Cực Hạn

Chương 149: Anh ở đâu



chỉ còn hơn 10 chương nữa là hết truyện, từ nay rin sẽ đẩy nhanh tiến độ thành 1 tuần 5 chương (thứ 3 và thứ 6 ko có chương). Nếu có việc ko post truyện được rin sẽ thông báo. Bắt đầu áp dụng từ ngày mai.

Từ thành Cửu Ti bay đến núi Côn Lôn, quả thật là một chuyện vừa xa xôi vừa phí sức.

Diệp Hiểu Hạ ngồi trên phi kiếm của tiểu Ngũ, bị gió lạnh thổi hơn ba giờ, cuối cùng tới núi Côn Lôn.

Núi Côn Lôn từ xưa đều là nơi tiểu thuyết, TV, phim tu tiên phi thăng. Loại địa phương này tự nhiên không có quan phủ, mà không có quan phủ, tự nhiên cũng không có thị vệ.

Tuy rằng đặt ra như vậy làm trị an núi Côn Lôn luôn luôn không tốt, nhưng là đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, đặt ra như vậy đúng là vô cùng tốt! May mắn mà có chỗ như vậy, nếu không, cô cũng không biết có chỗ nào sửa chữa trang bị không.

Điểm dùng để tiếp tế tiếp viện trên bản đồ núi Côn Lôn cũng không nhiều, một là thôn Tuyết Noãn ở chân núi tuyết, một là lâm trường Bình Lan ở sườn núi.

Tiểu Ngũ mang theo Diệp Hiểu Hạ đứng bên ngoài thôn Tuyết Noãn. Hai người vừa xuống phi kiếm, nhất thời một cỗ hàn ý thấu xương đập vào mặt mà đến. Diệp Hiểu Hạ ôm hai tay hít một ngụm khí lạnh, nhịn không được mắng: "Thật sự là việc lạ, sao khi tôi ở trên phi kiếm không có cảm giác lạnh như thế?"

Tiểu Ngũ cũng lui mình, rầm rì trả lời: "Chuyện này có cái gì kỳ lạ, đó là bởi vì phi kiếm của tôi có khí nóng, cô ngồi ở trên đó tự nhiên không lạnh như vậy."

Diệp Hiểu Hạ cũng lười vô nghĩa với tiểu Ngũ, bước nhanh vào trong thôn: "May mắn ở đây không có thị vệ, nếu không là tôi dù thế nào cũng sẽ bị đông lạnh chết ở chỗ này."

Hai người một đường chạy chậm vọt vào trong quán rượu nhỏ của thôn Tuyết Noãn.

Cấp bậc quái vật của Núi Côn Lôn bình quân ở trên dưới 110, đây vốn là chỗ của người cấp trên 105 luyện cấp, nhưng, bởi vì nơi này không có thị vệ, cũng có không ít hồng danh trên chín mươi cấp kết đội luyện cấp ở đây. Nhưng, nhìn đến nhìn đi, người không tính nhiều.

Diệp Hiểu Hạ gọi hail y rượu nóng, lại cắt hai cân thịt bò kho, mồm to ăn thống khoái, tiểu Ngũ một bên ăn không kém Diệp Hiểu Hạ. Trong bụng có đồ, người cũng ấm áp hơn không ít.

"Hắc, gặp các ngươi là gương mặt mới, mới đến Côn Luân hả." Người trong quán rượu không nhiều lắm, cho nên bọn tiểu nhị cũng vui vẻ thoải mái, một tiểu nhị ngồi ở bên cạnh bàn Diệp Hiểu Hạ nhìn hai người cười hề hề hỏi.

" Phải." Diệp Hiểu Hạ vừa uống rượu, vừa gật đầu đáp lời.

"Lên núi săn thú?"

"Xem như."

Tiểu nhị lại lên lên xuống xuống đánh giá quần áo Diệp Hiểu Hạ, sau đó lắc đầu thở dài: "Nếu lên núi săn thú, cô mặc cái này là không thể được, nhất định sẽ bị đông chết đó."

