Cực Hạn

Chương 165: Tương lai



Hai người Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan không nhận đề nghị, Thư Tiểu Mãn và Tang Chẩm Lưu biểu đạt tiếc hận bất mãn mãnh liệt, khiến hai người bọn họ lại thêm ăn hai chén cơm, thuận tiện quét dọn sạch sẽ tất cả đồ ăn, trình độ tiết kiệm kia làm Trầm Hoan phụ trách rửa chén cảm thán, nếu mỗi ngày hai người này lại ăn cơm, tuy rằng sẽ lãng phí, nhưng là tiền rửa chén nhất định sẽ được tiết kiệm.

Trên đời này sao lại có chuyện thoải mái như vậy? Đồ ăn ngon đổ vào trong bụng, Bát Quái dễ nghe xuất ra từ miệng, thuận tiện không ngừng chế nhạo đối phương. Nếu không phải cuối cùng mặt Trầm Hoan đen như Diêm vương tiễn bước hai người này, thật không biết hai sát tinh này đến cùng muốn ở lại tới khi nào.

Diệp Hiểu Hạ tắm rửa xong, thấy Trầm Hoan đang ngồi trên sofa trong phòng khách đùa nghịch một chồng giấy, vừa lau tóc vừa hỏi: "Anh đang xem cái gì vậy?"

"À, sư phụ của anh bảo anh đi công ty của ông làm, anh vốn dịnh cự tuyệt, nhưng mặt ông thật sự rất khó coi, anh không thể giáp mặt từ chối, tính qua hai ngày nữa mới nói. Giờ nhàn rỗi, anh mở ra nhìn xem." Trầm Hoan quơ quơ một chồng trên tay tư liệu: "Em muốn xem không?"

"Sư phụ của anh?" Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Anh nói Tần Mục Ca?"

"Ừ."

"Công ty của ông? Chẳng lẽ là bán bánh bao sao?" Diệp Hiểu Hạ ha ha mà cười, nhìn Trầm Hoan cười đùa.

Trầm Hoan cũng cong mặt mày lên: "Anh cũng hi vọng là vậy, như vậy anh có thể danh chính ngôn thuận cự tuyệt, đáng tiếc không phải."

"Đại ca xã hội đen mở công ty là công ty gì?" Diệp Hiểu Hạ đi tới bên sofa ngồi xuống, từ trong tay Trầm Hoan tiếp nhận phần tư liệu kia, nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó nhịn không được cười toe tóe.

Trầm Hoan hơi buồn cười nhìn biểu cảm lúc này của Diệp Hiểu Hạ, "Sao nào? Giật mình như vậy?"

" Trời, em còn tưởng rằng đại ca xã hội đen sẽ mở câu lạc bộ đêm linh tinh gì đó xí nghiệp giải trí, khả thật không ngờ ông ta cư nhiên mở xí nghiệp điện tử." Nói xong cô tiếp tục nhìn tư liệu kia: " Tên xí nghiệp điện tử này đúng là khéo, cũng gọi Cực Hạn." Nói xong cô phảng phất hiểu được gì đó, ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan, dùng một ánh mắt hoàn toàn không tin nhìn anh: "Không thể nào..."

Trầm Hoan gật gật đầu: "Là chuyện như vậy, đầu tư, hơn nữa đưa vào hoạt động..."

Diệp Hiểu Hạ dùng tư liệu kia trùm trên mặt, thở dài: " Trời, trò chơi này có tính toàn cầu, cư nhiên..."

Trầm Hoan cúi đầu nở nụ cười, anh lấy Diệp Hiểu Hạ tư liệu trong tay lại rồi bỏ vào trong túi văn kiện hết, sau đó tùy ý đặt ở một chỗ: " Tính toàn cầu thì thế nào? Anh lại không định đi."

"Không đi?"

"Ừ, không đi."

Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, muốn hỏi Trầm Hoan vì sao, nhưng lại hỏi không được, chỉ có thể lẳng lặng nhìn anh như vậy.

Trầm Hoan là biết Diệp Hiểu Hạ muốn nói gì, chỉ đứng lên, vừa gãi đầu vừa đi qua toilet, anh nói: "Đã buông tha cho việc làm tứ gia, như vậy anh không muốn có bất kì khúc mắc ích lợi gì với sư phụ, anh hiểu tính cách của ông ấy, muốn dùng mấy thứ này trói chặt anh. Nhưng anh đã lựa chọn, sẽ buông tất cả những thứ không cần thiết này."

Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn bóng lưng cao gầy của Trầm Hoan, bỗng nhiên mở miệng: "Trầm Hoan, như vậy có đáng không?"

