Cực Kỳ Cưng Chiều

Chương 8



Edit&Beta: Gà Say Sữa

Tiếng thở dốc mới hơi bình ổn lại, trong phòng xuân sắc tràn ngập.

Trì Khê ôm chặt Lương Khúc, hưởng thụ sự ngọt ngào sau hồi ân ái, bàn tay vẫn lưu luyến dạo chơi trên cơ thể nàng. Lương Khúc khẽ nhắc – “Thiếu gia, chúng ta đã thỏa thuận chỉ một lần thôi.”

“Ừ!”

“Vậy tay chàng…” – Sao còn sờ lung tung!

“Ừ”

“Chàng có nghe em nói không đấy?”

“Có.”

Có mà còn tiếp tục? Lương Khúc thực sự là không còn lời nào để nói, thôi bỏ đi, tùy hắn vậy, có điều nàng không thể không thừa nhận bản thân cũng rất thích sự dịu dàng sau ân ái này, cảm giác vô cùng ngọt ngào.

“Khúc nhi.”

“Dạ?”

“Chúng ta thành thân nhé.”

“Thiếu gia, em làm nha hoàn của chàng, cả đời ở bên cạnh chàng như thế này không tốt sao?”

Lương Trì Khê thở dài thật sâu, nàng vẫn còn e ngại – “Em có thích ta không, Khúc Nhi?”

“Thích.”

“Em có bằng lòng ở bên cạnh ta không?”

“Khúc Nhi tất nhiên phải vĩnh viễn ở bên cạnh thiếu gia.”

“Vậy tại sao lại không bằng lòng gả cho ta?”

“Bởi vì em không xứng.”

Tốt lắm, câu chuyện lại trở về điểm ban đầu.

“Nói vậy có nghĩa là ta phải cưới một người môn đăng hộ đối đúng không?”

Lương Khúc trầm mặc, sau chuyện của Vệ Uyển Doanh, nàng phát hiện mình căn bản không thể chịu nổi chuyện bên cạnh thiếu gia có thêm một người con gái khác, ngay cả một nụ cười nàng cũng không muốn san sẻ với ai.

Trì Khê thấy nàng im lặng, khóe môi liền cong lên hài lòng – “Cho nên, em đồng ý gả cho ta không?”

“Thiếu gia, nếu người ta biết chàng cưới một nha hoàn về làm vợ, sẽ rất mất mặt.” – Thực ra vấn đề không phải là chuyện xứng hay không xứng, mà là nàng sợ nếu thiếu gia cưới nàng thì hắn sẽ bị người ta nhạo báng.

Trên đời này, giàu nghèo, quý tiện cách biệt rất rõ ràng, nếu như Lương Trì Khê thực sự cưới một nha hoàn về làm vợ thì người đời há có thể không cười nhạo hắn? Người nhà họ Lương làm sao có thể đồng ý? Thiếu gia của nàng tốt đẹp như vậy, sao có thể trở thành trò cười cho kẻ khác?

“Nha đầu ngốc!” – Lương Trì Khê lắc đầu, nàng cố chấp dằn vặt lâu như vây cuối cùng cũng vẫn là vì hắn, đúng là ngốc nghếch – “Nếu như ta thực sự muốn cưới một ai đó thì sẽ không để tâm đến cái nhìn của kẻ khác, huống chi em vốn dĩ cũng không thua kém bất cứ đại gia khuê tú nào cả.”

“Thiếu gia…” – Mắt Lương Khúc đỏ ửng lên, nàng vẫn luôn biết thiếu gia sẽ không xem thường nàng, chàng luôn dạy nàng rằng bản thân nàng không thua kém bất kỳ ai, chỉ là khả năng lĩnh ngộ của người đồ đệ này quá kém cỏi mà thôi.

“Bây giờ nói cho ta biết, em có muốn thành thân với ta không?”

Lương Khúc gật đầu, nước mắt rơi xuống, nếu thiếu gia có thể vì nàng như vậy thì cớ gì nàng lại không thể dũng cảm vì chàng một lần. Dù sao thì mưa gió bên ngoài mãi không dừng lại, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh chàng, hai người cùng bình thản sống trong thế giới riêng nhỏ bé của chính mình, vậy là đủ hạnh phúc rồi.