Diệp Hiểu Hạ cười khổ, không phải vậy sao. Từ khi cô đến Côn Luân, trên nhân vật của cô có một DBUFF.

Rét lạnh thấu xương: bởi vì rét lạnh làm cho tất cả thuộc tính nhân vật rơi xuống một nửa.

Cô vốn không tin, nhưng khi xem bảng thuộc tính nhân vật của mình, quả nhiên, trừ hồng và lam không có rớt, tất cả thuộc tính toàn thân bị mất một nửa. Nếu không nghĩ biện pháp làm mất DBUFF này, đoán chừng cô đánh quái sẽ rất vất vả.

" Vậy làm sao bây giờ? Tìm tiệm may lão Trương bên kia, mua chế phẩm da nhà anh cũng đủ cho cô đỡ rét lạnh." Tiểu nhị cười tủm tỉm đưa ra biện pháp giải quyết, đang muốn tiếp tục nhàn thoại vài câu với hai người, lại nghe thấy có người kêu to, liên tục phải đi.

Diệp Hiểu Hạ nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện tất cả người chơi nơi này đều mặc áo da quần da rất nặng, hài cũng là ủng da lông xù, trên đầu cũng mang theo mũ lông xù da. Nếu không phải phía sau bọn họ có mang theo vũ khí, nhìn như vậy, thật sự rất giống một đám gấu mèo.

Rượu say cơm no, trả tiền trả tiền, Diệp Hiểu Hạ lập tức mang tiểu Ngũ ra khỏi quán rượu đi tìm lão Trương mua áo da.

Sự thật chứng minh, ở núi Côn Lôn trời giá rét lạnh, dù tính bạn có dáng người mạn diệu cỡ nào, một khi mặc áo da chống lạnh vào, bạn cũng đừng tưởng lại nhẹ nhàng động lòng người. Diệp Hiểu Hạ nhìn mình trong gương, nhịn không được bật cười, mình lúc này nhìn giống như là một thùng xăng dựng đứng, tuy rằng một thân áo da này ở trên người nhân vật cũng không có cảm giác nặng, động tác của cô cũng rất nhẹ mau, nhưng từ thị giác, lại rất cồng kềnh.

Tiểu Ngũ càng là trừng mắt mắt: " Trời, tôi thật không ngờ có một ngày biến thành bộ dáng này."

Mặc áo da quả nhiên là phương pháp chống lạnh trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất, khi Diệp Hiểu Hạ và tiểu Ngũ lấy ngốc hình tượng đi ra khỏi tiệm may lão Trương, cô phát hiện, dù đi ngược tuyết, DBUFF làm cho người ta phiền lòng kia cũng không xuất hiện.

Thôn Tuyết Noãn ở chân núi Côn Lôn, điểm xoát quái gần nó cơ bản đã bị người chơi hồng danh tổ đội chiếm hết rồi. Diệp Hiểu Hạ cũng không muốn có xung đột với bọn họ, chỉ mang theo tiểu Ngũ đi lên trên, dọc theo đường đi cũng có người, từ đông đến ít, cuối cùng khi gần đến lâm trường Bình Lan gần đó không còn người chơi. Mà cấp bậc quái vật nơi này cũng từ cấp 105 nhảy đếncấp 110.

Diệp Hiểu Hạ giờ chỉ cấp tám mươi lăm, tuy rằng trang bị nghịch thiên, nhưng đến cùng cũng có trừng phạt cấp bậc, đánh quái lệch hướng khá nhiều. Nhưng cũng may nơi này không có người, cô chỉ cần khống chế mình đi vị cho tốt không dẫn quái khác tới, cô và tiểu Ngũ muốn đẩy đổ một quái cũng không khó.

Cô là vì ngân hạnh mộc mà đến núi Côn Lôn, nhưng thật không ngờ tỷ lệ ra ngân hạnh mộc ở núi Côn Lôn cũng không cao lắm, cô chỉ có thể tranh thủ chạy giữa điểm luyện cấp và lâm trường.

