Cực Phẩm Chiến Long

Chương 254: Hắn mạnh như vậy?




“Đương nhiên, nếu cậu không nói, tôi có cách tìm hiểu.”

Lý Quân không khỏi giễu cợt nhếch khoé môi: “Tôi không có bất kỳ thế lực hay gia tộc nào chống lưng, bản thân tôi là gia tộc lớn nhất, còn nhà họ Hà thì sao?”

“Đừng nói là thiếu gia nhà họ Hà, cho dù người đứng đầu nhà họ Hà đến, tôi vẫn dám nhổ nước bọt lên mặt hắn”

Nghe thấy vậy, Tiêu Viễn Sơn không khỏi lộ ra vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Khí thế trên người Lý Quân lúc này khiến ông ta có chút hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng của một số người.

Chỉ là những người đó kiêu ngạo vì họ có sức mạnh để nổi bật giữa đám đông.

Còn chàng trai trước mặt này làm sao có thể so được với họ.

Không có thực lực mà kiêu ngạo chính là một trò cười.

“Cậu kiêu ngạo trong xương cốt, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay tôi sẽ bẻ gấy xương cậu, bẻ gãy sống lưng cậu và biến cậu thành một con chó năm trên mặt đất vẫy đuôi xin tha”

Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Viễn Sơn lộ ra một chút tàn nhẫn.

Ông ta có thể tùy tiện giết cả một gia đình, nói cho cùng cũng chẳng phải hạng người lương thiện.

Vừa nói, ông ta vừa dặn dò thuộc hạ của nhà họ Hà đang đứng ở cửa: “Đóng cửa lại, bẻ gãy tay chân người này, kể cả xương sống, sau đó ném ra đường, tôi muốn cho

người dân Sở Châu biết số phận của kẻ xúc phạm nhà họ Hà”

“Lời nói của thiếu gia nhà họ Hà là thánh chỉ, chính là khuôn vàng thước ngọc, không ai có thể chống lại.”

Nói xong, một đám người áo đen đã vây quanh Lý Quân.

Tiêu Viễn Sơn nói với Hà Phong Nam: “Thiếu gia, cảnh tiếp theo quá đẫm máu, để không làm thiếu gia bẩn mắt, chúng ta đi thôi.”

Hà Phong Nam lắc đầu: “Không, tôi muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của hắn, vậy tôi mới vui được.”

Hắn vừa nói xong. “Đùng!”

Một kẻ đang muốn làm gì đó với Lý Quân đã bay lộn ngược như một con diều đứt dây, nện thẳng xuống bàn rồi ngã xuống đất.

Lập tức, những người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lý Quân ra tay nhanh đến mức họ chưa kịp phản ứng thì đồng bọn của họ đã bay ra ngoài.

“Thằng nhóc này có chút đạo hạnh.”

Tiêu Viễn Sơn khit mũi hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Giết hắn cho tôi, không cần nương tay.”

Lúc này đám người áo đen mới phản ứng lại, lấy súng lục ra, bóp cò bắn về phía Lý Quân.

“Đùng.”

Một tiếng súng vang lên.

Tuy nhiên, trong tầm mắt của họ không có dấu vết của Lý Quân.

Sau một giây, cánh tay của người vừa nổ súng đột nhiên đau nhức dữ dội, toàn bộ cánh tay của hắn lập tức bị vặn như bánh quai chèo, chưa kịp thét lên thành tiếng,

cơ thể hắn đã bay lên trần nhà.

Ngay sau đó, hắn rơi xuống đất, miệng phun ra máu, bắn tung tóe lên mặt người bên cạnh.

Lý Quân tiếp tục ra tay.

Những tên áo đen, từng người từng người ngã xuống đất.

Từ đầu đến cuối, họ đều không thể bắt được bóng dáng của Lý Quân. Nửa phút sau.

Lý Quân đứng cách Tiêu Viễn Sơn bảy bước, phía sau Lý Quân có một thi thể đã ngã xuống đất.

Anh lắng lặng nhìn Tiêu Viễn Sơn, ánh mắt giống như đang nhìn một con kiến. Hà Phong Nam và Hồ Lệ đều sững sờ.

“Hắn mạnh như vậy?”

Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn âm trầm, ông ta từ từ siết chặt nằm đấm.

Cuối cùng ông ta cũng phát hiện thực lực người thanh niên trước mặt mình dường như cực kỳ mạnh.

Lúc này, Lý Quân chậm rãi lên tiếng: “Chỉ là một tên ám kình mà dám ở trước mặt tôi càn rỡ, ông muốn chết thế nào?”