“Ngoan lắm.” – Trì Khê mỉm cười đưa tay giúp nàng lau sạch nước mắt – “Nếu như em chỉ vì để ý đến thân phận mà không chịu thành thân với ta thì mới gọi là ngốc nghếch.”

Trên đời này cái gì cũng có thể là giả chỉ có cảm tình là không thể tự lừa dối được, không phải chẳng qua chỉ là thân phận khác biệt thôi sao. Nếu như Lương Khúc thực sự quá để ý chuyện đó thì hắn nhờ Ninh Phi Sở giải quyết là được, có khó gì chứ.

“Vâng, giờ em đã thông suốt rồi.” – Tới tận hôm nay thì nàng mới hoàn toàn thấu triệt, chỉ cần là thứ Lương Trì Khê muốn thì nàng đều nguyện ý cho.

“Nhưng về phía lão phu nhân…” – Lương Khúc đột ngột ngồi dậy – “Còn cả cô nhà họ Vệ, cô ấy là vị hôn thê của chàng.”

Lương Trì Khê hơi nheo mắt, tận hưởng cảnh xuân trước mặt. Lương Khúc vẫn không nhận ra tình trạng hiện tại của mình, chỉ nhất mực lo lắng nói – “Chàng nói cô Uyển Doanh đã thích người khác nhưng nếu cô ấy đã gặp chàng nhất định sẽ thay đổi chủ ý.”

“Ta tốt như vậy sao?” – Bàn tay hắn chậm rãi phủ lên eo nàng.

“Dĩ nhiên, chàng là tốt nhất.” – Lương Khúc luôn cảm thấy, nếu như không phải hàng năm thiếu gia đều ở trong Trúc Uyển không ra khỏi cửa thì tuyệt đối không thể có chuyện đến 25 tuổi còn chưa thành thân, chỉ dựa vào khuôn mặt kia thôi cũng đủ để mê đảo toàn bộ nữ tử trong thành Đại An này rồi.

Lương Trì Khê lần tay lên gò ngực đầy đặn của nàng, khẽ bóp nhẹ.

Tâm tư Lương Khúc đã sớm bị chuyện của Vệ Uyển Doanh choán hết, không để ý đến hành động của người nào đó – “Thiếu gia, liệu cô Uyển Doanh có thích chàng không? Nhất định là sẽ như vậy! Nếu như cô ấy thích chàng, quyết phải cùng chàng thành thân thì phải làm thế nào?”

Haizzz, nha đầu này, đúng là thích nghĩ linh tinh.

“Vậy em có nhường không? Cô ấy đúng là rất xứng với ta.”

Lương Khúc lập tức trợn mắt trừng hắn – “Ai nói thế!”

“Không phải là em nói sao?”

Nàng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lắp ba lắp bắp – “Em… em chỉ tùy tiện nói thế mà chàng cũng tin.”

Lương Trì Khê bật cười, nằm ngửa ra, hắn thực rất thích những lúc Khúc Nhi đáng yêu như vậy.

Nàng nhoài người năm bò lên người hắn, nhỏ giọng tiếp tục truy cứu đến cùng – “Thiếu gia, chàng nói xem, rốt cuộc thì liệu cô Uyển Doanh có thích chàng hay không?”

Hắn vuốt sợt tóc lòa xòa trên má nàng – “Ta nghĩ…”

Lương Khúc lập tức mở to mắt mong chờ.

“Khúc Nhi, em thực đáng yêu.” – Nói rồi kéo khuôn mặt nàng lại gần, hôn mạnh lên môi nàng.

Ngay khoảnh khắc chạm vào bờ môi hắn, đầu óc nàng trở nên trắng xóa, lập tức quên hết tất cả các nghi vấn trước đó, chỉ có thể yếu ớt tựa vào ngực hắn chuyên tâm đáp lại nụ hôn kia.

Vào lúc nụ hôn bắt đâu trở nên nóng bỏng thì nàng lại đột nhiên đẩy hắn ra – “Chúng ta đã nói chỉ làm một lần!”

Lương Trì Khê chống tay yên lặng nhìn Lương Khúc nhưng biểu tình của nàng lại quá kiên quyết khiến cho hắn không nhịn được mỉm cười – “Khúc Nhi, sao em lại có thể đáng yêu như vậy nhỉ.”

