Cục Đá Cưng Của Nữ Đế

Chương 62



Lý Uẩn sau khi tỉnh lại đầu tiên là ngơ ngẩn một lúc, chờ hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên bật khóc.

"Công chúa..." Cung nữ canh giữ bên giường có chút chân tay luống cuống. Uẩn công chúa và nữ hoàng bệ hạ có chút giống nhau, xưa nay không phải là hài tử ưa khóc, nhưng tiểu công chúa ngủ một giấc tỉnh lại, tỷ tỷ đã đi, cục đá cũng mất, làm sao có thể không buồn đây? "Công chúa muốn gặp nữ hoàng bệ hạ ạ? Để nô tỳ lập tức đi mời bệ hạ tới?"

Lý Uẩn lắc đầu: "Ta muốn cục đá ngọt..."

(Tỷ tỷ số 2 không ai số 1... Cục đá số 1 🤣🤣🤣)

"Công chúa yên tâm, đã sai người đi tìm." Cung nữ vội vàng lấy khăn ra lau nước mắt cho tiểu công chúa, cảm thấy sau lưng có bóng người, quay đầu nhìn một cái lập tức quỳ xuống: "Bệ... Bệ hạ."

Lý Chiêu để bọn người Thường Hoan ở ngoài điện, chỉ cho Nhạc Chức đi vào, vừa vào đã nghe tiếng muội muội khóc đòi cục đá ngọt. Nàng lườm cung nữ dưới đất một cái nói: "Trẫm nghe nói đá Côn Ngô lại rơi mất rồi? Tự tay giao cho các ngươi mà cũng làm rơi mất, theo trẫm thấy, người phục vụ bên cạnh công chúa nên đổi hết một lượt đi là được rồi đấy."

Cung nữ sợ đến mặt không còn chút máu.

Lý Uẩn thương tâm nắm chăn lên vụng về lau nước mắt trên mặt, sau đó nhảy xuống giường chạy đến trước mặt tỷ tỷ nũng nịu xin giúp cung nữ: "Tỷ tỷ đừng nóng giận, các nàng không phải cố ý, nhất định là cục đá ngọt không nỡ rời xa Uẩn Nhi nên mới lén chạy trốn khỏi tay các nàng."

Nhạc Chức đứng một bên xem trò vui lắc đầu liếc mắt. Nàng không hề không nỡ nha, nhưng xem ra tâm địa muội muội của Hoàng đế còn rất tốt, tốt hơn tỷ tỷ nhiều.

"Lui xuống đi! Nể tình Uẩn công chúa cầu tình, trẫm sẽ không phạt các ngươi." Lúc đầu Lý Chiêu cũng không muốn tức giận trước mặt muội muội và Nhạc Chức, chỉ làm bộ một chút để muội muội mềm lòng biến nỗi buồn mất đá thành nỗi lo cho những người bên cạnh. Quả nhiên rất hiệu quả! Nàng cười bế muội muội đến trước mặt Nhạc Chức nói: "Uẩn Nhi, đây là Nhạc tỷ tỷ của muội. Sau này lúc tỷ tỷ không có ở đây, muội có thể tìm Nhạc tỷ tỷ chơi."

Không nha! Nhạc Chức hô to cự tuyệt trong lòng.

"Nhạc tỷ tỷ." Lý Uẩn cắn ngón tay xấu hổ gọi.

"Ừm hì." Nhạc Chức lúng túng nhoẻn miệng cười cười, đang không biết nên nói gì cho bớt ngại ngùng, tiểu hoàng đế đã vội vàng đột ngột đưa Lý Uẩn cho nàng! "Làm gì vậy?!" Nhạc Chức sợ đến mức mắt mở lớn gấp đôi.

1

Lý Chiêu có chút xin lỗi chớp mắt vài cái nói: "Ta phải lên triều. Nàng giúp ta bồi Uẩn Nhi chơi một lát, chờ ta trở lại có được không?" Như vậy muội muội sẽ không nhàm chán, Nhạc Chức cũng sẽ không chạy ra bên ngoài nữa.

