“Để tôi giúp anh, tôi có thể giúp thế nào được?” Phan Tiểu Ngọc đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn Phan Tiểu Ngọc cười nói: "Người đẹp, cô giúp tôi có thể không được gì đâu, cô thật sự muốn giúp tôi sao?" “Không sao, dù sao cũng chỉ là một chút việc nhỏ, tôi cũng thường xuyên làm việc nhà.” Phan Tiểu Ngọc cười nhẹ với Lâm Thiên.
"Được.
Vậy cô dùng cây lau nhà của tôi trước, tôi ra ngoài tìm xem còn cây lau nhà nào nữa không" Lâm Thiên đưa cây lau nhà cho Phan Tiểu Ngọc.
Nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ tóc đỏ Lưu Như Hoa bên cạnh không nhịn được cười nói: "Tôi nói này người đẹp, lúc trước cô bị tên nhóc này chơi cho một vố suýt nữa thì mất đi tư cách thi, hiện tại lại giúp anh ta? Cô ăn no dửng mỡ sao?" "Đúng thế, cô không sợ lại bị anh ta lừa sao? Loại người thấp kém này, có cái gì phải giúp chứ." Một người phụ nữ mặc váy ngắn khác cũng nói.
Lâm Thiên không tức giận.
Thay vào đó, anh ấy nhìn họ và nói với một nụ cười "Còn ai muốn giúp tôi không?"
Lâm Thiên hỏi lại bọn họ, cũng coi là cho bọn họ thêm một cơ hội nữa! "Anh đang nằm mơ à! Anh có tư cách gì để được chúng tôi giúp đỡ?" Người phụ nữ tóc đỏ khinh thường nói.
"Đúng đấy, một người làm tạp vụ.
Anh có đủ tư cách để nói chuyện với chúng tôi không?"
Lâm Thiên cười lắc đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu, Lâm Thiên mang theo cây lau nhà quay trở lại, cùng Phan Tiểu Ngọc lau nước trên mặt đất.
Sau khi lau xong mặt đất.
"Cô tên là Phan Tiểu Ngọc phải không? Cảm ơn cô, hãy nhớ kỹ lời tôi nói, sẽ luôn có phần thưởng cho những nỗ lực của cô." Lâm Thiên cười nói với Phan Tiểu Ngọc.
Lần kiểm tra trước trong thang máy, cũng như bài kiểm tra nhỏ vừa rồi, Phan Tiểu Ngọc đều đã xuất sắc vượt qua, điều này đủ cho thấy phẩm chất đạo đức của Phan Tiểu Ngọc chính là người mà Lâm Vẫn mong muốn.
“Không sao, góp thêm chút sức” Phan Tiểu Ngọc cười
Sau khi Lâm Thiên rời đi.
"Này, sao còn chưa tới thông báo kết quả.
"Ừ, chờ đợi thực sự sốt ruột quá.
Ai cũng hồi hộp chờ đợi kết quả.
Đúng lúc này, chủ khảo cùng hai phó giám khảo bước 11 nhẹ.
vào.
“Kết quả của bài kiểm tra vòng 2 hôm nay đã được xác định” Chủ khảo vừa đi vừa nói
Bảy người phụ nữ trong phòng đều nhanh chóng ngồi dậy, chờ đợi kết quả được công bố với vẻ mặt đầy mong đợi.
"Tuy nhiên, không phải tôi là người công bố kết quả.
Chủ tịch của chúng tôi sẽ đích thân thông báo kết quả vòng 2 ngay bây giờ! Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!" Chủ quản nói "Wow, chủ tịch đích thân tới thông báo kết quả?!" "Vậy là chúng ta ngay bây giờ có thể được được gặp chủ tịch Tỉnh Xuyên rồi sao?"
Các cô gái trong phòng họp nghe vậy có vẻ rất phấn khích, vì bọn họ ngay bây giờ có thể nhìn thấy sự uy nghiêm của một vị chủ tịch trẻ.
Tất cả đều vỗ tay và nhìn tới cánh cửa với ánh mắt mong đợi.
Bập!
Cánh cửa được mở ra, cùng với một bóng dáng mà bọn họ rất quen thuộc, đập vào trước mắt bọn họ.
Người đến, chính là Lâm Thiên!
