Thời gian trôi qua đối với Khang Vạn Lý như là tốc độ bò của con ốc sên vậy, bị một đống người vây quanh rồi bảo làm mẫu vẽ, còn không được nhúc nhích khiến cậu thấy vô cùng nhàm chán.
Mặc dù thời gian phác thảo ngắn hơn nhiều so với các cách vẽ tranh khác nhưng Khang Vạn Lý vẫn thấy chán. Khi giáo viên bảo hết giờ, các cô gái trong phòng vẽ bắt đầu nói chuyện rôm rả với nhau, cậu lập tức đứng dậy đi tới đi lui.
Thân thể được cử động, toàn thân đều thấy rất thoải mái, Khang Vạn Lý không ngừng vẫy tay với Ninh Tu, ý bảo rằng: "Tao đi thay quần áo đây."
Ở đây có máy sấy nên chỉ trong chốc lát thôi là có thể mặc quần được rồi.
Mặc váy đã thách thức lòng tự tôn của cậu quá nhiều rồi nên Khang Vạn Lý không muốn đợi thêm nữa.
"Đi đi, đi nhanh rồi về, đừng để bị lạc đấy nhé."
Khang Vạn Lý cười nói: "Đi có vài bước, lạc làm sao được."
Trong các cô gái có một người chú ý đến cậu: "Cậu muốn đi thay quần áo hả? Đừng có thay mà, mặc thêm chút nữa đi!"
"Đúng đó, cậu mặc váy đẹp mà!"
Khang Vạn Lý nhanh chóng chạy ra ngoài, tránh xa đám con gái đang ríu rít không muốn để cậu đi kia.
Cậu nghe nói rằng người học nghệ thuật chẳng mấy ai được bình thường cả, nhưng vẫn không tin, dù sao Tu vẫn luôn là một hình mẫu tốt đẹp, nhưng hôm nay cậu nghĩ câu nói đó cũng rất có lí đấy.
Đẹp cái gì mà đẹp!
Đẹp cái cục cớt á!
Đi được vài bước, Khang Vạn Lý bỗng nhiên cảm nhận được phía sau mình có tiếng bước chân, cậu tưởng là cô nào trong phòng vẽ, bất đắc dĩ quay đầu lại định bảo đối phương không cần đi theo mình nữa, nhưng không ngờ, quay người lại nhìn, là một người hoàn toàn xa lạ.
Người kia là một người con trai trạc tuổi với cậu, cao hơn cậu một tí, Khang Vạn Lý vội liếc một cái, nheo mắt khó hiểu rồi lại quay người đi tiếp.
Ra là không phải người trong phòng vẽ, cứ tưởng là mấy cô đó sẽ đi theo cậu chứ.
Mà cậu con trai đằng sau cậu cũng đẹp trai phết nhỉ.
Khang Vạn Lý không nghĩ ngợi gì nhiều, tiếp tục đi về hướng phòng thay đồ, sau khi quẹo vào hướng gần phòng thay đồ, lúc này cậu mới cảm giác được có gì đó kì lạ.
Tên con trai kia vẫn còn đi theo cậu.
Phía trước không có phòng khác, lại chưa gặp hắn trong phòng vẽ bao giờ, người này đi theo cậu làm cái đách gì thế.
Khang Vạn Lý dừng lại, chờ người nọ lên tiếng, nhưng cậu dừng bước, người kia cũng dừng bước, không còn tiếng bước chân, hành lang chìm vào yên tĩnh.
Đi cũng không đi, bộ què giò hay gì?
Khang Vạn Lý xoay người lại, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Ở đây không còn đường khác, chỉ có khả năng là đi theo cậu thôi, Khang Vạn Lý khó hiểu nhìn cậu con trai trước mặt.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khang Vạn Lý sửng sốt, ngay sau đó lưng chợt lạnh lên, da gà nổi lên khắp cả người cậu.
....... Ánh mắt gì thế này?
Khang Vạn Lý không thể nói rõ ra đây là gì, chỉ là cậu có cảm giác khủng hoảng cực độ, và cảm giác ấy đang dần dần dâng lên.
Tên này có thù oán gì với cậu sao? Tìm cậu đánh nhau à?
Nếu không tại sao trong ánh mắt đều tràn ngập tia máu thế kia.
Khang Vạn Lý vô thức lùi về sau một bước, hỏi: "Chúng ta có quen biết nhau không?"
Người nọ gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không có hành động gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chòng chọc vào Khang Vạn Lý hơn cả buổi, rồi nói: "Cậu đẹp thật đấy."
Khang Vạn Lý: "........."
Khang Vạn Lý phải mất ba giây mới hiểu ra được ý nghĩa câu nói của tên này, cậu vô thức cúi đầu xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Tên này.....
Bị mù hả!!!!
