Lâm Thiên kéo Như Tuyết ra sau lưng, đồng thời nhếch khóe miệng lên, buông ra một câu:
"Được! Tôi hứa!" Ngay sau đó, Lâm Thiên lại giơ một ngón tay khác lên.
"Hơn nữa, chúng tôi cũng không cần thời gian ba ngày nhiều như vậy, một ngày là đủ!"
"Một ngày? Haha, được rồi!"
Trịnh Khả tươi cười đáp lại.
Đối với hắn mà nói, Lâm Thiên muốn chủ động tăng độ khó, hắn đương nhiên vui vẻ.
Lòng thầm nghĩ chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy, chủ động tăng độ khó cho chính mình?
Với hoàn cảnh này, Trịnh Khả càng nắm chắc phần thắng! Chỉ trong một ngày, e rằng còn chưa liên lạc nổi được với các công ty!
"Chàng trai.
Vậy thì chúng ta sẽ chờ xem kết quả sau một ngày sẽ thế nào." Trịnh Khả nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Sau khi Trịnh Khả rời đi.
“Lâm Thiên, cậu...!sao cậu có thể đánh cược như vậy với anh ta? Sao có thể hứa với anh ta, anh ta rõ ràng muốn lừa cậu!” Vẻ mặt Như Tuyết tràn đầy sự lo lắng cùng hốt hoảng.
Bởi vì Như Tuyết không thể nghĩ ra, họ có thể làm gì để có được sáu trăm triệu tiền tài trợ trong một ngày, và lại phải là một công ty có vốn điều lệ lớn như vậy.
Như Tuyết biết những công ty lớn đó căn bản rất xem nhẹ những việc đi làm tài trợ như thế này.
Họ có tìm đến những công ty đó e là người ta cũng không thèm để mắt tới mấy người bọn họ.
Vì vậy Vương Tuyết không hiểu được tại sao Lâm Thiên lại đồng ý với Trịnh Khả, cô không thể hiểu được Lâm Thiên.
Lúc này, Luân mập bên cạnh không khỏi cười nói: "Lớp trưởng, đừng lo lắng.
Tôi nghĩ Lâm Thiên nhất định có thể làm được việc này".
Luân mập biết rõ ràng thân phận hiện tại của Lâm Thiên, nên theo cậu ta mà nói, huống chi sáu trăm triệu, thậm chí là sáu tỉ, hay sáu mươi tỉ, đối với Lâm Thiên cũng không là gì.
Hoàng Luân biết rằng Lâm Thiên nhất định sẽ thắng lần cá cược này, điều cậu ta mong chờ lúc này là chờ Trịnh Khả thua.
Cậu ta chờ đợi cái cảm giác được xem livestream ăn phân của Trịnh Khả
Hoàng Luân cảm thấy phấn khởi khi cậu ta nghĩ về chuyện đó.
Tuy nhiên, Như Tuyết không biết danh tính của Lâm Thiên,
“Dù sao Lâm Thiên, tôi vẫn phải cảm ơn cậu.
Cám ơn cậu vừa rồi đứng lên ngăn cản Trịnh Khả cho tôi” Như Tuyết nói.
Như Tuyết hiểu rằng Lâm Thiên tự dưng lại liên quan đến chuyện này đều là do cô, vì vậy cô cảm thấy vừa biết ơn vừa có lỗi với Lâm Thiên.
“Cậu là lớp trưởng của lớp chúng ta, làm sao tôi có thể để tên cặn bã đó làm ô uế cậu được” Lâm Thiên cười.
Như Tuyết im lặng trong vài giây, sau đó ngẩng đầu lên và nói: "Nếu đã lỡ giao ước như vậy, Lâm Thiên, chúng ta chỉ có thể cố gắng lên"
Trong mắt Như Tuyết, mặc dù đây là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng vấn đề đã được định ở đây rồi, chỉ có cố gắng hết sức và hy vọng có thể có một phép màu sẽ xảy ra.
Lâm Thiên cười nói: "Vậy ta hiện tại bắt đầu đi.
Tôi vừa nói sẽ giúp cậu đi huy động tài trợ, vì vậy chuyện này tôi sẽ lo liệu."
Sau đó Lâm Thiên cùng đi với Như Tuyết và rời khỏi trường.
Cổng trường.
“Lâm Thiên, sao không nghiên cứu trước, định tìm mấy công ty đó sao?” Như Tuyết khó hiểu hỏi.
Theo suy nghĩ của Như Tuyết, đi kêu gọi tài trợ cho các hoạt động của trường thì trước hết cần phải nghiên cứu về tình hình của các công ty để chọn mục tiêu rồi mới đi, chứ không phải sẽ đi ngay lập tức.
