Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 138: Nhân Tài





“Bây giờ chúng ta đã tới đây rồi, vậy tôi sẽ thuê một võ sĩ có vẻ lợi hại đánh thay tôi, anh hiểu chuyện này, lát nữa thuê võ sĩ anh xem giúp tôi là được.” Lâm Thiên nói.

Việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác.

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi, tôi tuyệt đối có thể tìm được người rất mạnh” Thạch Hàn tự tin nói.

Hội quyền anh ngầm có rất nhiều võ sĩ, đám ông chủ chỉ cần xài tiền là có thể thuê.

Bên trái chỗ thi đấu có hơn hai mươi võ sĩ đứng đó, giống như thương phẩm ở trong tủ cho đám ông chủ lựa chọn.

Ở chỗ này cũng có năm sáu ông chủ đang đi dạo, lựa chọn.

“Ông chủ, lựa chọn tôi đi, tôi rất mạnh, hơn nữa tôi cũng không đất, đánh một trận hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.

“Ông chủ, tôi cũng rất mạnh, hơn nữa đánh một trận chỉ cần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.

Một số võ sĩ vì làm ăn, chủ động giới thiệu mình.

Lâm Thiên cũng dẫn theo Thạch Hàn đi đến đây.

Những người này giới thiệu về mình, đương nhiên là giới thiệu theo hướng có lợi, hơn nữa giá cả cũng tự mình định, nói thật, thật sự rất khó chọn ra được người tốt nhất.

Tổng giám đốc Tô cha của Tô Bảo Nhi, lúc này cũng đang chọn lựa, hơn nữa đúng lúc chọn xong muốn rời khỏi nơi này.

“Chủ tịch Lâm cậu cũng đến đây à?” Tổng giám đốc Tổ nhìn thấy Lâm Thiên xong, vội vàng cười tiến lên chào hỏi Lâm Thiên.


“Tổng giám đốc Tô, về chuyện Tô Bảo Nhi con gái ông, tôi thật sự rất bất đắc dĩ” Lâm Thiên bất đắc dĩ nói.

“Haizz, tôi cũng nói với con bé nhiều rồi, nhưng con bé dầu muối không vào, tôi cũng vì chuyện này mà rất buồn rầu” Tổng giám đốc Tô nói.

“Thôi, chuyện này nói sau” Lâm Thiên lắc đầu.

Im lặng một lát, Lâm Thiên lại nói thêm: “Tổng giám đốc Tô, võ sĩ ông lựa chọn thế nào? Bao nhiêu tiền?”
Lâm Thiên vừa nói vừa đánh giá võ sĩ đứng bên cạnh tổng giám đốc Tô, làn da của người này tối đen, bộ dạng khôi ngô, khiến người ta có cảm giác rất lợi hại.

“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu một trận, là người giá cao nhất trong số những võ sĩ đang đợi lựa chọn, tôi cảm thấy cậu ấy chắc chắn rất mạnh.

Tổng giám đốc Tôi cười nói.

“Không sai, tôi lợi hại hơn đám cặn bã kia.

Tôi là người mạnh nhất ở nơi này!” Võ sĩ này ngẩng đầu nói.

“Chủ tịch Lâm, cậu cũng đi lựa chọn võ sĩ sao?” Tổng giám đốc Tô hỏi.

Lâm Thiên gật đầu.

“Được, vậy tôi ở đây đợi chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm chọn xong chúng ta cùng đi ngồi, không biết chủ tịch Lâm có bằng lòng không?” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô nịnh nọt.

“Được, vậy ông đợi ở đây đi.” Lâm Thiên gật đầu.

Tuy chuyện tổng giám đốc Tô bỏ thuốc đúng là quá xấu xa, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Tô Bảo Nhi, nếu Lâm Thiên nói sẽ chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, vậy sau này có khả năng ông ta là cha vợ mình.

Ngay sau đó, Lâm Thiên và Thạch Hàn đi về phía trước.

Sau khi đi một đoạn, Thạch Hàn liền mở miệng nói: “Cậu Thiên, tôi nói thật, võ sĩ vừa rồi mà tổng giám đốc Tô thuê, đừng nhìn anh ta tự xưng là rất mạnh, thực ra trông khá mà không dùng được, giá trị càng không nhiều tiền như thế” “Hả? Anh đã nhìn ra sao?” Lâm Thiên kinh ngạc nhìn Thạch Hàn.