Những ngày tháng lưỡng tình tương duyệt trôi qua hết sức ngọt ngào.

Hai người bọn họ vốn dĩ là một đôi trời sinh, chỉ có điều khi đó hắn là thiếu gia còn nàng là nha hoàn. Mặc dù hiện tại thân phận của bọn họ vẫn là như vậy nhưng  trong mắt đã có điều bất đồng.

Hai người ở chung một chỗ, bất luận làm việc gì cũng vô cùng hòa hợp. Hắn tựa người bên cửa sổ đọc sách, an tĩnh ôn hòa. Nàng ở trong sân múa trường kiếm, phong thái anh tư.

Lương Trì Khê vốn luôn chuyên chú đọc sách, trước giờ chưa từng phân tâm nhưng hôm nay mặc cho phương pháp dụng binh tuyệt luân của Tôn Vũ, hắn lại không có cách nào dời mắt khỏi bóng dáng nữ tử đang vừa luyện kiếm vừa lẩm bẩm bên ngoài sân kia.

Hắn hơi nhíu mày, để sách xuống chăm chú lắng nghe, khóe miệng mơ hồ cong lên.

“Một đường hoa thơm ai làm chủ?

Có chú chuồn chuồn đến đậu chơi.

Hoa tươi bươm bướm bên nhau lượn.

Quạt lụa xua bay đóm nhẹ nhàng.”

Một thân ảnh xinh đẹp không ngừng bay qua bay lại, bóng kiếm như cầu vồng.

“Một phiến tương tư hoa mai nở.

Để ta đôi hàng lệ rưng rưng.

Trăng kia không hiểu ly hận khổ.

Nay mới gặp nhau, đã muộn màng.”

“Tại sao lại là?”

Lương Khúc nhanh chóng thu thế, đứng đó nhìn hắn – “Bởi vì trăng vốn không thể hiểu được nỗi khổ ly biệt của thi nhân, đến khi thi nhân cắt tóc quy y rồi, chỉ có thế hận rằng gặp nhau quá muộn.”

“<Một đường hoa thơm ai làm chủ? Có chú chuồn chuồn đến đậu chơi> là có ý gì?”

“Chuồn chuồn đậu ở trên hoa chính là để cho người khách biết chủ của đóa hoa này là ai.” – Chẳng phải là rõ rành rành đó ư?

Lương Trì Khê chống tay lên trán – “Khúc Nhi, tại sao em lại đột nhiên muốn học những thứ này?”

Không phải trước nay nàng vẫn luôn không thích mấy thứ thi từ này hay sao?

“Bởi vì chàng thích.”

“Ta có sao?”

“Có!” – Nàng gật đầu khẳng định.

“Thi từ chỉ là thứ để người ta gửi gắm tình cảm, thực ra em không cần phải để ý như vậy.”

“Em đọc không đúng sao?” – Nàng lập tức chán nản cúi đầu.

“Khúc Nhi, em tới đây.” – Lương Trì Khê vẫy tay bảo Lương Khúc, chờ nàng tới gần hắn liền đưa tay nhặt lấy phiến lá rớt trên tóc nàng xuống – “Lúc xem sổ sách, em chỉ mất có một canh giờ là đã coi xong có phải không?”

Lương Khúc gật đầu.

“Những chỗ bất ổn đều có thể nhìn ra được?”

Nàng lại gật.

“Ban đầu chẳng phải sư phụ em đã từng nói em luyện kiếm rất có thiên phú, đúng không?

“Vâng.”

“Khi ta dạy em ba mươi sáu kế, có phải là em học thuộc rất nhanh?”

“Vâng.”

“Cho nên, Khúc Nhi em xem, mỗi một người đều có sở trường của mình, em không thích thi từ mà thích tính sổ, không nhớ được thơ nhưng lại có thể nhớ được vô số chiêu thức phức tạp. Em có sở trường của mình, cần gì phải để tâm những thứ bản thân không làm được?”

“Nhưng đó là sở thích của chàng.”