Chỉ là lúc này Lâm Thiên đã mặc vào một bộ vest cao cấp rồi, rất có khí chất! "Tại sao...!tại sao lại là anh ta?"
Khi những người phụ này nhìn thấy Lâm Thiên, tất cả đều sững sờ, đáng lẽ người bước vào không phải là chủ tịch sao?
Tại sao thằng nhóc hỗn láo này lại đi vào? Hơn bữa còn thay một bộ vest? "Chủ tịch!"
Chủ khảo và hai phó giám khảo quay lại cúi đầu trước Lâm Thiên.
"Chủ...!Chủ tịch? Anh ta là chủ tịch Tỉnh Xuyên?"
Khi họ nhìn thấy chủ giám gọi Lâm Thiên là chủ tịch, hai mắt kinh ngạc mở to, lộ ra vẻ mặt sao không hiểu chuyện gì đang xảy ra thế này.
Trời đất ơi! Người đàn ông mà họ cười nhạo trước đây hóa ra lại là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên?
Thời điểm này.
Họ chỉ cảm thấy đây như một tiếng sét trên bầu trời quang đãng, cả người như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân tê dại.
Lâm Thiên chậm rãi đi lên phía bục phát biểu, sau đó để hai tay xuống, chậm rãi nói: "Xin tự giới thiệu, tôi không phải là tạp vụ.
Tôi là Lâm Thiên, chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Tuy rằng đã gặp hai lần.
Nhưng lần này, chúng ta mới chính thức làm quen!"
Lưu Như Hoa, người phụ nữ tóc đỏ, và năm cô gái khác, ngoại trừ Phan Tiểu Ngọc.
Sau khi nghĩ về thái độ trước đây của họ đối với Lâm Thiên, trái tim của họ đột nhiên rơi vào địa ngục...!"Chắc các cô trong lòng đang rất khó hiểu.
Tại sao trước đây tôi lại làm như vậy? Tôi có thể nói rõ cho các cô biết.
Mục đích tôi làm như vậy là để kiểm tra các cô." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Nghe xong mọi người chợt hiểu ra.
Sau đó Lâm Thiên từ từ bước xuống khỏi bục phát biểu, đi tới chỗ người phụ nữ tóc đỏ Lưu Như Hoa.
“Cô tên là Lưu Như Hoa.
Phải không?” Lâm Thiên khoanh tay mà đứng, nhìn cô chăm chăm “Vâng...!vâng, thưa chủ tịch." Lưu Như Hoa lộ vẻ lo lắng, căng thẳng và sợ hãi.
"Kết quả kiểm tra vòng 2 của cô vốn là hạng nhất, nhưng thật đáng tiếc, cô không vượt qua được bài kiểm tra của tôi.
Tôi không cần một kẻ nịnh hót mình, một thư kỷ không có phẩm chất đạo đức, hiểu không?" Lâm Thiên bình tĩnh nói,
Lưu Như Hoa cúi đầu không nói gì, cô ta biết dựa theo những gì cô ta đã làm trước mặt Lâm Thiên trước đây.
Cô ta chắc chắn không thể diễn được nữa rồi.
Lâm Thiên lại bước tới chỗ Phan Tiểu Ngọc.
“Chủ...!Chủ tịch.” Phan Tiểu Ngọc nhìn cũng có chút chột dạ, dù sao Lâm Thiên cũng là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.
“Chủ tịch, tôi vẫn dĩ đã bị loại rồi.
Là anh đã cho tôi một cơ hội để tôi quay trở lại lần nữa sao?” Phan Tiểu Ngọc không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy, cô là vì tôi mà đến muộn, đương nhiên không thể để cho cô vì chuyện này mà bị loại.” Lâm Thiên cười nói.
Ngừng một chút, Lâm Thiên cười, nói tiếp: "Phan Tiểu Ngọc.
Tuy thành tích của cô không phải là tốt nhất nhưng cô đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là thư ký riêng của tôi." "Thật sao? Cảm ơn chủ tịch! Cảm ơn chủ tịch!" Phan Tiểu Ngọc kích động, đứng dậy liên tục cảm ơn.
Đối với Phan Tiểu Ngọc, công việc này quá quý giá!