Login logout, đánh quái luyện cấp, về thôn tiếp tế tiếp viện. Cuộc sống bỗng chốc trở nên đơn giản, đơn giản đến Diệp Hiểu Hạ cũng quên có lẽ trong cuộc sống còn có việc. Nhưng mỗi khi ở login logout, cô sẽ nhìn bán thân màu xám của Tố trong danh sách bạn tốt mà ngẩn người.

Từ ngày đó trở đi, anh không còn login.

Anh nói với cô có chuyện cần xử lý, anh nói anh phải đi bệnh viện cắt chỉ. Diệp Hiểu Hạ biết, chuyện của Trầm Hoan không chỉ có đi bệnh viện cắt chỉ, mà là anh phải đi làm việc nhưng không muốn cho cô biết.

Yên tĩnh chờ đợi, hay là đi tìm Trầm Hoan? Diệp Hiểu Hạ suy nghĩ thật lâu, cô nói với mình lại chờ đi.

Khi cấp bậc Diệp Hiểu Hạ trong trò chơi lại một lần nữa vượt qua một trăm cấp, cô có hai tram cây ngân hạnh mộc, thậm chí có một con tuấn mã cả người lông tuyết trắng làm tọa kỵ. Tố nhưng vẫn không login.

Cô nghĩ, cô không thể lại tiếp tục chờ nữa. Sáng sớm hôm nay, Diệp Hiểu Hạ đi phòng khám của Tang Chẩm Lưu. Nhưng thật sự là không khéo, Tang Chẩm Lưu đang làm một cuộc giải phẫu, cô chỉ có thể ngồi trong góc lẳng lặng chờ đợi. Từ sớm đến tối, thời gian một phút một giây trôi qua, cuối cùng cô thấy cửa phòng mổ mở, Tang Chẩm Lưu đi ra từ bên trong. Anh ta giương mắt thì thấy Diệp Hiểu Hạ ngồi ở trong góc, trên mặt hơi hơi sửng sốt, sau đó lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn: "Ai nha ai nha. Tôi còn nói phải đi ra ngoài ăn cơm đó, không nghĩ tới cô đã đến rồi, vừa thấy cô chính là mang cơm tới đúng không."

Diệp Hiểu Hạ cười cười, lắc lắc cặp lồng cơm trong tay: "Mang thì có mang, nhưng đã sớm lạnh."

Tang Chẩm Lưu nhận cặp lồng cơm từ trong tay cô, đi về phòng mình: "Không có việc gì, tôi có lò vi sóng, hâm một chút là được."

Diệp Hiểu Hạ đi theo sau Tang Chẩm Lưu, nhìn điểm điểm vết máu trên đồ giải phẫu của anh, "Anh giải phẫu xong?"

" Chưa xong, giải phẫu này hơi phiền toái, tôi cho người ở bên trong nhìn xem, tôi đi ra ăn cơm trước."

"Anh nói, bệnh nhân vẫn còn bên trong?"

"Cũng không phải là." Tang Chẩm Lưu quay đầu lộ ra một tươi cười xấu hề hề: "Là mổ bụng da bụngđó"

Tang Chẩm Lưu có một bản lĩnh, có thể nói chuyện vô cùng bình thường sự tình nói đến hình ảnh mười phần, lúc anh hình dung như vậy, trong đầu Diệp Hiểu Hạ lập tức nghĩ đến hình ảnh một bệnh nhân bị bụng xé ra cô đơn nằm trên giường giải phẫu, cô nhịn không được rùng mình. Liều mạng lắc đầu, Diệp Hiểu Hạ trục xuất hình ảnh thật sự không nên xuất hiện này ra khỏi đầu, bước nhanh hai bước với sánh vai mà đi Tang Chẩm Lưu.

"Chẩm Lưu." Trước mũi Diệp Hiểu Hạ không ngừng lượn lờ hương vị khử trùng thuộc về bệnh viện kia, cô hít một hơi thật sâu, tựa như như vậy sẽ khiến cô bình tĩnh trở lại.