“Ta cũng thích xem em gẩy bàn tính, nhìn em luyện kiếm, nghe em đọc sách cho ta, kỳ thực thứ ta thích không phải là thi từ.” – Hắn cầm tay nàng – “Ta thích nhất cái gì, em có biết không?”

Gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng nụ cười lại đặc biệt rạng rỡ – “Thứ chàng thích nhất… là em!”

Hắn mỉm cười nhéo gò má hồng hồng của nàng, ánh mắt cưng chiều.

“Em cũng thích thiếu gia nhất.”

“Ừ.”

“Kỳ thực em cũng không thích cái gì mà <một phiến tương tư hoa mai nở, để ta đôi hàng lệ rưng rưng>.”

“Ừ, ta nghĩ người làm thơ chắc hẳn cũng không thích điều ấy.” – Hơn nữa nàng đọc cũng sai, nếu thật để tác giả nghe thấy ắn hẳn cũng muốn hai hàng lệ rưng rưng.

“Thiếu gia, chàng tốt thật.” – Nàng nhón chân lên hôn lên gò má hắn. – “Cám ơn chàng an ủi em.”

“Có tác dụng không?”

“Ừm.”

“Vậy thì…” – Lời còn chưa nói hết, hắn đã đột nhiên che miệng, sắc mặt tái nhợt.

Biến cố này đến quá đột nhiên!

“Thiếu gia!” – Nàng kinh hãi, bất chấp nhảy thẳng qua cửa sổ, đỡ lấy Lương Trì Khê.

Lương Khúc vốn cho rằng giữa nàng và hắn ngoại trừ Vệ Uyển Doanh và sự ngăn cản của Lương gia ra thì không còn vấn đề gì khác nhưng sự thật đã chứng mình bất kể nàng mơ mộng thế nào thì cũng không bằng sự sắp đặt của ông trời.

Lương Trì Khê ngã bệnh, lần này còn nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Hàng năm vào mùa đông, bởi vì giá rét cho nên sức khỏe của Lương Trì Khê luôn đặc biệt không tốt nhưng chưa lần nào giống như lần này, hung hiểm dị thường. Sốt ho không ngừng nghỉ, thậm chí có nhiều lần còn đoạn cả khí, dày vò hành hạ hết lần này đến lần khác cứ như vậy qua hơn nửa tháng mới chậm rãi ổn định lại.

Lần đổ bệnh này của hắn khiến cho toàn bộ Lương gia như chìm trong bầu không khí u ám trầm thấp. Lương lão phu nhân đến cả đại thọ sáu mươi tuổi cũng không không buồn tổ chức còn mây mù trên mặt Lương lão gia thì chưa từng tan đi. Lương phu nhân cả ngày canh giữ ở bên cạnh Lương Trì Khê, nếu như không nhờ Lương Khúc khuyên nhủ hết lời thì chỉ e đến tối bà cũng không chịu trở về Phù Dung viện. Còn về những người khác nghĩ như thế nào Lương Khúc căn bản không quan tâm, điều duy nhất nàng muốn làm và phải làm là chăm sóc Lương Trì Khê thật tốt.

Đại phu nói, sở dĩ năm nay còn chưa vào đông mà Lương Trì Khê đã đổ bệnh nặng như vậy chủ yếu là bởi vì mấy lần bệnh liên tiếp trước đó còn chưa trị dứt cho nên chỉ cần thời tiết hơi biến đổi, một khi nhiễm lạnh là bệnh phát không thể vãn hồi được. Bất quá tổng kết lại nguyên nhân chính vẫn là do phần độc nhiễm từ lúc còn trong bụng mẹ kia, cho dù bây giờ độc đã được giải nhưng gốc rễ vẫn bị tổn thương, không bổ lại được.

Phía bên này còn đang rối như canh hẹ, ai ngờ bên ngoài viện lại xảy ra chuyện lớn.

Hóa ra, hôm đó sau khi cô Vệ tới thỉnh an lão phu nhân xong đột nhiên lại ngất đi ở đó. Mọi người hoảng hốt vội vàng mời đại phu tới xem, vừa bắt mạch, khuôn mặt đại phu đã lộ ra vẻ khó xử, thì ra là cô Vệ đã có tin vui được ba tháng.

