Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 138: Bí mật, uy hiếp



Thư phòng biệt thự số 1 Tô gia, lúc này Tô Hồng Viễn vô lực ngồi trên ghế, 2 mắt vô thần nhìn lên trần nhà, không nhúc nhích.
“Reng…Reng”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho Tô Hồng Viễn từ trong ngẩn người lấy lại tinh thần.
Hắn mờ mịt nhìn điện thoại trên bàn sách nhưng không có nghe lấy, cho đến khi chuông điện thoại biến mất.
Rất nhanh, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, để cho Tô Hồng Viễn cảm thấy phiền não.
Hắn cầm điện thoại lên, theo bản năng muốn tắt đi nhưng dư quang thấy được người gọi đến là Tô Cầm.
Phát hiện này làm cho động tác của hắn dừng lại một chút, sau khi suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn nghe máy.
- Cha, con vừa nhận được tin tức, nói là tại buổi lễ đính hôn cha chọc giận Lâm Ngạo Phong, để cho Lâm Ngạo Phong ra tay đánh cha, bị Diệp Phàm giết đi, có đúng không?
Điện thoại được chuyện, Tô Cầm tràn đầy nghi ngờ hỏi.
- Đúng.
Tô Hồng Viễn khe khẽ thở dài.
- Tại sao cha lại làm như vậy?
Tô Cầm tiếp tục hỏi:
- Chẳng lẽ tên Diệp Phàm kia là đồ đệ của Chử Huyền Cơ sao?
- Không phải.
Tô Hồng Viễn vừa nói, nghĩ đến Tô Cầm rất ít quan tâm đến chuyện Tô gia, lại bổ sung:
- Tiểu Cầm, chuyện này con không cần lo, ta có chừng mực.
- Cha, cha làm như vậy là đắc tội với Nam Thanh Hồng, Lâm Thiên Ý sẽ không bỏ qua cho Tô gia.
Tô Cầm có chút nóng ngảy:
- Hơn nữa còn có thể đắc tội với Bạch gia.
- Chuyện cho tới bây giờ. Ta không còn cách nào.
Tô Hồng Viễn trầm giọng nói:
- Đúng rồi, ngày đó con nói có biện pháp để Lâm Ngạo Phong không nuốt trọn Tô gia chúng ta, hơn nữa sẽ không làm gì quá phận với Vũ Hinh, là có ý gì?
- Cha, cha nói cho con nguyên nhân cha quyết định thay đổi, con sẽ nói cho cha biết tin tức.
Tô Cầm h ơi do dự, tính toán muốn trao đổi với Tô Hồng Viễn.
- Diệp Phàm là con trai của Diệp Văn Hạo.
Tô Hồng Viễn nghe vậy. Không dấu diếm nữa.
- Cái..Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Tô Cầm liền cả kinh:
- Tại sao hắn có thể là con của Diệp Văn Hạo?
- Đây là Diệp Văn Hạo chính miệng nói cho ta biết, tối nay Diệp Văn Hạo có đến hội sở Tây Hồ, bất quá cũng không có hiện thân.
Tô Hồng Viễn thở dài.
- Trên dưới Diệp gia không có ai tên Diệp Phàm, chẳng lẽ hắn là con riêng của Diệp Văn Hạo?
Trong lòng Tô Cẩm Đế vừa động, nghĩ tới cái gì, lại hỏi.
- Ừh, con nói không sai, hắn là con riêng của Diệp Văn Hạo.
Nghĩ đến lời nói của Diệp Văn Hạo trong rừng trúc, trong lòng Tô Hồng Viễn vẫn còn sợ hãi:
- Nhưng mà hắn lại không giống như con riêng bình thường, Diệp Văn Hạo vô cùng để ý đến hắn, nếu không phải Diệp Văn Hạo lo lắng cho cảm nhận của hắn thì Diệp Văn Hạo đã trực tiếp ra mặt làm chỗ dựa cho hắn rồi.
Nghe được lời khẳng định của Tô Hồng Viễn, Tô Cầm trực tiếp ngây dại, sau đó có chút tức giận nói:
- Cha, tại sao lúc đó cha không gọi điện thoại nói cho con một tiếng?
- Lúc đó ta làm gì có cơ hội gọi điện? Huống chi con vẫn không quan tâm đến chuyện trong nhà, báo cho con thì có ích lợi gì?
Tô Vũ Hinh vô lực, sau đó đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng:
- Tiểu Cầm, con…
- Con là tình nhân của Bạch Quốc Đào.
Giọng nói Tô Cầm phức tạp.
- Cái…Cái gì?
Lần này đến phiên Tô Hồng Viễn kinh hãi.
