Cực Hạn Sinh Tồn

Chương 31: Dash





Karl tiếp nhận mẩu giấy của nhân viên rồi quay người trở về phòng tập của tiểu đội.

Hắn đã lên cấp một, có thể tập luyện kỹ năng Dash mà Mac bàn giao cho hắn.
Phòng tập ngay tại bên cạnh phòng của master.

Nơi này khi Karl bước vào, một không gian rộng rãi không nhìn đến đầu cuối, xung quanh bốn phía đen như mực, hắn cho rằng mình đã vào nhầm phòng thì vội vã lui lại ra phía cửa nhìn lên trên bảng hướng dẫn.
Rõ ràng là ghi chú phòng huấn luyện của tiểu đội 7.

Hắn bồi hồi tại cửa ra vào thì có giọng nói vọng ra từ vòng tập.
"Ồ !! Thanh niên người mới, vào đây, cái này là không gian ảo được tạo ra bởi các thiết bị trong phòng tập tại góc trái lối vào, đừng lo lắng."
Ruka hồ hởi vừa đi vừa nói, đi đến gần cánh cửa lôi kéo Karl vào.

Vừa đi hắn vừa giới thiệu mỗi thiết bị tại đây.


Bên trái là máy tạo không gian ảo, bất kì sự vật nào cũng có thể hoán đổi tất cả các loại địa hình.

Bên phải là sắp xếp một số robotic có đánh số thứ tự từ một đến năm dùng để luyện tập đối chiến.
Những robotic này trông giống một người trưởng thành, nhỏ gọn.

Điều này khiến Karl tấm tắc kì lạ, những loại robotic này bộ giáp ngoài của chúng màu trắng che đi những vị trí yếu hại.

Trên đầu bọn chúng có đánh các số thứ tự, được sắp xếp theo tại một ô vuông hình chữ nhật, bên trong có vài cánh tay robot cầm nắm các công cụ sửa chữa.
Đang thẫn thờ nhìn những con robotic thì Ruka đẩy hắn một cái.
"Thất thần làm gì, hôm nay ngươi đến là để tập luyện kỹ năng a."
Karl quay lại gãi đầu, hắn chỉ vào đây muốn thử nghiệm kỹ năng Dash một chút, nhưng hắn không biết cách để vận dụng năng lượng tối.
"Kỹ năng này do Mac đưa ta, một kỹ năng di chuyển,nhưng thật sự k biết vận dụng năng lượng tối như thế nào cả."
"Cái này đơn giản, ngươi chỉ cần tiến nhập trạng thái chủ động, là có thể vận dụng được kỹ năng."
Ruka thoáng một cái nhìn ra vấn đề của Karl, trước kia hắn cũng ngơ ngác như bộ dạng của Karl bây giờ.
"Vậy để ta thử một chút." — QUẢNG CÁO —
Karl nói liền làm, hắn hai tay kết ấn rất nhanh tiến vào trạng thái thiền chủ động.

Dựa theo quyển da dê ghi lại kĩ năng di chuyển hắn vận dụng năng lượng tối từ trong cơ thể tràn vào hai chân.
Cảm thấy năng lượng tràn đầy trải đều hai chân hắn một bước di chuyển đến phía trước.
Ầm !
Tốc độ quá nhanh khiến hắn phản ứng không kịp mất thăng bằng lao thẳng về phía dụng cụ gần đó.
Bụi mù bốc lên, Karl chật vật trong đống lộn xộn ho khan.
Ruka đứng ôm bụng cười lăn lộn.
"Ta nói người anh em, cái gì cũng phải từ từ, ngươi sử dụng nhiều năng lượng quá thân thể theo không kịp nên mới có tình trạng như vậy."
Đang nói giữa chừng thì một cái tay vỗ thẳng đầu của hắn khiến hắn bổ nhào về phía trước.
"Ngươi trước đó cũng khác gì Karl.


Lại đằng kia giúp ta tập luyện một chút."
Logan vừa vào cửa đã thấy Karl ngã trong đống dụng cụ, hắn nhìn không được Ruka đang cười ôm bụng trêu đùa người mới nên mới ra tay.
"Ách, không phải có robotic bồi luyện sao, ngươi cần gì phải kéo ta vào."
Ruka bò dậy ánh mắt u oán quay về phương hướng mình bị tập kích.
"Đừng lề mề, nhiệm vụ sắp tới hạn rồi, ngươi gánh không nổi đâu nếu lười nhác như vậy, đừng để tiếng gió lọt tai đội trưởng thì không hay đâu, bản thân ngươi cũng biết mà Ruka nhỉ."
— QUẢNG CÁO —
Logan bồi thêm một cước vào mông của hắn liếc mắt rồi quay đầu về phía sân tập.
Ruka vội vàng theo sau Logan tiến vào bãi tập.
Hai người đối chiến tại sân tập, Logan xòe 2 bàn tay trước mặt Ruka thình lình dưới ống tay áo đột ngột lộ ra hai mũi dao dưới cổ tay.