Hơn nữa, Phan Tiểu Ngọc lúc đầu cũng không có nhiều hi vọng, dù sao thì trình độ và các phương diện khác của cô ấy cũng không khá hơn những cô gái khác,
Đúng lúc này, Lưu Thân xông tới, nhào tới Lâm Thiên nói nhỏ: "Chủ tịch Lâm, có chuyện xảy ra rồi!" “Chuyện gì?” Lâm Thiên cau mày.
“Phạm Nhật Long đã tìm tới cửa rồi, hiện tại anh ta đang ở ngoài cửa!” Lưu Thân lo lắng nói.
"Phạm Nhật Long? Hắn tới thì tới đi, anh có cần hoảng hốt như vậy không? Tuy rằng hắn rất lợi hại, vệ sĩ của tôi có thể dễ dàng đối phó hắn, anh cũng không phải chưa thấy." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Cậu Thiên.
Lần này thì khác, anh ...!anh xuống lầu nhìn sẽ biết!" Lưu Thân gấp gáp nói.
Lâm Thiên thấy Lưu Thân lo lắng như vậy liền theo
Lưu Thân đi xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà công ty.
Lâm Thiên và Lưu Thân đi ra đến cửa lớn
Khi Lâm Thiên bước ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt Lâm Thiên đột nhiên thay đổi.
Một chiếc xe tăng đang dừng trước cửa.
Nòng súng nhằm vào tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Xung quanh có hơn chục người đàn ông mặc quân phục, mang theo súng trường, như sắp đi vào chiến trường, cảnh tượng khiến người khác phải sợ hãi.
Phạm Nhật Long cũng mặc quân phục, đứng ở vị trí hàng đầu.
Anh ta cũng mang theo một khẩu súng trường trên tay.
Các nhân viên bảo vệ của tập đoàn Tỉnh Xuyên đều sợ hãi, tái xanh mặt, run rẩy.
“Lại đây, nhằm ngay vào tên nhóc này cho tôi!” Phạm Nhật Long thấy Lâm Thiên đi ra, anh ta lập tức ra lệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy người mặc quân phục đồng loạt giương súng, nhằm vào Lâm Thiên.
"Chủ tịch Tôi phải làm sao đây?"
Đảm người Lưu Thân sợ tới mức sắc mặt thay đổi trắng bệch, ngay cả tổng giám đốc Lưu Thân cũng chưa từng gặp qua kiểu trận chiến như thế này.
Lâm Thiên nhìn thấy rất nhiều súng nhằm vào mình, vẻ mặt Lâm Thiên cũng thay đổi.
Lâm Thiên không ngờ rằng Phạm Nhật Long lại to gan đến mức độ như thế này đến cả xe tăng cũng điều được.
Lúc này, Thạch Hàn lao ra, trực tiếp dùng thân thể chắn cho Lâm Thiên.
“Cậu Thiên, cậu đi trước đi, tôi sẽ chặn đường!” Thạch Hàn đang ở tư thế dùng thân mình đỡ đạn của Lâm Thiên.
"Thạch Hàn, hôm nay ai cũng không được chết, để tôi." Lâm Thiên trực tiếp đi tới trước mặt Thạch Hàn, sau đó nhìn Phạm Nhật Long.
"Phạm Nhật Long,anh đây là có ý gì đây?" "Cậu nói tôi đây là có ý? Hôm qua cậu đã làm gì, trong lòng không biết sao? Dám trêu đùa Phạm Nhật Long tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cậu một bài học, để cậu hiểu rõ được rằng, đối đầu với Phạm Nhật Long tôi có kết cục như thế nào!" Phạm Nhật Long cả gương mặt giận dữ.
Phạm Nhật Long nói xong, trực tiếp rút nòng súng chuẩn bị bắn.
"Phạm Nhật Long, thứ nhất, tôi thực sự không biết mình đã làm gì.
Mọi chuyện nói ra phải có bằng chứng.
Anh nói tôi đã làm gì, thì hãy đem chứng cứ ra đây.
Nếu không có chứng cứ thì tức là ngậm máu phun người " “Thứ hai, anh tự mình điều động vũ khí nhân lực, tôi nghĩ, tội danh này chắc chắn cũng không nhỏ đầu đúng không? Nếu anh dám nổ súng, tôi nghĩ hậu quả sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng!” Lâm Thiên nheo mắt nói.
"Cậu cho rằng tôi không dám?" "Bảng bằng bằng
Phạm Nhật Long trực tiếp nâng súng lên, dội lên bầu trời..