Trầm Hoan lại quay đầu, nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhíu mày, không lên tiếng.

Diệp Hiểu Hạ phối hợp nói tiếp: "Anh không làm tứ gia, anh buông tha cho địa vị của anh, tài sản của anh, tất cả của anh, thậm chí là tương lai, chỉ là vì một cô gái bình thường như em, như vậy thật sự đáng không?"

"Có người đã dạy anh một câu nói, không có đáng không, chỉ có bằng lòng không." Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ hồi lâu, cuối cùng mở miệng: " Nhà, xe. Tiền, những thứ này anh không có, anh còn có thể lại làm ra, địa vị quyền lực vốn không phải anh muốn, về phần tương lai..." Anh hơi ngừng lại: "Trong quá khứ của anh, chưa từng có em, nhưng, bắt đầu từ khi anh gặp ngươi, anh hi vọng tương lai của anh có em."

"Trầm Hoan..."

"Em sẽ ghét bỏ anh cái gì cũng không có sao?" Bỗng nhiên Trầm Hoan nghiêm nghị: "Một tiểu bạch kiểm không có nhà, không có xe, không có gởi ngân hàng, còn phải ăn ở tại nhà em?"

Vấn đề này vốn bi thương như vậy, nhưng không biết vì sao Diệp Hiểu Hạ lại bật cười, cô đứng lên, đi đến phòng mình: "Không, anh trả một trăm vạn tiền thuê nhà cho em, nhưng, chút tiền thuê nhà ấy không đủ dùng nha." Nói xong cô dừng bước, nhìn Trầm Hoan cười như mộc xuân phong: "Nếu anh muốn tiếp tục ở trọ, đoán chừng còn phải lại kiếm nhiều kim tệ chút."

Trầm Hoan nhìn bóng dáng Diệp Hiểu Hạ đi vào phòng, bên môi gợi lên một đường cong xinh đẹp, sau đó càng lúc càng lớn cuối cùng cúi đầu hóa thành tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực. Anh ôm hai tay tựa vào cửa, nhìn Diệp Hiểu Hạ nói: "Nếu anh không có tiền làm sao bây giờ?"

"Vậy thì ký khế ước bán mình đi, "

"Vậy tính ký bao lâu?"

"Anh tính bán bao lâu?" Diệp Hiểu Hạ nhìn gương mặt tốt đẹp của Trầm Hoan, dưới ánh đèn vàng nhạt trở nên hơi âm thầm như bóng ma, nheo ánh mắt, khóe môi lộ ra một tia tươi cười nghịch ngợm như có như không.

Trên gương mặt khuyết thiếu biểu cảm nhân loại của Trầm Hoan, tươi cười tuyệt đối là một cảm xúc hiếm thấy, có đôi khi thậm chí Diệp Hiểu Hạ nghĩ, Trầm Hoan chẳng phải mặt băng sơn, anh chỉ là do cơ bắp bộ mặt mất đi cơ năng biểu cảm nên có rồi. Nhưng giờ này khắc này, dưới ánh đèn như vậy, trên mặt anh lộ ra tươi cười đúng là làm cho người ta mê muội.

Anh vươn hai tay, nâng khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ, đột nhiên dán lên đôi môi cô, giữa lúc hai đôi môi dây dưa nỉ non, Diệp Hiểu Hạ nghe thấy anh trả lời: "Cả đời."

Chuyện cùng thuê giống như một đốm lức nho nhỏ, tuy rằng nhỏ, lại cực nóng.

Diệp Hiểu Hạ đã sớm đoán được, chuyện như vậy một khi viện trưởng biết, sẽ làm ra một hồi sóng to gió lớn lớn cỡ nào, nhưng cô luôn luôn co đầu rút cổ trong may mắn của mình, ngày qua ngày qua ngày.

Ngày này, cô cùng rong chơi trong trò chơi với Trầm Hoan như trước. Có nửa năm không có lên, cấp bậc Trầm Hoan hạ xuống rất nhiều, Diệp Hiểu Hạ luôn luôn luyện cấp với anh. Nhưng khi luyện cấp với Trầm Hoan, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hôi tự ti, tuy rằng giờ trên bảng xếp hạng, cô hoa Lệ Lệ chiếm vị trí hạng nhất như trước, chỉ là, nhìn tốc độ và thao tác kỹ xảo Trầm Hoan luyện cấp, cô thở dài, người này được xưng là đại thần cũng không phải không có đạo lý.