Tin tức này đúng là viên đá làm mặt hồ dậy sóng, cô Vệ tới nhà họ Lương chỉ mới hơn một tháng mà nay lại chẩn ra là có thai ba tháng, vậy đứa trẻ này…

Lương lão phu nhân giận đến mức thiếu chút nữa là bất tỉnh nhân sự còn mặt Vệ phu nhân đen hơn cả đít nồi. Trong lúc tất cả còn đang ầm ĩ đến độ không biết nên làm thế nào cho phải thì cái vị trước giờ không bao giờ giao thiệp với hậu viện là Lương Hữu Gia lại bất thình lình xông vào, trực tiếp quỳ xuống trước mặt lão phu nhân dứt khoát thừa nhận đứa trẻ trong bụng Vệ Uyển Doanh là của hắn.

Lời này không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, càng khiến cho mọi chuyện không thể vãn hồi, Lương lão gia trói Lương Hữu Gia lại hung hãn đánh cho một trận, còn muốn đuổi hắn ra khỏi Lương gia.

Dì Hai bị kích động, quỳ ở bên ngoài Trúc Uyển không dậy nổi, không phải là vì muốn nhờ Lương phu nhân ra mặt cầu tình giúp mà là để xin tội với bà. Bởi vì Lương Hữu Gia cướp đoạt vị hôn thê của anh trai, làm trái với luân thường đạo lý.

Bên ngoài viện văng vẳng truyền tới tiếng động, Lương Khúc nhìn Lương Trì Khê tái nhợt nằm ở trên giường, lại nhìn sang Lương phu nhân an tĩnh ngồi giở sách, đột nhiên cảm thấy xúc động. Thiếu gia không chỉ tướng mạo mà ngay cả tính cách cũng giống hệt như mẹ đẻ.

“Lương Khúc.”

“Dạ.”

“Sai A Hạo đuổi cô ta đi.”

“Vâng ạ.”

Lương Khúc trước nay đều không quan tâm tới cái gì mà đáng thương hay không đáng thương, thỉnh tội hay không thỉnh tội. Nàng chỉ biết thiếu gia hiện giờ đang bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, không thể để những chuyện ở bên ngoài quấy nhiếu đến hắn.

Lương Khúc ra ngoài chưa đầy một khắc, Trúc Uyển đã khôi phục lại sự yên tĩnh như ban đầu.

Lúc nàng trở vào trong, Lương phu nhân đang cầm khăn lau tay cho Lương Trì Khê, nàng vội vàng tiến lên nói – “Phu nhân, để cháu.”

“Ta muốn tự làm.”

Lương phu nhân vừa lau tay cho con trai vừa nhẹ nhàng nói nhỏ – “Lương Khúc, cháu có biết đã bao lâu rồi ta chưa chăm sóc nó như thế này không?”

“Phu nhân, những chuyện như thế này thiếu gia vốn chỉ quen tự mình làm.” – Lương Trì Khê không giống như các công tử nhà giàu khác quen sai sử nô bộc, bình thường những chuyện nhỏ nhặt như sinh hoạt cá nhân đều do hắn tự mình lo liệu.

“Đúng vậy.” – Lương phu nhân gật đầu, hốc mắt đỏ ửng – “Tử Ngọc từ nhỏ đã vậy, cho dù sức khỏe không tốt những những việc nó có thể tự làm đều không phiền tới bàn tay người khác.”

“Thiếu gia nói đó đều là do phu nhân dạy chàng.”

“Từ nhỏ nó đã vô cùng thông minh, ta dạy nó biết chữ, chỉ vài ngày là nó có thể đọc sách, ta dạy nó đếm số, nó liền biết tính sổ. Có nhiều lúc ta nghĩ, phải chẳng chính bởi vì chút thiên phú này cho nên nó mới phải chịu khổ vì ta.”

“Phu nhân đừng đau lòng, cho dù là phải chịu khổ thay phu nhân thì cháu nghĩ thiếu gia cũng sẽ vui lòng.”

Lương phu nhân dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn Lương Khúc – “Nó vui lòng ư?”

“Vâng.” – Lương Khúc cầm lấy chiếc khăn trong tay bà, gác lên thành chậu nước – “Thiếu gia là người con hiếu thảo, nếu như năm đó cho chàng lựa chọn thì chàng vẫn sẽ tình nguyện thay phu nhân nhận hết mọi thương tổn mà thôi.”