Thạch Hàn cười nói: “Tôi từng đấu vô số trận quyền anh, đối thủ đều có thể xếp thành ngọn núi nhỏ, nếu ngay cả chút ánh mắt đó không có, tôi đánh uổng phí quyền anh nhiều năm như vậy rồi!” “Được! Có anh lựa chọn người giúp tôi, tôi càng yên tâm” Lâm Thiên cười nói.

Dù sao Lâm Thiên không hiểu gì về chuyện này, có
Thạch Hàn ở đây, tất nhiên là Lâm Thiên yên tâm.

Khi nói chuyện, hai người đi tới trước mặt đám võ sĩ.

“Ông chủ muốn chọn võ sĩ sao? Chọn tôi đi, sức chiến đấu của tôi rất mạnh.

Chỉ cần hai tỷ tám trăm triệu một trận!” Một người đàn ông vạm vỡ tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ mình.

Lâm Thiên nhìn về phía Thạch Hàn, rõ ràng là muốn hỏi ý kiến của Thạch Hàn.

Thạch Hàn lắc đầu, rõ ràng là không nên chọn người này.

Vì thế hai người tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi không ngừng có võ sĩ tiến lên tiến cử mình, tất cả bọn họ đều nói mình rất lợi hại, nếu không hiểu biết, muốn nhận định rốt cuộc là người nào mạnh, đây tuyệt đối là chuyện rất khó.


Nhưng những người này đều bị Thạch Hàn lắc đầu phủ quyết.

“Thạch Hàn, không tìm được người thích hợp à? Đã xem gần hết rồi đấy.” Lâm Thiên hỏi.

“Cậu Thiên, người phía trước!” Thạch Hàn chỉ người đàn ông đứng cách vài mét.

Làn da của người đàn ông này hơi vàng, bắp thịt nhìn cũng không căng đầy, đặt ở bên cạnh đám võ sĩ da đen vạm vỡ, nhìn không lọt vào mắt.

“Anh ta sao? Thạch Hàn anh chắc chắn chứ?” Lâm
Thiên đã có chút nghi ngờ.

“Cậu Thiên, thật sự là cao thủ, tuyệt đối đừng nhìn bề ngoài, cậu xem khớp ngón tay của cậu ta xem.” Thạch Hàn nói.

Lâm Thiên tập trung nhìn vào, khớp ngón tay của người đàn ông này biến thành màu đen, hơn nữa thô hơn người thường, nhìn giống như sưng lên.

“Còn có ánh mắt cậu ta nữa, cùng với một số điểm bí mật khác, đều khiến tôi đưa ra phán quyết này.” Thạch Hàn nói.

“Ý của anh là, anh ta là cao thủ sao?” Lâm Thiên hỏi.

Thạch Hàn gật đầu: “ít nhất ở trong hơn hai mươi võ sĩ này, cậu ta là người lợi hại nhất, lợi hại hơn tên Trương Tuấn Kiệt lúc trước" “Lợi hại hơn Trương Tuấn Kiệt sao? Vậy thì chọn người này đi.” Lâm Thiên vui vẻ nói.

Đừng nhìn Trương Tuấn Kiệt dễ dàng bị Thạch Hàn đánh bại, đó là vì Thạch Hàn mạnh.

Thực ra Trương Tuấn Kiệt đặt ở cấp bậc thành phố, đã là một võ sĩ rất lợi hại, thi đấu quyền anh ngầm mấy năm trước, Khương Hùng Dũng đã phải Trương Tuấn Kiệt ra sân, đều lấy được chiến tích cao.

“Cậu Thiên, đây chỉ là thi đấu quyền anh ngầm cấp thành phố, nếu có thể thuê người này, hẳn là đủ càn quét thi đấu hôm nay” Thạch Hàn nói.

“Được, chúng ta qua đó.

Lâm Thiên trực tiếp dẫn Thạch Hàn đi tới trước mặt người này.

Người này vẫn luôn đứng tại chỗ, không giống những võ sĩ khác chủ động tiến lên trước giới thiệu mình cho ông chủ lựa chọn, cho nên anh ta hoàn toàn ở trạng thái không ai hỏi thăm.