- Con vẫn luôn là tình nhân của anh ấy.
Sắc mặt Tô Cầm khó coi nói ra bí mật trong 20 năm nay :
- Đây cũng chính là nguyên nhân những năm nay con vẫn luôn độc thân.
- Bắt đầu từ khi nào?
Hồng Viễn hít một hơi thật sâu, làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng trong lòng lại hiện ra một dấu hiệu không tốt.
- 20 năm trước, khi con còn chưa sinh Lưu Ly.
Tô Cầm không giấu diếm:
- Mà tên nhà nghèo năm đó chỉ là bia đỡ đạn cho con.
- Tại sao con không nói sớm?
Tô Hồng Viễn nghe vậy, giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, khi hắn xem ra, nếu như Tô Cầm sớm nói chuyện này thì Tô gia cũng sẽ không thành ra như bây giờ. Hắn sẽ mượn ngọn núi lớn Bạch gia để cho Tô gia trở thành gia tộc thương nghiệp số một số hai phía Nam quốc nội này.
- Anh ta không cho con nói ra mối quan hệ nào, nếu không anh ta sẽ đoạn tuyệt với con. Anh ta cũng đã nói với con, anh ấy sẽ không trợ giúp gì cho Tô gia.
Tô Cầm khe khẽ thở dài:
- Bởi vì chuyện này mà con vẫn không nói cho cha biết.
Tiểu Cầm a tiểu Cầm, con thật hồ đồ.
Tô Hồng Viễn vẫn tức giận:
- Nếu như hắn có thể giữ vững mối quan hệ tình nhân này trong hơn 20 năm, khẳng định là hắn có cảm tình với con. Cho dù ban đầu con ngốc, không có nói cho ta biết nhưng sau này con cũng nên nói cho ta a. Nhất là ngay tại buổi họp gia đình trước lúc Vũ Hinh đính hôn, con nên nói rõ ra.
- Cha, cho dù ngày đó con có nói ra, chẳng lẽ hôm nay cha sẽ không thay đổi chủ ý sao?
Tô Cầm khổ sở cười một tiếng, nói:
- Con chỉ là tình nhân của Bạch Quốc Đào mà Diệp Phàm là con trai của Diệp Văn Hạo, so sánh không bằng.
Tô Hồng Viễn không phản bác được. Sau đó Tô Hồng Viễn lại ngồi vào ghế, suy nghĩ một lát:
- Tiểu Cầm, tình cảnh của con bây giờ vô cùng lúng túng. Con tính toán sẽ nói gì với Bạch Quốc Đào?
- Ăn ngay nói thật.
Vẻ mặt Tô Cầm tỏ ra cơ trí:
- Anh ta là một người tự phụ, phần tự phụ kia còn cao hơn so với Diệp Văn Hạo. Bởi vì phần tự phụ kia mà ngay từ đầu anh ta không để chuyện này ở trong lòng, con sẽ đem chuyện này nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không trách con cũng sẽ không trách cha.
- Nhưng mà ta đã đáp ứng với Diệp Văn Hạo, không đem chuyện này nói ra bên ngoài.
Tô Hồng Viễn có chút khó xử.
- Cha, anh ta chẳng những là một người tự phụ, hơn nữa còn là một người có dã tâm. Nếu không phải như thế, con cũng không sống độc thân trong nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến dã tâm của Bạch Quốc Đào, Tô Cầm không nhịn được mà nhắc nhở:
- Nếu như con giấu diếm, sau này khi anh ấy biết chân tướng sẽ cho rằng con phản bội anh ấy, đến lúc đó không riêng gì con mà ngay cả Tô gia sẽ chịu phải lửa giận của anh ấy.
- Haiz, thật sự là nhà thủng còn gặp trời mưa.
Tô Hồng Viễn nặng nề thở dài.
Làm như có thể nhận ra sự bắt đắc dĩ và tâm tình vô lực của Tô Hồng Viễn, Tô Cầm thức thời không lên tiếng.
- Con có thể nói cho hắn biết nhưng không thể nói cho người khác.
Trầm ngâm chốc lát, Tô Hồng Viễn cắn răng, làm ra quyết định:
- Như vậy cho dù cho dù Bạch Quốc Đào lợi dụng chuyện này làm cái gì, chúng ta còn có thể giải thích với Diệp Văn Hạo. Dù sao mạng lưới tình báo của Bạch gia cũng không giống bình thường, biết được chuyện này cũng không là gì.
- Vâng.
Tô Cầm trước tiên đáp ứng, sau đó nói:
- Cha. Nói vậy thì anh ấy đã biết rồi, hiện tại con sẽ gọi điện nói cho anh ấy biết.