"Chuyện gì." Ánh mắt Tang Chẩm Lưu lộng lẫy, một ngụm răng trắng cười đến vui vẻ, nhìn không ra có chuyện phiền não gì. Anh đã mở nắp cặp lồng cơm ra, từ bên trong gắp một khối sườn để trong miệng, rất có tư vị hút nước canh đã sớm lạnh.

" Trầm, Trầm Hoan..." Diệp Hiểu Hạ cắn cắn môi, không biết vì sao chỉ cảm thấy đầu lưỡi khó chịu vô cùng. Cô hít thật sâu, mới lại chậm rãi nói: "Anh có biết Trầm Hoan đi đâu không?"

Tang Chẩm Lưu đứng đó, ánh mắt màu mực hơi hơi ảm đạm một chút, sau đó cười: "Tôi cũng không phải cha mẹ của anh ta, làm sao tôi có thể biết."

Diệp Hiểu Hạ nói không rõ ràng tư vị trong lòng hiện tại là gì, giống như là một tảng đá mạnh mẽ rơi xuống, nhưng lại có một tảng đá lớn hơn nữa treo lên, làm trong lòng cô khó chịu đòi mạng. Cô cúi đầu, khịt khịt mũi, mới ngửa đầu nhìn Tang Chẩm Lưu lộ ra một nụ cười khổ: "Cũng phải, sao tôi lại tới hỏi anh chứ." Nói xong, cô thở dài một hơi, "Cơm này đủ anh ăn không? Không đủ tôi trở về lại cầm cho anh?"

"Đủ." Ánh mắt Tang Chẩm Lưu luôn luôn dừng trên mặt Diệp Hiểu Hạ, con ngươi anh thật đen, giọng thật trầm, khuôn mặt anh tuấn giấu trong bóng mờ của hành lang yên tĩnh, làm cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

"Vậy tôi đi."

"Hiểu Hạ." Tang Chẩm Lưu nhìn Diệp Hiểu Hạ xoay người, rời đi, bỗng nhiên anh mở miệng gọi lại cô.

"Cái gì?" Diệp Hiểu Hạ quay đầu, nhìn Tang Chẩm Lưu, không biết anh còn có chuyện gì.

"Cô có biết Trầm Hoan làm cái gì không." Tang Chẩm Lưu cứ nhìn Diệp Hiểu Hạ như vậy, tịch dương lửa đỏ xuyên thấu cửa sổ chiếu vào trên người cô, cô như sắp bốc cháy.

Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người. Cô lẳng lặng nhìn Tang Chẩm Lưu, trái tim luôn luôn bất an, tại đây một khắc lại điềm tĩnh vô hạn, cô cứ nhìn Tang Chẩm Lưu đứng trong bóng ma như vậy. Nhịn không được nghĩ, Trầm Hoan và anh, đều là ngườitrong bóng tối, có lẽ cả đời cũng không ra ánh sáng được.

Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn tịch dương như lửa ngoài cửa sổ, bên môi lộ ra tươi cười xán lạn: "Tôi không rõ ràng, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết."

"Dù như vậy...Cô cũng không hối hận sao?" Tang Chẩm Lưu ngừng thật lâu, mới lẳng lặng hỏi.

Diệp Hiểu Hạ nghĩ không nghĩ cười lắc đầu: "Hai chữ hối hận này, vẫn là đợi đến khi tôi tám mươi tuổi lại nói đi. Lúc này, tôi thầm nghĩ đi về phía trước, không muốn quay đầu nhìn lại."

Tang Chẩm Lưu không nói chuyện nữa, Diệp Hiểu Hạ xoay người đi nhanh ra khỏi phòng khám của anh.

Ngoài phòng khám, gió lạnh tịch liêu, đông thấu xương như dao nhỏ ép tới cô.

Diệp Hiểu Hạ nhìn chân trời xa xôi, đáy lòng có một góc nhịn không được chua xót.

Trầm Hoan, em ở đây, anh đang ở đâu?

__