Khi hắn nắm chặt tay lại, mũi dao chĩa ra hai bên như thể hắn đang cầm nắm hai thanh chủy thủ.
Khi Logan thu tay lại thủ thế, một ít khí vụ màu đen tỏa ra sau lưng hắn, khí thế hắn kéo lên từ từ.

Âm trầm lạnh lẽo tựa như thâm uyên.
Bên kia đối diện Ruka thấy Logan thủ thế, khuôn mặt cợt nhả của hắn dần nghiêm túc, thuận tay rút đoản sắt sau lưng của hắn từ từ thủ thế, nói đúng hơn thì vũ khí của hắn là mội cái chuôi kiếm.
Karl ngồi một góc sân tập, không biết các cấp độ thành viên của tiểu đội này như thế nào nên hắn muốn quan sát một lúc thì bỗng gió nổi lên, một lồng sắt đột ngột xuất hiện rào lại sân tập khiến hắn giật mình lui lại mấy bước.
Logan và Ruka lao thẳng vào nhau, chiêu nào chiêu nấy trí mạng như muốn giết đối phương, nếu không phải hai người chung một tiểu đội thì người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là kẻ thù của nhau.
Logan chuyên về chủy thủ ám khí, một số ám khí bắn thẳng về Ruka từ những góc độ xảo trá.

Nhưng Ruka thiên về tốc độ, lúc hắn di chuyển chỉ còn lại những dư ảnh kèm theo những ám khí của Logan xuyên phá tàn ảnh.
Vũ khí của Ruka không hẳn là không có lưỡi kiếm, mà lưỡi kiếm của hắn trong suốt, chỉ những lúc hắn tấn công về phía Logan kèm theo tiếng xé rách không khí.
Kiếm của Ruka đc tạo hình từ những năng lượng tối, nhìn trong suốt nếu k phải Logan dùng năng lượng của chính mình đón đỡ thì Karl cũng không quan sát được.
Karl không biết trong lúc hắn đang quan sát hai người đối chiến, con bọ trong bộ não của hắn lấp lóe một chút ánh sáng.
Khoảng chừng nữa giờ sau, khi đối chiến kết thúc, hai người đa số năng lượng tối đã tiêu hao gần như không còn.

Logan bỗng nhiên biến mất trước mặt Ruka khiến hắn hoảng hốt.
Sưu !!
Khi cây chủy thủ gần đâm về hậu tâm của Ruka thì Logan nhấc chân lên đạp hắn một cái ngay mông.


Lực quán tính hắn văng về phía rào sắt được che kín tại sân tập.

— QUẢNG CÁO —
Một cỗ mùi khét như có như không bốc lên.

Rào sắt bao bọc xung quanh sân tập có liên kết với nguồn điện gần đó, mặc dù sẽ không gây chết người nhưng tê liệt một thời gian là sẽ có.
Logan thấy đủ rồi nên lại gần công tắc cạnh đó thu hồi rào sắt, chỉ để lại Ruka co giật trên sàn, hắn nhổ bãi nước bọt rồi bước ra khỏi phòng tập.
Khi Logan tới gần thì Karl định nói về tình trạng khá thảm của Ruka thì Logan nói.
"Yên tâm, hắn không chết được đâu, nằm một hồi lại nhảy nhót tưng bừng."
Karl cũng không nói gì thêm, hắn chuyên tâm về phần tập luyện của mình.
Sau khi làm quen với năng lượng tối, hắn điều khiển một ít năng lượng tối về chân của mình, nếu như lúc đầu hắn sử dụng mười phần năng lượng tối thì hắn bây giờ chỉ dùng một phần.

Nội tâm hắn rất phấn khích cũng rất sợ, một khi không khống chế được năng lượng trong cơ thể, hắn bay ngược ra khỏi phòng tập cũng không biết chừng, đây là tầng năm của tòa tháp, nếu bay xuống thẳng phía dưới dùng ngón chân cũng có thể nghĩ không chết cũng khó giữ được cái mạng nhỏ.
Sau khi khống chế được năng lượng trong cơ thể hắn bắt đầu di chuyển quanh quẩn xung quanh khu vực luyện tập nội tâm hắn mừng rỡ, quen thuộc cường độ năng lượng hắn bắt đầu tăng dần lên.
Khoảng chừng nữa tiếng sau đang di chuyển vui sướng loạn xạ tại phòng tập bỗng nhiên hắn bước hụt.
Nhào lộn mấy vòng về sau, hắn lồm cồm bò dậy, đầy đầu không hiểu chuyện gì xảy ra.

Karl cho rằng mình bất cẩn, đang muốn đứng lên thì hắn nhào về phía trước thiếp đi.
Không biết qua bao lâu hắn nghe tiếng gọi bên cạnh, có người kêu hắn dậy.

Karl ngẩng đầu lên thì thình lình một cặp đùi trắng như tuyết đập thẳng vào trước mặt của hắn..