"Ta còn phải tranh thủ thời gian đọc sách! Nàng không phải là không biết. Lại nói trong cung nhiều người như vậy, ai chơi với con bé mà không được a?" Nhạc Chức ngoài miệng cự tuyệt, sợ hài tử rớt đất vẫn đưa tay tiếp nhận, sau khi nhận được mặt mũi tràn đầy kháng cự đẩy về phía Lý Chiêu.

"Cứ sai người đem rương sách qua, hoặc là bế Uẩn Nhi qua đó không phải được rồi sao?" Lý Chiêu cười lui về sau mấy bước.

Cái mũi thính của Lý Uẩn khịt khịt, nghe mùi vị nhào vào trong ngực Nhạc Chức, ngọt ngào hỏi: "Nhạc tỷ tỷ hong thích Uẩn Nhi hả?"

"Không phải..." Nhạc Chức đau đầu liếc nhìn tiểu nha đầu trong ngực thích dính người hệt như tỷ tỷ, nói với Lý Chiêu: "Được rồi. Vậy nàng đi nhanh tranh thủ về sớm, ta còn phải xuất cung một chuyến đấy!" Nàng phải đi Triêu Hi Lâu, hỏi A Trản xem có nguyện ý vào cung ở chung không.

"Lại phải đi ra ngoài a?" Người còn chưa đi, Lý Chiêu đã có chút không nỡ. "Có thể cho ta hỏi lần này đi là vì chuyện gì không?"

"Không thể!" Nhạc Chức có chút buồn bực hất bàn tay nhỏ của Lý Uẩn đang sờ nắn loạn xạ mặt nàng ra.

"Thế có thể hỏi là đi bao lâu không a?" Lý Chiêu đã sớm mất đi khí thế trước đó.

"Không lâu đâu." Nhạc Chức phiền không chịu được, dứt khoát bắt lấy bàn tay không an phận của Lý Uẩn nói: "Muội muội của nàng tuổi khỉ à? Cứ thích sờ mặt ta làm gì vậy?"

Lý Chiêu bị bộ dạng chịu đựng phiền phức vô kế khả thi của Nhạc Chức chọc cười, cười lớn: "Uẩn Nhi nhà ta là do ưa thích Nhạc tỷ tỷ mới sờ mặt tỷ tỷ, đúng không nè?"

Lý Uẩn gật gật đầu cười, xấu hổ hôn lên má Nhạc Chức một cái: "Uẩn Nhi thích Nhạc tỷ tỷ." Nhạc tỷ tỷ là tỷ tỷ thơm nhất ngọt nhất mà cô bé từng gặp. Cái miệng vừa hạ xuống liền không dừng lại được, nếm được mùi cục đá ngọt, Lý Uẩn lại hi hi ha ha hôn Nhạc Chức thêm mấy cái nữa.

1

"Uẩn Nhi! Không được." Lý Chiêu không khỏi có chút ăn dấm. Muội muội cũng thường hôn nàng như vậy, lúc đó nàng cảm thấy muội muội đáng yêu không chịu được, nhưng thấy muội muội hôn Nhạc Chức lại cảm thấy như có thêm một tiểu tình địch. Mà còn là một tiểu tình địch mà mình phải dỗ dành phải sủng ái tự đáy lòng nữa chứ.

"Không sao! Con nít ấy mà! Nàng mau vào triều đi!" Lần thứ ba bị trét một mặt đầy nước bọt Nhạc Chức cười cắn răng nói, phất tay thúc giục Lý Chiêu rời đi.

"Uẩn Nhi, tỷ tỷ đi trước nhé?" Kỳ thật Lý Chiêu không gấp đi đến vậy. Vào triều trễ thì cứ để bọn người kia đợi một lát là được, nàng còn muốn ở chung với Nhạc Chức lâu một chút, thế là ngóng trông muội muội sẽ nũng nịu giữ nàng lại, cho nàng một lý do đi không nổi.

Ai ngờ Lý Uẩn tươi tỉnh nhìn tỷ tỷ phất phất tay, không hề biểu hiện ra chút không nỡ nào.

Nhạc Chức cũng nhìn nàng phất phất tay, cơ hồ có chút ý đuổi người.

"Các người..." Lý Chiêu lệ thương tâm rơi đầy lòng. "Vậy ta đi thật đấy nhé?"