“Đây chính là nguyên nhân mà nó thích cháu sao?”

“Dạ?”

“Bởi vì cháu không những biết rõ tính tình mà còn hiểu hết suy nghĩ của nó cho nên nó mới thích cháu như vậy.”

Gò má nàng nhất thời đỏ ửng lên.

“Nó từng nói với ta muốn thành thân với cháu.”

“Phu nhân…”

“Còn cháu thì sao, cháu thấy mình có xứng với con trai ta không?” – Bà đưa tay vuốt lại những sợi tóc vương ở trên gối – “Con trai ta ba tuổi có thể đọc thơ, năm tuổi biết làm văn, trong bụng đầy một bồ kinh thư, tài năng xuất chúng.”

“Chẳng những vậy…” – Lương Khúc mỉm cười vô cùng rực rỡ – “Thiếu gia còn phong thần anh tuấn, đối nhân xử thế hết mực khiêm nhường, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều phong độ ngời ngời.”

“Ồ?” – Trong mắt Đào Tĩnh Dư thoáng qua vẻ phức tạp – “Nó tốt như vậy, cháu xứng được với nó ư?”

Lần này Lương Khúc vô cùng dứt khoát, trực tiếp trả lời – “Xứng được.”

“Xứng được ở điềm nào?”

“Điểm nào cũng xứng.” – Lương Khúc thản nhiên trả lời – “Bởi vì chàng thích cháu cho nên cháu xứng.”

Đúng vậy, hiện giờ cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, xứng hay không xứng, không phải do người khác định đoạt, chỉ cần hai người trong lòng đều có nhau đó chính là xứng đôi vừa lứa, còn nếu như không thì cho dù điều kiện có tốt đến đâu cũng chỉ là vô ích.

“Vậy ư? Lúc trước cháu đâu có thấy thế?” – Khóe miệng Đào Tĩnh Dư cong lên.

“Trước kia là do cháu quá ngốc, bây giờ mới thấu suốt được.” – Lương Khúc tiến lên trước, nghiêm túc nói với Đào Tĩnh Dư – “Phu nhân, thật ra thì cháu cũng không tính là quá tệ, cháu có võ công, còn biết tính sổ, binh thư mưu lược hiểu được sơ sơ, hơn nữa…”

“Hơn nữa… còn tháo vát.” – Một âm thanh yếu ớt tiếp lấy lời nàng.

“Thiếu gia! Chàng tỉnh rồi?” – Lương Khúc ngạc nhiên, mừng đến độ thiếu chút là rớt nước mắt, nhìn thấy hắn từ từ mở mắt ra, lần đầu tiên trong đời nàng nảy ra một loại xúc động muốn quỳ xuống cảm tạ ông trời.

“Ừ…” – Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ khàn khàn của người vừa mới tỉnh lại – “Trong lúc người nào đó đang tự khen mình… thì đã tỉnh rồi.”

“Em… Đúng rồi, đại phu đã dặn sau khi thiếu gia tỉnh lại phải lập tức uống thuốc, để em đi bưng tới.” – Lương Khúc chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.

“Nàng ấy… xấu hổ.” – Lương Trì Khê mỉm cười nhìn mẫu thân.

“Cuối cùng cũng thông suốt, xem như làm khó con rồi.” – Đào Tĩnh Dư lấp lánh ánh lệ, vuốt ve khuôn mặt gầy đi một cách rõ ràng của con trai, trong lòng quặn đau không dứt.

“Đã khiến cho mẹ phải lo lắng rồi.”

“Chỉ cần con khỏe mạnh thì mẹ không màng tới điều gì cả.”

“Những lời này nếu để cha nghe được sẽ không vui đâu.”

Lương phu nhân không tiếp lời, chỉ hỏi con trai – “Con có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

Lương Trì Khê đột nhiên hôn mê bất tỉnh suốt năm ngày khiến cho bà ăn ngủ không yên.

“Con rất khỏe.” – Hắn cầm lấy tay mẫu thân – “Nhưng lại khiến cho mẹ mệt mỏi.”

“Người mệt mỏi nhất là con bé Khúc, không phải mẹ.”