Tuy rằng nói là Diệp Hiểu Hạ luyện cấp với Tố, nhưng trên thực tế, Diệp Hiểu Hạ cái gì cũng không giúp đỡ. Không, nói đúng ra, chuyện duy nhất Diệp Hiểu Hạ có thể giúp đỡ là sau khi Tố thả ra đầy trời kiếm khí, cấp tốc đi nhặt thi thể quái vật. Cô hơi bi thương, người người đều nói âm dương sư mới là cao thủ sát đàn chân chính, vì sao cô trước kỹ năng của Tố cảm thấy mình đáng buồn như vậy chứ?

Cấp bậc Tố thăng rất nhanh, chỉ hơn nửa tháng, đã trèo lên top bảng xếp hạng, khiến cho diễn đàn và trên thế giới mỗi ngày đều nghị luận truyền kỳ của anh.

Vốn hôm nay không khác nhiều lắm ngày xưa, hai người vẫn ở trong trò chơi tiếp tục không có việc gì luyện cấp, bán bán kỹ năng cuộc sống, chỉ là một cuộc điện thoại gọi đến, đánh gãy cuộc sống bình tĩnh của hai người.

Diệp Hiểu Hạ nói với Tố đang khôi phục thể lực: "Vừa rồi máy trò chơi thông báo, điện thoại reo, em logout nhìn xem."

Tố gật gật đầu, Diệp Hiểu Hạ đứng tại chỗ logout. Ra khỏi máy trò chơi, lập tức nghe thấy tiếng di động chấn thiên kia làm ngập cả phòng, giống như đang mãnh liệt kháng nghị Diệp Hiểu Hạ bỏ qua nó. Diệp Hiểu Hạ vội vàng cầm điện thoại di động, vừa thấy, nhịn không được thấy lạnh lẽo cột sống.

Điện thoại hiện là số của viện trưởng vương. Cô lập tức hiểu viện trưởng Vương gọi điện thoại đến, nhất định là Thư Tiểu Mãn miệng rộng khi nào thì không cẩn thận nói chuyện mình hợp thuê với Trầm Hoan. Viện trưởng Vương lập tức bắt đầu gọi liên hoàn đoạt mệnh, cô nhìn điện thoại vẫn còn liều mạng thét lên, thở một hơi thật dài, kiến thiết tâm lý một hồi lâu mới chậm rãi nhận.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, thì nghe thấy bên kia điện thoại truyền ra tiếng rống giận dữ vô cùng mạnh mẽ: "Diệp Hiểu Hạ! Con cho là con trưởng thành, cánh cứng rắn hả! Bà nói cho con biết, bà có thể đánh gãy chân của con như thường!"

Diệp Hiểu Hạ nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy kêu: "Viện trưởng..."

"Trong mắt con còn có viện trưởng này sao? Con học cái gì không học, học ở chung với người ta!! Con có biết con gái quan trọng nhất là danh dự không, sao con có thể làm ra chuyện loại này!"

Vương viện trưởng cơ hồ có thể rít gào: "Hơn nữa là cùng đồ đệ Tần Mục Ca! Con có biết Tần Mục Ca là thứ gì không! Con có biết thằng nhóc chết tiệt đối diện con thế nào không! Vết thương con lành nên quên đau hả! Con bé chết tiệt kia! Đi, lập tức lăn về cho bà! Lập tức! Rút tiền thuê nhà! Dọn dẹp quần áo của con lăn về cho bà!!!!"

"Viện trưởng, không phải ở chung, bọn con chỉ cùng hợp, cùng nhau thuê một căn nhà thôi." Diệp Hiểu Hạ nghe viện trưởng Vương rít gào lập tức tay run chân run giải thích, sợ viện trưởng Vương hiểu lầm cái gì, ấn tượng với Trầm Hoan lại càng không tốt chút.

"Đừng có nới lời hoa mỹ này với bà! Con đừng tưởng rằng bà lớn tuổi nên cái gì cũng không hiểu hả! Cùng hợp thuê chẳng lẽ không phải ở trong một gian phòng? Ở trong một gian phòng chẳng lẽ không phải ở chung!!" Viện trưởng Vương cơ hồ là lập tức lại rít gào lên: "Con nhanh chút lăn về đây! Không trở lại thì bà tới cửa bắt người..."

Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ hắc tuyến. Ngẩng đầu không biết nói cái gì cho phải, lại thấy Trầm Hoan tựa vào cửa nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh. Mà sau đó anh chậm rãi đi tới bên người Diệp Hiểu Hạ, nhận điện thoại từ trong tay cô, lẳng lặng nói vào microphone: " Được, viện trưởng, con lập tức mang Hiểu Hạ về."

__