"Nhanh đi đi. Rề rề rà rà suốt nửa ngày trời cũng không sợ đi trễ sao." Nhạc Chức thẳng tay đẩy tiểu hoàng đế ra ngoài, đẩy nàng ra xong lập tức khép cửa lại dùng pháp lực treo Lý Uẩn giữa không trung, sau đó ngẩng đầu nói: "Chơi với ngươi cũng được thôi. Nhưng không cho phép sờ ta, không cho phép bóp ta, không cho phép hôn ta, càng không cho phép cắn ta. Nhớ kỹ chưa? Đáp ứng sẽ thả ngươi xuống."

Lý Uẩn chớp mắt, nghĩ mãi không rõ Nhạc tỷ tỷ dịu dàng sao lại đột nhiên đổi sắc mặt.

Nhạc Chức nhìn Lý Uẩn ngơ ngác, có hơi lo hài tử bị sợ choáng váng, vội vàng thả người ra nói: "Nhớ kỹ thì gật đầu. Bằng không đừng trách tỷ tỷ ta..."

Đang nói chuyện, Lý Uẩn vừa rơi xuống đất bỗng nhiên nhảy nhót tới ôm chân nàng, vui vẻ nói: "Nhạc tỷ tỷ làm thế nào vậy? Chơi vui quá đi! Uẩn Nhi muốn chơi nữa. Có thể bay cao thêm chút nữa được hong?"

"Cao... Cao thêm chút nữa?" Nhạc Chức có chút hoang mang. Lúc tiểu hoàng đế bị nàng bế bay lên trời thì sợ muốn chết, đứa nhỏ này sao không sợ chút nào a? "Uẩn Nhi a! Nói cho Nhạc tỷ tỷ nghe, ngươi sợ cái gì nào?" Ngươi sợ cái gì tỷ tỷ sẽ cho ngươi chơi cái đó nhé! Chơi đến ngươi cầu xin tha thứ mới thôi!

Lý Uẩn đang cao hứng dần dần hạ xuống, thần sắc đau thương gật gật đầu: "Uẩn Nhi sợ tỷ tỷ bị bệnh chết mất."

"..." Tính hơn thua của Nhạc Chức biến mất trong nháy mắt, suy nghĩ muốn chọc hài tử cũng biến thành đau lòng và áy náy. Nàng ngồi xổm người xuống, dịu dàng kéo Lý Uẩn vào trong ngực nói: "Cái này ngươi không cần phải sợ. Nhạc tỷ tỷ sẽ không để cho nàng có chuyện."

"Nhạc tỷ tỷ là cục đá ngọt hả?" Lý Uẩn nắm ngón tay Nhạc Chức lên, bỏ vào trong miệng nếm nếm nói: "Lần đầu Uẩn Nhi hôn tỷ tỷ đã nếm ra rồi. Tối hôm qua tỷ chạy mất là đúng, không là bị thương mất tiêu rồi."

3

"Sao lại nói thế? Tỷ tỷ là người, cục đá ngọt là cục đá mà." Nhạc Chức thề thốt phủ nhận.

"Thật sao?" Lý Uẩn còn hơi nghi hoặc một chút. Vậy tại sao Nhạc tỷ tỷ lại có hương vị giống cục đá ngọt?

"Đương nhiên là thật." Nhạc Chức gật đầu cười.

Lý Uẩn cầm tay Nhạc Chức, nuốt nước bọt nói: "Thế trước khi tìm thấy cục đá ngọt, Uẩn Nhi có thể ăn tay tỷ tỷ được hong?"

"Ăn đi!" Nhạc Chức triệt để từ bỏ.

"Vậy chúng ta có thể chơi trò Thượng Thiên nữa được hong?" Lý Uẩn lại bắt đầu vui vẻ trở lại.

"Chơi đi!" Nhạc Chức nhận mệnh.

"Vậy chúng ta..."

"Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi!" Nhạc Chức đứng dậy, đưa ngón trỏ ra cho Lý Uẩn nắm lấy ăn, tuyệt vọng nói: "Đi. Qua chỗ tỷ ngươi chơi đi." Nàng còn phải tìm cách cứu tiểu hoàng đế nữa!