Trong quãng thời gian qua, tuy ban ngày Lương Khúc vẫn tỏ ra như thường nhưng đến đêm lại hoàn toàn thức trắng, không phải là nàng không muốn ngủ mà căn bản là không thể ngủ được, cứ như vậy canh giữ ở bên người Lương Trì Khê, nhưng điều này Lương phu nhân đều tận mắt chứng kiến. Người làm mẹ như bà không cầu con trái phú quý, nổi danh đến đâu, chỉ cần hắn cảm thấy đầy đủ, thì bà đã mãn nguyện rồi.

“Mắt nhìn của con trước nay đều rất khá.” – Bà tán thưởng gật đầu.

“Đó là bởi vì con giống mẹ.”

“Giống mẹ ấy à?” – Đào Tĩnh Dư hơi nghiêng đầu – “Mẹ hẳn nên mừng vì con bé không phải là mẹ, mà con cũng không phải là ông ấy.”

Những lời này chứa đầy ẩn ý nhưng Lương Trì Khê hiểu, chuyện tình cảm của đời trước hắn không có quyền phát ngôn, chỉ đành siết chặt tay mẫu thân. – “Chỉ cần mẹ cảm thấy hạnh phúc là được.”

Hai người nhìn lẫn nhau, trong lòng đều thấu hiểu.

“Thiếu gia, có thể uống thuốc rồi.” – Lương Khúc vén rèm lên, bê khay bước vào.

Chén thuốc đen sì, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đắng, Lương Trì Khê phải chia làm ba lần mới uống hết được.

Lương Khúc mở chiếc chén nhỏ màu trắng ở bên cạnh ra, bên trong đựng mấy quả nam việt quất tươi rói ngâm trong nước mật vàng óng vô cùng thanh mát.

“Trông thật ngon mắt.” – Đào Tĩnh Dư nhìn chiếc chén nhỏ, có chút tò mò hỏi – “Đây là món gì vậy? Mùa này sao có thể tìm được thứ quả màu sắc tươi rói như vậy?”

“Nam việt quất được hái vào đầu hè sau đó đem đi ngâm, sau hai tháng mới lấy ra dùng được.” – Lương Khúc bưng chiếc chén nhỏ đưa tới trước mặt Lương Trì Khê – “Sau khi uống thuốc ngậm mấy viên có thể giải được vị đắng.”

“Cháu nhọc lòng rồi.” – Lương phu nhân vỗ nhẹ lên bàn tay Lương Khúc, tuy nghe nàng nói có vẻ đơn giản nhưng bà biết nam việt quất khó ra quả, hơn nữa trên thân cây mọc toàn gai, muốn hái được căn bản không phải là chuyện dễ dàng. Tấm lòng của Lương Khúc đối với Lương Trì Khê trước nay đều rất chân thành.

“Mấy ngày hôm nay mẹ cũng mệt mỏi nhiều rồi, chi bằng quay trở về Phù Dung viện nghỉ ngơi một lúc.” – Lương Trì Khê nhìn vẻ mệt mỏi hiện lên trong mắt mẫu thân, biết chắc mấy ngày qua nhất định là bà khó an giấc.

“Cũng được.” – Lương phu nhân mỉm cười đứng dậy – “Ta nghĩ ở đây ta thành dư thừa rồi.”

“Phu nhân, thiếu gia chỉ là đang quan tâm người…” – Lương Khúc bị trêu ghẹo, hơi đỏ mặt cúi đầu nói.

Đối với kẻ đang yêu thì thế giới của hai người luôn là điều tốt đẹp nhất, con trai trưởng thành rồi, trong tim có người mà mình yêu, tuy bà có chút mất mát nhưng phần nhiều vẫn là vui vẻ.

Lần này Lương phu nhân rời khỏi Trúc Uyển, trên môi lại mang theo nụ cười rạng rỡ.

Bên trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lương Khúc cúi đầu xoay người, lặng lẽ dọn dẹp cốc chén.

Lương Trì Khê nhìn nàng bận rộn hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài – “Khúc Nhi, lại đây.”

Tiếng chén cốc va chạm lách cách – “Thiếu gia, em bận lắm, dọn dẹp xong chỗ này còn phải tới phòng bếp xem một chút…”

“Lại đây.” – Ngữ khí hắn dịu dàng, nhẹ nhàng cắt đứt lời Lương Khúc.