“Không, ta đã có mục tiêu rồi” Lâm Thiên lắc đầu.
"Thật không? Công ty nào?" Như Tuyết tò mò vội hỏi.
Lâm Thiên khẽ mỉm cười, từ trong miệng bật ra bốn chữ: "Tập đoàn Tỉnh Xuyên!" “Tập đoàn Tỉnh Xuyên?” Vẻ mặt Như Tuyết đầy kinh ngạc.
Như Tuyết hiểu rất rõ ràng về tiềm lực to lớn của Tỉnh Xuyên Group.
“Lâm Thiên, một Công ty lớn như Tập đoàn Tỉnh Xuyên, chúng ta đến họ để xin tài trợ, sợ họ không thèm quan tâm đến chúng ta đâu.
Chi bằng chúng ta hãy đổi sang công ty khác” Như Tuyết nói.
“Không cần.
Chắc chắn là sẽ được!” Lâm Thiên vẫn cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên dừng một chiếc taxi đi thẳng đến công ty chi nhánh của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Mặc dù Như Tuyết cảm thấy rằng tỷ lệ thành công khi tìm kiếm tài trợ từ Tỉnh Xuyên Group mỏng manh y như cơ hội trúng giải đặc biệt xổ số kiến thiết, nhưng Lâm Thiên đã quyết liệt đề nghị như vậy nên cô cũng đành phải cố gắng.
Siêu xe Lamborghini của Lâm Thiên đậu ở bãi đậu xe gần trường, nhưng Lâm Thiên không lái chiếc siêu xe Lamborghini này mà chọn đi taxi.
Bởi vì hiện tại Lâm Thiên không muốn tiết lộ danh tính, để không tạo áp lực
cho Như Tuyết và dẫn giữa mình với mọi người lại có khoảng cách.
Bằng không, Lâm Thiên không cần đi một chuyến, chỉ cần lấy ra sáu trăm triệu, giao cho tổng giám đốc Lưu Thân kèm theo một thỏa thuận tài trợ là xong xuôi mọi việc.
Hơn nữa, làm việc này với Như Tuyết cũng là một trải nghiệm chung của cả hai người.
Tầng dưới của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Mặc dù đây chỉ là chi nhánh Bảo Thạnh của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng tòa nhà công ty vẫn rất đồ sộ và ấn tượng.
Lâm Thiên phải thừa nhận rằng trong lòng cậu có chút hứng thú với Như Tuyết
Như Tuyết không chỉ xinh đẹp mà quan trọng hơn là tính cách của cô ấy, chăm chỉ học hành, làm việc, cầu tiến và cũng có chút ít cứng đầu.
Đó là những thứ khiến Lâm Thiên quan tâm đến cô.
Hai người đứng ở cửa tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Trước mặt họ có hai nhân viên bảo vệ đang đứng nghiêm trước cổng công ty.
"Lâm Thiên, chúng ta thật sự đến tập đoàn Tỉnh Xuyên sao? Chúng ta sẽ không...!chúng ta sẽ không vào cửa phải không?"
Như Tuyết trông khá căng thẳng và lo lắng.
“Đừng lo lắng, để tôi đi trước.” Lâm Thiên cười nói.
Nói xong, Lâm Thiên dẫn đầu đi về phía trước, Như Tuyết chỉ có thể nhanh chóng theo sát mà đi.
"Em trai, có chuyện gì vậy?" Vừa tới cửa, hai nhân viên bảo vệ đã ngăn Lâm Thiên lại.
Những nhân viên an ninh ở đây đương nhiên là biết Lâm Thiên, nhưng họ đã được dặn dò giả vờ như không biết cậu.
Lý do rất đơn giản.
Lúc trên đường tới đây, Lâm Thiên đã nhắn tin cho tổng giám đốc Lưu Thân để nói với Lưu Thân câu chuyện, đồng thời yêu cầu mọi người giả vờ không biết Lâm Thiên khi cậu đến công ty.
Chỉ có như vậy danh tính của Lâm Thiên mới không bị lộ ra trước mặt Như
Tuyết.
"Chúng tôi là sinh viên của Đại học Bảo Thạnh.
Sắp tới, trường chúng tôi sẽ tổ chức Thế vận hội mùa đông.
Chúng tôi muốn công ty của các anh tài trợ sáu trăm triệu.
Các anh có thể báo cáo với quản lý của mình không?" Lâm Thiên nói.
“Được rồi, tôi sẽ báo lại” Nhân viên bảo vệ gật đầu.