***

"Giải tán hết đi! Quốc công ở lại." Lý Chiêu sắc mặt tái xanh ngồi mắng trong Tuyên Chính điện, đưa mắt liếc nhìn Thường Hoan bên cạnh một cái: "Các ngươi cũng ra ngoài. Không có ý của trẫm không cho phép ai được vào!"

"Vâng." Thường Hoan dẫn người lui xuống, rón rén khép cửa lại.

"Hiếm thấy Quốc công lên triều, lần này chỉ vì bức trẫm thành hôn?" Lý Chiêu cưỡng chế lửa giận nói: "Hủy hoại mẫu thân còn chưa đủ, còn muốn hủy cả ta phải không? Ta biết ngươi toan tính điều gì, muốn ta thành hôn với biểu huynh để hài tử sinh ra vừa là cháu nội vừa là cháu ngoại của ngươi, thiên hạ Đại Đường đều sẽ là của ngươi."

Trần quốc công ngồi quỳ chân dưới đất còng lưng phản bác: "Bệ hạ xem trọng lão thần rồi, một lão già hom hem sắp sửa xuống mồ như ta thì còn có dã tâm gì được chứ? Lão thần chỉ là ngóng trông bệ hạ sớm ngày thành thân sinh hạ hoàng tự, về phần thành thân với ai, đương nhiên đều xem ý của bệ hạ. Tùng Nhi chỉ là thuận mồm nhắc đến, hai người có thể thân càng thêm thân đương nhiên là tốt, không thể cũng không sao."

"Trẫm người yếu nhiều bệnh, bất lực sinh hạ hoàng tự. Quốc công vẫn nên sớm hết hi vọng thì hơn! Chiếu lập Uẩn Nhi kế vị luôn bị giữ lại trù trừ không ban, cũng là chủ ý của ngươi chứ gì?" Lý Chiêu tức giận đến nắm chặt nắm đấm.

"Bệ hạ đoán không sai." Trần quốc công bình tĩnh gật đầu: "Nhờ có hồng phúc của quý phi nương nương và bệ hạ, những năm qua Trần thị mới thuận buồm xuôi gió."

"Ngươi thật cho rằng trẫm không nỡ động vào các ngươi sao?" Lý Chiêu lạnh lùng thốt.

"Sai rồi, là bọn ta vẫn luôn không nỡ động đến bệ hạ!" Trần quốc công bình tĩnh nói: "Ngài cảm thấy, Lý Uẩn làm Hoàng đế, bọn người bên Đức Phi thắng thế, sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Chuyện hoàng tự bệ hạ không cần phải lo, căn bản không cần phải thật sự mang thai, Trần gia nhiều hài tử như vậy, ngài tùy ý chọn một đứa tiến cung là được. Huống chi trong triều không ít người coi thường nữ tử làm vua, nếu bệ hạ không sớm sinh hạ tiểu hoàng tử, chỉ e những kẻ kia sẽ để mắt tới phủ Đằng vương. Nghe nói cung mới đang xây? Vừa hay, tân nhân vào ở tân cung, song hỉ lâm môn!"

"Cái gì, phủ Đằng vương? Hoàng thúc nhiễm tà ma, Thái Sử Lệnh trị còn không hết, thế tử lại trời sinh ngu dại. Chẳng lẽ bọn chúng muốn đưa một kẻ ngu lên làm Hoàng đế hay sao?" Lý Chiêu lặng lẽ nhìn ngoại tổ phụ Trần quốc công nói.

"Bệ hạ quả thật lâu rồi không ra khỏi cửa." Trần quốc công lấy khăn tay ra lâu nước bọt trên râu bạc trắng nói: "Tiểu tử ngốc Lý Thắng kia không biết ăn được thần dược gì, nghe nói bây giờ đã không khác người bình thường. Bệ hạ muốn dẹp tan suy nghĩ của bọn người kia thì hãy sớm sinh con lập người kế vị đi! Lý Uẩn ấy hả, nhân lúc tuổi còn nhỏ tranh thủ diệt trừ là tốt nhất. Bệ hạ có biết, nếu chuyện lập Lý Uẩn kế vị mà thành, bên phía Đức Phi sẽ lập tức lấy mạng của ngài. Ngài ấy hả! Còn phải học nhiều lắm!"