- Ừh.
Tô Hồng Viễn nhẹ nhàng lên tiếng rồi cúp máy.
Cùng lúc đó, Tô Cầm hít sâu một hơi, sau đó bấm một số điện thoại.
- Xin lỗi.
Điện thoại được chuyển, trước tiên Tô Cầm mở miệng tạ lỗi, trong lòng có chút bất an.
- Chuyện gì không liên quan đến em, hẳn là do cha em tự chủ cho nên em không cần nói xin lỗi với anh.
Lúc này Bạch Quốc Đào đang ở biệt thự số 1 tỉnh uy Nam Đông, sắc mặt hắn có chút khó coi, giọng nói càng trầm thấp:
- Anh chỉ muốn biết nguyên nhân, rốt cuộc là vì cái gì mà cha em lại làm như vậy?
- Cha của em cũng là bất đắc dĩ.
Tô Cầm không dám chậm trễ, trước tiên làm ra giải thích:
- Tối nay Diệp Văn Hạo cũng đến đó, hắn gặp cha em ở trong rừng trúc….
- Nói cách khác, Diệp Văn Hạo đã hứa hẹn cái gì đó với cha em, cho nên cha em đã thay đổi kế hoạch?
Con người Bạch Quốc Đào hiện lên một tia tức giận.
- Không…không phải vậy.
Dường như đã nhận ra Bạch Quốc Đào tức giận, Tô Cầm vội vàng phủ nhận:
- Cha em thay đổi chủ ý là bởi vì có một người tên gọi là Diệp Phàm thích cháu gái của em là Tô Vũ Hinh, trước khi cầu hôn với Lâm Ngạo Phong, 2 đứa bọn nó đã yêu nhau.
- Tên thanh niên Diệp Phàm kia có quan hệ gì với Diệp gia?
Trong lòng Bạch Quốc Đào vừa động.
Tô Cầm vạch trần đáp án:
- Hắn là con riêng của Diệp Văn Hạo.
- Con riêng của Diệp Văn Hạo?
Nghe Tô Cầm nói thế, Bạch Quốc Đào hơi ngẩn ra, sau đó trầm mặc một lát, tinh quang trong mắt lóe lên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Anh…Anh có thể lên tiếng để Nam Thanh Hồng không trút giận lên người Tô gia chúng em không?
Thấy Bạch Quốc Đào không nói lời nào, Tô Cầm do dự một chút, lấy hết dũng khí hỏi:
- Tên Lâm Ngạo Phong kia giân dữ, muốn đánh cha em, kết quả lại đánh vào Diệp Phàm, bị Diệp Phàm lợi dụng quy tắc “ Phòng vệ chính đáng” để giết chết.
- Nếu như không phải cha em khích hắn thì tên tiểu tử họ Lâm sẽ không xúc động như vậy.
Bạch Quốc Đào mặt không thay đổi cắt ngang, cũng không có cho ra câu trả lời xác đáng, mà nói sang chuyện khác:
- Em có hiểu rõ tên Diệp Phàm kia không?
- Chưa nói tới hiểu rõ, nhưng mà cũng biết một số chuyện khi hắn đến Hàng Hồ.
Vẻ mặt Tô Cầm ảm đạm đáp lại.
- Nói nghe một chút.
- Vâng.
Dường như đoán được dụng ý của Bạch Quốc Đào, Tô Cầm vội vàng kể ra mọi chuyện có liên quan đến Diệp Phàm.
- Nói như thế, đứa con này của Diệp Văn Hạo là một kẻ trời sinh cuồng ngạo, có cừu tất báo, cho nên mới gặp phiền toái nhiều như vậy?
Bạch Quốc Đào hỏi.
Tô Cầm gật đầu nói:
- Đúng vật, phàm là người đắc tội với ngày cũng không có kết quả tốt.
- Tốt, tốt, tốt, không nghĩ tới Diệp Văn Hạo lại có một đứa con cực phẩm như vậy, hơn nữa Diệp Văn Hạo lại vô cùng để ý đến đứa con riêng này.
Nghe được câu trả lời của Tô Cầm, cơn tức giận trong lòng Bạch Quốc Đào biến mất, thay vào đó là hưng phấn:
- Thật là trời giúp ta a!
Tô Cầm nghe vậy, trong lòng vừa động, hiểu được dụng ý của Bạch Quốc Đào, Diệp Phàm đã trở thành chướng ngại lớn nhất trong cuộc thượng vị của Diệp Văn Hạo.
Chướng ngại sao?
Ván cờ thôi động, Chử Huyền Cơ cười mà không nói.