù trong lòng bà sốt ruột vì mất tiền nhưng cũng biết trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng thì không thể đem sự việc này đổ lên đầu Dư Ngũ Nha.
Trong lúc nhất thời không biết nên tìm người ở đâu, bà đành phải căn cứ theo trí nhớ tìm từng chỗ.
Mà lúc này Dư Ngũ Nha đang cùng một đám tiểu hài tử đi về hướng bờ biển.
Nói là muốn đi đến bờ biển nhặt vỏ sò, cả đám đều cao hứng không thôi, thậm chí còn có đứa cõng một cái sọt nhỏ ở trên lưng.
Nhưng chỉ có duy nhất Dư Ngũ Nha nội tâm đang sợ hãi, có chút thất thần.
Một nữ hài mới năm sáu tuổi liếc mắt nhìn Dư Ngũ Nha, sau đó có chút câu nệ ngượng ngùng đưa một vỏ sò nho nhỏ cho nó.
Trong lòng đang Dư Ngũ Nha suy nghĩ sự tình, đột nhiên bị hành động của nữ hài làm giật nảy mình, vô thức đẩy người kia ra.
Tuy rằng nhìn Dư Ngũ Nha có chút gầy nhưng so với nữ hài thì lớn tuổi hơn nhiều, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, trực tiếp đẩy ngã nữ hài té lên mặt đất. một đống vỏ sò trong tay nữ hài tất cả đều rơi trên mặt đất.
Có một vỏ sò sắc bén bị nữ hài nắm trong tay làm bàn tay non mịn trực tiếp cắt qua, máu tươi chảy ròng.
Nữ hài kia ngã trên mặt đất oa một tiếng khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu khóc đến đỏ bừng, tất cả tiểu hài tử bên cạnh đều sững sờ.
Dư Ngũ Nha bị dọa tới mức xoay người muốn bỏ chạy, nó không nhận ra nữ hài kia là ai, nó cũng không biết vì sao mình chỉ không cẩn thận đẩy một cái lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng những tiểu hài lớn hơn một chút đã nhanh lấy lại tinh thần, vây quanh nó.
"Dư Ngũ Nha, ngươi làm sao so với ta còn hung ác hơn? Muội muội nhỏ như vậy ngươi đẩy nó làm cái gì?"
Mở miệng chính là con trai Thẩm tú tài Thẩm Giai Kỳ, hắn nhanh chân dùng thân thể che phía trước Dư Ngũ Nha, khó chịu mở miệng hỏi nó.
Tuy rằng ngày thường hắn ngang ngược nhưng cũng chỉ là một tiểu nam hài, cho nên đối với những cô nương nhỏ tuổi hơn, hắn từ trước đến nay đều che chở, càng đừng đề cập đến người bị Dư Ngũ Nha đẩy ngã là một nữ hài bộ dáng lớn lên cực kỳ xinh đẹp.
Dư Ngũ Nha bị hắn hỏi cực kỳ hoảng sợ vội vàng muốn rời khỏi đây, nó không có trả lời câu hỏi của Thẩm Giai Kỳ mà chỉ đẩy Thẩm Giai Kỳ ra từ bên cạnh hắn chạy.
Thẩm Giai Kỳ lập tức không vui, mang theo một đám tiểu đệ chạy phía sau đuổi theo.
Ngược lại đem tiểu cô nương té ngã trên đất kia bỏ lại tại chỗ.
Tiểu cô nương khóc càng đáng thương, máu trên tay vẫn chảy, đã đem hạt cát trên mặt đất nhiễm đỏ. Sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt, tiếng khóc ngày càng nhỏ.
Có một nữ nhân ở phía xa nhìn thấy, sau đó lo lắng chạy tới, đem tiểu cô nương đang hoảng sợ té trên mặt đất ôm vào trong ngực, đưa tay thay nó đè vết thương trên bàn tay, lấy khăn bao lại cho vết thương tạm thời ngừng chảy máu.
Bên kia Dư Ngũ Nha bị đuổi theo lo lắng hoảng hốt muốn chạy về nhà, khi tới cửa thôn liền gặp Dư đại nương đang tìm nó.
Dư đại nương nhéo chặt lỗ tai Dư Ngũ Nha, tức giận quát nó:" Chạy cái gì mà chạy, có phải ở bên ngoài gây họa gì rồi phải không?"
Dư Ngũ Nha bị nhéo lỗ tai đau đến mức nhón mũi chân, vội lên tiếng:" Đau đau đau, nương, đau chết mất"
Đám tiểu hài tử đuổi theo phía sau thấy thế cười ha hả, đặt biệt là Thẩm Giai Kỳ, cười toe toét thấy được răng cười đến nghiêng ngả. Liền quên sạch sẽ lý do vì sao chạy tới đây.
Dư đại nương mặc kệ đám trẻ đó, liền kéo Dư Ngũ Nha đi về nhà.
Ở trên đường, Dư đại nương hỏi nàng:" Lần trước ngươi không phải nói với ta muốn ăn đồ bỏ kẹo hồ lô?
Nghe vậy trong lòng Dư Ngũ Nha giật mình, cũng không rảnh lo lỗ tay đau đớn, giữa trán chảy mồ hôi lạnh, một đôi mắt không lớn xoay tròn rất nhanh.
" Đúng, đúng vậy, lần trước ta nói muốn mua, ngài không phải nói đồ ăn kia quá quý không vui lòng mua ta sao?"
" Ngươi tốt nhất là nói thật với ta" Dư đại nương nghe nàng nói chuyện cà lăm, ngữ khí tăng thêm.
Lần này Dư Ngũ Nha thật sự hoảng sợ, nó không biết Dư đại nương có thực sự biết hay không chuyện nó trộm tiền, có chút không lựa lời nói:" Ta không có trộm, là Dư Tứ Bảo trộm tiền, ta tận mắt thấy, không tin ngươi đi xem cái túi vải kia của nàng vẫn còn giấu một cây kẹo hồ lô đó!"
Nói đến phía sau, Dư Ngũ Nha còn dùng vẻ mặt khẳng định gật đầu với bà.
Dư Ngũ Nha nói làm Dư đại nương sửng sờ, vẻ mặt không thể tin, xem ra trước mắt nên về nhà xem qua rồi mới có thể làm rõ chuyện này.
Dư đại nương mang theo Dư Ngũ Nha bước chân dồn dập đi về nhà, lại không biết có khách không mời mà đến đã sớm tới cửa.