Cực Phẩm Chiến Long

Chương 261: Chơi chết tên khốn này cho tôi




Kiêu căng. Giờ phút này, khí thế của Lý Quân đều. tràn ngập hai chữ này.

Đối mặt với vòng vây, anh điềm nhiên hút thuốc như không có việc gì, hoàn toàn coi một đám vệ sĩ của mấy đại gia vừa chạy đến như không.

Mà còn đúng lúc đám vệ sĩ chuẩn bị xử lý Lý Quân thì ở một bên khác, gia chủ nhà họ Trương là Trương Hách và gia chủ nhà họ Chu là Chu Tổ Mậu đồng thời chạy đến chỗ con trai của họ.

Khi bọn hắn nhìn thấy tình trạng thê thảm của con trai mình thì lập tức đỏ mắt.

"Chơi chết tên khốn này cho tôi."

Chu Tổ Mậu gầm lên giận dữ.

Hiển nhiên giờ phút này hắn rất giận.

Lý Quân tiện tay thảy điếu thuốc trong tay xuống đất, giẫm tắt, sau đó tiến lên phía trước một bước, tung một chưởng hất văng một vệ sĩ ngã lăn ra đất.

Sau đó anh như mãnh hổ vọt thẳng về phía đám người, bắt đầu ra tay. Ở cuối nhóm vệ sĩ, có một người đàn ông trung niên đang đứng đấy. Khi nhìn thấy động tác của Lý Quân, người này hơi nhướng mày lên.

Tên vệ sĩ kia cũng coi như là dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, thế nhưng lại bị Lý Quân tuỳ tiện đánh ngã.

Thực lực như vậy tuyệt đối được xưng tụng là mạnh mẽ, gọn gàng mà linh hoạt. "Bốp bốp!"

Sau khi tung liên tục hai đấm đánh ngã hai tên vệ sĩ, Lý Quân túm lấy một tên vệ SĨ tóc dài, hung hăng kéo xuống, sau đó lên gối thẳng tưng.

"Bốp!"

Xương mũi của đối phương bị vỡ, người ngất xỉu trên mặt đất.

Trong nháy mắt, bốn người đã ngã xuống, điều này khiến cho trong mắt những vệ sĩ còn lại đều lộ ra vẻ kiêng dè, không còn dám tùy tiện xông lên nữa, mà chỉ biết siết chặt nắm đấm, vây quanh Lý Quân để tìm cơ hội.

"Công phu của cậu nhóc này không tệ, không biết sư phụ cậu là ai?"

Lúc này, người đàn ông trung niên ở phía sau bước lên trước, có chút kích động.

Hiển nhiên thực lực của Lý Quân đã thành công hấp dẫn hứng thú của hắn.

Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng Lý Quân chỉ dựa vào chút thực lực ấy mà có thể lật được trời.

Hắn xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, có cao thủ nào mà chưa từng gặp, còn không đến mức để một thăng nhóc chưa mọc đủ lông như Lý Quân vào mắt.

"Ông không xứng được biết tên của sư phụ tôi."

Lý Quân bĩu môi khinh thường.

"Kiêu ngạo thật."

Người đàn ông trung niên không quan tâm, trực tiếp cởi áo khoác vest, cởi cúc cổ áo và tay áo rồi khởi động tay chân một chút.

Thấy người đàn ông trung niên sắp ra tay, các vệ sĩ khác rất thức thời lui sang hai bên để nhường sân khấu cho hai người họ.

"Thăng nhóc, ba chiêu, nhiều nhất là ba chiêu, tôi có thể làm cho cậu phải nằm xuống, cậu có tin không?"

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên rất tự tin.

Những người chưa từng chiến đấu với hắn, đều không biết hắn đáng sợ như thế nào.

Nhưng mà Lý Quân lại vươn một ngón tay, nói: "Tôi chỉ cần một chiêu là đánh bại

Vẻ mặt người đàn ông trung niên sững sờ: "Cậu nói cái gì?" "Tôi nói, tôi chỉ cần một chiêu là đánh bại ông."

Khi những người xung quanh nghe thấy lời nói của Lý Quân cũng không nhịn được bật cười.

Lý Quân có thực lực rất mạnh, bọn hắn cũng đã nhìn ra điều này, nếu không, anh đã không dễ dàng giải quyết mấy tên vệ sĩ như vậy.

Có thể đánh bại người đàn ông trung niên chỉ bằng một chiêu, anh đang đùa cái gì vậy?

Người đàn ông trung niên này là vệ sĩ riêng của Trương Hách, rất có tiếng tăm trong giới võ thuật ở thủ đô.

"Thăng nhóc này thật sự rất kiêu ngạo!"

"Người không biết không sợ! Vậy mà dám nói chỉ cần một chiêu là đánh bại được thầy Trần, quả thực buồn cười."

"Thầy Trần là cao thủ chân chính, lần trước tôi đã tận mắt nhìn thấy hắn vung tay một cái làm cho cái cối xay vỡ tung."

"Đợi lát nữa thầy Trần ra tay, cậu ta sẽ biết khoảng cách giữa bọn họ lớn đến mức nào."