Nàng hơi ngừng tay, cuối cùng vẫn dừng lại cúi đầu đi tới bên cạnh hắn.

“Ngẩng đầu lên.”

Lương Khúc vẫn cúi đầu.

“Khúc Nhi.”

Nàng ngẩng đầu lên, trên mặt sớm đã ướt đẫm.

Lương Trì Khê từ từ giang tay, nàng chần chừ một lát cuối cùng vẫn lao vào trong ngực hắn, nghẹn ngào khóc. Hắn không an ủi, chỉ đưa ra vuốt mái tóc nàng, từng chút từng chút vô cùng êm ái.

Lương Khúc khóc tới mức hít thở không thông, Lương Trì Khê mới ôm lấy gò má nàng vỗ nhẹ, dịu dàng nói – “Ta không sao.”

“Thiếu gia…” – Nàng nức nở khóc, ngay cả nói cũng không thể tròn vành rõ chữ.

“Ta không sao.” – Hắn ôm nàng – “Ta vẫn ở đây mà.”

Nàng ôm chặt lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở quen thuộc, đến tận lúc này nỗi sợ hãi thường trực vẫn treo lơ lửng ở trong lòng mới bắt đầu dịu xuống – “Em rất sợ.”

“Ta biết.” – Ban đầu chính là vì sợ nàng sẽ như vậy cho nên hắn mới một mực coi thường thứ tình cảm sớm nảy sinh trong lòng, có điều người tính không bằng trời tính, một khi đã động tình thì có muốn không thừa nhận cũng không được.

“Trước kia em cứ nghĩ là mình chỉ muốn ở bên cạnh chàng nhưng qua chuyện lần này em mới hiểu ra, hóa ra không chỉ là “muốn kề bên” mà là “không thể rời bỏ” mời đúng.” – Nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn thật kỹ hắn – “Ngày sau, chàng đi tới đâu, em theo tới đó, cho dù là tới hoàng tuyền cũng không rời không bỏ.”

Lương Trì Khê lẳng lặng nhìn vẻ quyết tâm lộ ra trong ánh mắt nàng, hàng mi cong cong vẫn còn dính lệ, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng – “Được.”

Một số chấp niệm qua thời gian có thể rồi sẽ khác nhưng cũng có một số chấp niệm cả đời cũng không thay đổi được, ví dụ như nàng, ví dụ như hắn.

Mắt nàng lấp lánh ánh lệ nhưng nụ cười lại ngọt hơn cả mật, rực rỡ đến chói mắt.

Mỗi một lần Lương Trì Khê ngã bệnh là nàng lại vô cùng sợ hãi, sợ hắn bỏ đi, sợ chỉ còn lại mình nàng trên cõi đời này. Nhưng hiện tại nàng không còn sợ nữa, bệnh tật cũng được mà khỏe mạnh cũng thế, nàng sẽ đi theo hắn, thiếu gia ở đâu thì nàng sẽ ở đó.

“Lại mấy đêm không ngủ có đúng không?”

Hắn đưa tay mơn trớn bóng mờ dưới mắt nàng, trong lòng khẽ nhói. Nàng vẫn luôn như vậy, chỉ cần hắn bệnh là lại không cách nào ngủ yên được, ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho hắn.

“Ừm, em chờ chàng tỉnh lại.”

“Bây giờ ta đã tỉnh lại rồi, em mau đi ngủ đi.”

“Nhưng em không nỡ…”

“Đi ngủ đi, ta vẫn ở đây thôi.”

“Vậy em ngủ ở đây luôn.”

“Sẽ bị lây hơi bệnh.”

“Em không sợ, hơi bệnh lây cho em rồi thì thiếu gia có thể khỏe lại.”

“Nói bậy.”

“Em không có…” – Lời còn chưa nói hết thì Lương Khúc đã chìm vào giấc ngủ, sau mấy đêm thức trắng thì hôm nay cuối cùng nàng cũng đã có thể an tâm.

Lương Trì Khê vuốt ve khuôn mặt say ngủ của người thương, đáy mắt ngập tràn nét dịu dàng.