“Vị võ sĩ này, anh rất thú vị, những người khác đều bận rộn đẩy mạnh tiêu thụ mình, anh lại thờ ơ.” Lâm Thiên cười nói.

Người đàn ông nhìn thoáng qua Lâm Thiên sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi hi vọng không ai lựa chọn tôi.” “Hả? Vì sao vậy? Anh không muốn kiếm tiền à?” Lâm
Thiên kinh ngạc nói.

“Bởi vì tôi chán ghét đánh quyền anh” Người đàn ông lắc đầu.

“Một khi đã như vậy, vậy anh còn ở đây làm gì, anh có thể rời khỏi nhóm người này mà." Lâm Thiên nói.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái, sau đó nhắm mắt lại nói: “Đám người chúng tôi, không phải muốn vào thì vào, muốn ra là có thể ra
Thạch Hàn ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Cậu Thiên, dựa theo quy củ, nếu cậu ta muốn rời khỏi thi đấu quyền anh ngầm, một là bị đánh chết, hai là có ông chủ chuộc thân thay cậu ta, càng là võ sĩ lợi hại, chi phí chuộc thân sẽ càng cao hơn.”
Lâm Thiên giật mình gật đầu.

Người đàn ông này nghe xong lời Thạch Hàn nói, anh ta lập tức mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Thạch Hàn.

“Người anh em này, hình như anh hiểu rất rõ về chuyện này.


Thạch Hàn cười nói: “Bởi vì tôi cũng từng làm nghề này, tôi cũng chán ghét nghề này giống như cậu, nhưng mà tôi may mắn gặp được người có duyên chuộc tôi ra mà thôi.”
Thật ra Thạch Hàn nghe thấy lời người đàn ông nói, trong lòng cũng rất cảm thán, bởi vì anh ta nhớ tới mình trước đây, mình cũng từng rất chán ghét quyền anh, muốn trở thành đại gia trong ngành quyền anh ngầm, nhưng không được.

“Vậy anh đúng là may mắn, có người đồng ý tiêu tiền chuộc thân cho anh.

Người đàn ông vô cùng hâm mộ nói.

Lúc này, Lâm Thiên mở miệng hỏi: “Nếu muốn chuộc anh, không biết cần bao nhiêu tiền.” “Bảy trăm tỷ.” Người đàn ông vươn ngón tay ra.

Ngay sau đó, người đàn ông lắc đầu cười khổ: “Có ông chủ nào sẽ bỏ bảy trăm tỷ mua một vệ sĩ chứ?"
Quả thật thuê một vệ sĩ mạnh, căn bản không có khả nắng tốn nhiều tiền như vậy.

Lâm Thiên gật đầu.

“Đúng rồi, không biết thuê anh đánh một trận bao nhiêu tiền?” Lâm Thiên lại hỏi thăm.

“Bảy tỷ một trận.

Người đàn ông lạnh lùng nói, rõ ràng là trong lòng anh ta không muốn bị thuê, nhưng ngại quy củ của hội quyền anh ngầm, e sợ ông chủ, anh ta không dám từ chối, chỉ có thể báo giá.

“Được, tôi thuê anh, thay tôi đánh trận đấu hôm nay xong, tôi sẽ chuộc anh ra, sau này anh sẽ làm vệ sĩ cho tôi.” Lâm Thiên nói.

“Cậu đồng ý chuộc tôi ra sao? Không biết cậu là ông chủ nào?” Người đàn ông có vẻ vừa mừng vừa sợ, đây là chuyện anh ta tha thiết mơ ước.

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm
Thiên nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?” Đương nhiên là người đàn ông này từng nghe nói tới tập đoàn Tỉnh Xuyên.

“Thế nào? Có đồng ý đi cùng tôi hay không?” Lâm
Thiên cười hỏi.

“Đồng ý! Đương nhiên là đồng ý!” Người đàn ông liên tục gật đầu.

“Vậy thì theo tôi đi.” Lâm Thiên cười nói.

Ngoại trừ phí tổn cho võ sĩ, thuê võ sĩ còn nộp cho hội quyền anh ngầm bảy trăm tỷ tiền thuê nữa.

Lâm Thiên nộp phí tổn này xong, lập tức thành công thuê được anh ta..