“Bọn họ...!bọn họ thực sự đã đi báo tin rồi?” Như Tuyết kinh ngạc.
Vậy mà cô nghĩ bọn họ nói xong thì mấy người nhân viên này sẽ đuổi họ đi ngay lập tức.
“Lớp trưởng, thoải mái đi, đừng lo lắng” Lâm Thiên cười, nháy mắt.
Như Tuyết lưỡng lự rồi gật đầu.
Nhưng cô vẫn lo lắng, cô sợ khi người nhân
viên bảo vệ quay lại sẽ nói quản lý không tiếp họ và bảo họ rời đi.
Sau một vài phút, người bảo vệ đã trở lại.
“Hai người, tổng giám đốc đồng ý gặp hai người.
Mời đi theo tôi, tôi sẽ dẫn hai người lên gặp Tổng giám đốc.
Nhân viên bảo vệ nói.
"Tổng giám đốc? Thật sao?"
Như Tuyết ngạc nhiên và vui mừng, không tin nổi vào tai mình.
Không phải là họ sẽ được gặp một Trưởng phòng nào đó, mà tiếp đón họ là lại chính là Tổng Giám đốc của công ty!
Thật là một điều kỳ diệu! Tổng giám đốc công ty chi nhánh của Tập đoàn Tỉnh Xuyên đâu phải là người người ta muốn gặp mà dễ dàng gặp được? Nhất là khi hai người bọn họ chỉ là những sinh viên rất bình thường.
Điều này làm cho cô cảm.
thấy một chút kỳ lạ.
“Đương nhiên là thật, đi thôi” Lâm Thiên cười nói.
Dưới sự dẫn đường của người bảo vệ, hai người nhanh chóng đến phòng Tổng giám đốc.
Ngồi trong phòng Tổng giám đốc đương nhiên là Lưu Thân.
Lưu Thân và Lâm Thiên nhìn nhau, cả hai đều ngầm giả vờ như không biết nhau.
"Tổng giám đốc, anh...!xin chào."
Như Tuyết trông có vẻ lo lắng và thận trọng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được gặp tổng giám đốc chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Ở trong mắt cô, đây chắc chắn là một người rất, rất uy lực! “Mời ngồi.” Lưu Thân cười vẫy vẫy tay.
"Như Tuyết, ngồi đi."
Lâm Thiên tự nhiên không có vẻ gì là căng thẳng.
Cậu trực tiếp kéo Như Tuyết ngồi xuống.
Sau khi cả hai ngồi xuống.
"Tôi đã nghe nhân viên bảo vệ báo cáo.
Việc tài trợ cho các hoạt động sắp tới trong trường của các bạn cũng là một điều tốt.
Sáu trăm triệu không phải là nhiều đối với công ty chúng tôi, vì vậy tôi đã quyết định tài trợ!" Lưu Thân nói thẳng vào vấn đề.
Như Tuyết nghe những lời này xong liền choáng váng.
Cô còn chưa kịp nói đến chuyện này, thậm chí chưa kịp nói ra những lý do để thuyết phục vị Tổng giám đốc oai phong đang ngồi trước mặt mà ông ta đã đồng ý!
Cái này...!Có thật là đã đồng ý không? Mọi việc lại có thể dễ dàng như vậy sao? Không phải là một việc khó hơn lên trời sao? “Lâm Thiên, tôi...!tôi không có nằm mơ..” Vương Tuyết ngây người nói.
(D2
“Cậu không có nằm mơ! Chúng ta đã có tài trợ rồi” Lâm Thiên cười nói.
Mười phút sau, Lâm Thiên và Như Tuyết cùng nhau bước ra khỏi cổng tập đoàn Tỉnh Xuyên,
Trên tay họ là một chiếc vali, trong đó có sáu trăm triệu đồng tiền mặt.
Ngoài ra, còn có một thỏa thuận tài trợ cho việc tài trợ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên cho Thế vận hội mùa đông Đại học Bảo Thạnh, đã được đóng dấu chính thức màu đỏ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
"Thật tuyệt! Lâm Thiên, thật tuyệt! Chúng ta thực sự nhận được tài trợ, và đó còn là tài trợ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên!"
Sau khi bước ra khỏi cổng, Như Tuyết cao hứng vô cùng, nhảy lên ôm lấy Lâm Thiên.
Mùi hương nhàn nhạt trên người Như Tuyết lập tức ập vào mũi của Lâm Thiên.
Cái ôm đột ngột này khiến Lâm Thiên có chút ngượng ngùng.
Thực sự là Lâm Thiên rất ít khi tiếp xúc thân thể với con gái, huống chi là một cô gái xinh đẹp như Như Tuyết.