Cậu vốn cho rằng người này đang soi xét mình, nhưng bây giờ nghe được câu "cậu đẹp thật đấy", mà vẫn không biết được ý đồ của cái ánh mắt muốn ăn thịt người kia thì cậu bị mù mới đúng.
Chính vì thế nên trông cậu mới như vừa bị giẫm trúng đuôi, suýt chút nữa là đã nhảy dựng lên.
Bị điên hả!
Bị điên hả!
Cứ cho là cậu mặc váy đi, nhưng với cái thân hình này cộng thêm chiều cao của cậu, mặc dù là đang đeo khẩu trang nên không nhìn thấy được mặt nhưng nói chung có cô gái nào cao 1m8 mà còn "cứng cáp" như cậu không.
Khang Vạn Lý thật sự là muốn bùng nổ, cậu lấy hai tay xách váy ngắn lên, không hề do dự mà vén váy lên, để lộ ra một chiếc boxer bó sát.
"Nhìn cho rõ đi, ok? Tôi là con trai!"
Đã dùng biện pháp trắng trợn đến như thế rồi, người bình thường hẳn đã ôm đầu chạy biến, Khang Vạn Lý thậm chí còn nghĩ rằng nếu người con trai đối diện đầu óc vẫn ổn thì nhất định sẽ mặt đỏ tía tai rồi tránh cậu như tránh tà.
Nhưng không biết người này bị gì, hắn chỉ bình tĩnh nhìn cậu, không hề phản ứng gì cả.
Một lúc sau, người con trai nghiêng mặt sang một bên, lấy tay che mũi lại, máu mũi cứ thế chảy từ đầu ngón tay chảy xuống.
Người nọ nói: "Cảm ơn, đùi của cậu cũng rất đẹp."
Khang Vạn Lý: "........."
Trời má!!!!!
Cậu đột nhiên hiểu ra mình đã nhận sai người rồi.
Thằng quần này là biế.n thái con mẹ nó rồi!
Biế.n thái hàng thật giá thật!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý gặp cảnh này, trong một khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết là tức giận đang lấn áp hay hoảng sợ đang xâm chiếm đầu óc mình nữa. Cậu định hình tinh thần xong liền quay đầu chạy, quần áo còn chưa kịp thay, cậu đã chạy thẳng vào thang máy.
Người kia quả nhiên là vẫn đuổi theo, Khang Vạn Lý mất kiên nhẫn, cậu muốn thoát khỏi tên này càng nhanh càng tốt nhưng thang máy chở khách lại quá xa, lúc này chỉ có thang máy chuyên dụng để chở hàng.
Vội vã chạy vào, Khang Vạn Lý điên cuồng nhấn nút đóng cửa, mắt thấy khe hở cửa càng ngày càng nhỏ, bỗng có một chiếc điện thoại kẹp vào cửa thang, ngăn không cho cửa đóng lại.
Khang Vạn Lý buột miệng thốt ra: ""Địu má!""
Bi.ến thái mà chạy nhanh dữ vậy!!!!
Cửa thang máy lại khép, trong không gian vừa hẹp vừa nhỏ, chỉ có Khang Vạn Lý và Hoa bi.ến thái.
Khang Vạn Lý cảm giác như bản thân muốn điên đến nơi rồi, cậu hận không thể dán cả người mình lên bức tường ấy chứ, song cậu cũng dùng ánh mắt tràn ngập sự đề phòng nhìn chằm chằm lại người con trai bên cạnh.
Mà ở phía kia, Hoa Minh thành công đuổi kịp người ta nên đang rất vui vẻ.
Hoa Minh càng lại gần Khang Vạn Lý, đầu óc càng mù mờ, ý thức lại càng mất kiểm soát hơn, nhưng hắn vẫn còn duy trì được một chút lý trí, hắn biết bản thân không thể mới lần đầu gặp mà đã làm chuyện này chuyện nọ với người ta.
Hắn phải kiềm chế.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải nhịn.
Muốn chạm, muốn hôn, muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa, muốn làm những gì mình thích, thì phải đợi sau khi hắn rước được người về tay đã.....
Hoa Minh hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi: "Cậu tên gì vậy?"
Khang Vạn Lý không trả lời.
Hoa Minh: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Hoa Minh: "Cậu học ở trường nào?"
Hoa Minh: "Nhà cậu ở đâu?"
Hoa Minh: "Cậu học vẽ ở đây à?"
Khang Vạn Lý không thể nhịn được nữa: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết, liên quan éo gì đến cậuuuuuuu!!!!!!!"
=========
tui có lời muốn nói: ê nhưng mà tui mà gặp thằng Hoa Minh ở ngoài là tui xách giò chạy tám hướng rồi đó trời ;-; sợ vđ mặc dù tui cũng thích bi.ến thái công lắm nhưng vẫn sợ vl nhé hic