Nghe được lời này, thân thể mềm mại của Nam Cung Tuyết không khỏi chấn động.
Hai chữ “lừa tiền” trong nháy mắt khiến cô tỉnh ngộ.
Thì ra Kim Thế Di căn bản không có bối cảnh gì lớn, cái gọi là quen biết với nhân vật lớn muốn giúp cô, chẳng qua cũng chỉ là lừa tiền mà thôi.
Thì ra lời nói lúc trước của Lý Quân là thật, cô vậy mà lại không tin Lý Quân, còn nghi ngờ Lý Quân.
Trong lòng Nam Cung Tuyết có bao nhiêu là hối hận.
Mà mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh đại ngộ, sự sùng bái Kim Thế Di trong nháy mắt tiêu tán không thấy.
Đồng thời không khỏi tự hỏi, lời Lý Quân nói lúc trước.
Kim Gia Hào nhờ Lý Quân hỗ trợ quản giáo Kim Thế Di, bọn họ cho răng Lý Quân đang mạnh miệng, nhưng bây giờ xem ra đều là sự thật.
Vậy thân phận của Lý Quân là gì?
“Kim Thế Di, anh lừa gạt không thành công, chuyện lần này tôi không truy cứu, anh có thể miễn tội chết, nhưng tội sống khó tha.”
“Từ hôm nay trở đi, đến tập đoàn Quân Lâm làm bảo vệ, làm đủ một năm, thì chuyện lần này coi như bỏ qua.”
“Cái đó...”
Kim Thế Di nghe vậy, trên mặt nhất thời khổ sở.
Hắn đường đường là đại thiếu gia nhà họ Kim, quen biết nhiều nhân vật lớn ở Sở Châu như vậy, chạy đến tập đoàn Quân Lâm làm bảo vệ, cái này nếu bị người khác nhìn thấy, vậy cũng quá mất mặt rồi.
“Sao, anh không muốn?”
Lý Quân hừ nhẹ một tiếng, thân thể Kim Thế Di nhất thời không khỏi run lên.
Nghĩ đến cha hắn đã cảnh cáo trong điện thoại, hẳn vội vàng lau một phen mồ hôi lạnh, gật đầu nói:
“Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!”
“Cút đi.”
Lý Quân lạnh lùng nói.
Mà bên kia, đám người Nam Cung Tuyết lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra Lý Quân là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm.
“Tập đoàn Quân Lâm là một công ty như thế nào?”
Nam Cung Tuyết không khỏi nhìn về phía người bạn bên cạnh.
Quách Hiểu Đình nói: “Một công ty có giá trị hai mươi tỷ”
“Chỉ có hai mươi tỷ thôi sao?”
Cùng lúc đó. Trong một biệt thự tráng lệ. Mẹ Nam Cung Tuyết - Phó Hồng ngồi trên ghế sô pha.
Năm tháng trên gương mặt cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt bà, trái lại càng tăng thêm rất nhiều thướt tha.
Đối diện Phó Hồng, chính là con trai của bà - Nam Cung Hải. “Mẹ, sao mẹ lại tự mình tới Sở Châu?” “Có con ở đây, con chắc chắn sẽ mang em gái về cho mẹ”
“Nếu mẹ không đến, thì thằng nhóc nhà họ Thôi kia giết tới nơi rồi đúng không, con đó, con điều tra Lý Quân thế nào rồi?”
Nam Cung Hải nghe được lời của mẹ, sắc mặt anh ta có chút khổ sở.
“Con đã dùng một số mối quan hệ, để tra thân phận của Lý Quân, nhưng không tra được gì hết, trống rỗng, dường như là bị người nào đó cố ý che giấu.”
“Nhưng con đã hỏi thăm một chút, phát hiện thằng nhóc này có quan hệ không †âầm thường với hội trưởng thương hội Sở Châu Chu Bỉnh Khôn.”
“Cậu ta còn tham gia thọ yến của gia chủ nhà họ Vương - Vương Hữu Lân, ở Sở Châu cũng xem như là một nhân vật phong vân.”
“Mà dưới tên của cậu ta, chỉ có một công ty tên là tập đoàn Quân Lâm” “Tập đoàn Quân Lâm?” Phó Hồng cười khẽ một tiếng.
Trong trí nhớ của bà căn bản chưa từng nghe nói qua công ty này, chứng tỏ ở Sở Châu cũng không được xếp vào top năm.
“Thực lực như vậy mà muốn cưới con gái gia tộc Nam Cung, quả thực là si tâm vọng tưởng.”
Phó Hồng nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, đứng dậy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.