Nếu lúc nãy không có Bạch Hổ, có lẽ Lâm Thiên và ông ngoại đã gặp chuyện chẳng lành rồi.
Cho nên sự hận thù này, chỉ có giết Chu Tuấn mới có thể hả giận.
Chu Tuấn nghe thấy vậy, cả người run rẩy, mặt cũng tái mét.
“Không! Mày không thể làm thế! Tao chính là Chu Tuấn, cháu đích tôn của nhà họ chu. Mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm, không xu dính túi. Nếu mày động vào tao, nhất định cha tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu!” Chu Tuấn giận giữ mà hét lên.
“Nắm được người có tóc, ai nắm được kẻ trọc đầu? Thắng làm vua, thua làm giặc. Giờ tao chẳng còn gì thì có gì phải sợ nhà mày nữa? Sau khi lấy cái mạng chó của mày, tao đi khỏi hoa nam, nhà mày muốn tìm tao báo thù cũng không làm được đâu.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“Mày nói gì?” Chu Tuấn sợ hãi, cả người run cầm cập.
Lâm Thiên liền giơ súng, để thẳng họng súng thẳng vào đầu Chu Tuấn.
“Không, không, không! Anh Thiên, ngài Thiên, cụ Thiên… xin… xin tha mạng.” Chu Tuấn sợ đến mức cả người đều run rẩy. Trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh. Cả giọng nói cũng đầy vẻ năn nỉ, sợ hãi. Miệng liên tục thốt ra những câu cầu xin hèn mọn. Nhìn qua là biết hắn đang sợ đến mức nào.
“Hử? Tha cho mày sao? Nếu vừa rồi người của tao không đến, mày có tha cho tao không? Không đúng không? Muốn trách thì tự trách bản thân mày đi, tự mày để bản thân đến bước đường này thôi.” Lâm Thiên nói, giọng đầy lạnh lẽo.
Nói xong, Lâm Thiên liền bóp cò súng.
“Đoàng!”
Một tiếng súng khô khốc vang lên, bắn thẳng vào giữa trán Chu Tuấn. Chu Tuấn ăn thẳng một phát đạn, sau đã ngã xuống nền đất.
Đồng tử của hắn bắt đầu giãn ra. Hơi thở cũng ngừng lại.
Nhưng hai mắt hắn vẫn mở trợn trừng, như thể ở giây phút cuối cùng hắn vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi, hối hận, không cam lòng…
Nhưng tất cả đều đã biến mất cùng với sự chấm dứt của sinh mạng của hắn.
“Chu Tuấn, đây là mày tự làm tự chịu!” Lâm Thiên nhìn thi thể Chu Tuấn với anh mắt lạnh lẽo.
“Anh Thiên, xử cô ta thế nào?” Thạch Hàn chỉ vào vệ sĩ của Chu Tuấn, Black Widow.
Black widow tái mặt. Khóe miệng cô ta vẫn còn vết máu đỏ. Nhìn đã biết bị thương không nhẹ.
Lâm Thiên nhìn về phía Black Widow.
“Vì sao cô lại làm vệ sĩ cho Chu Tuấn? Chẳng lẽ cô không biết gì, còn cố tình vẽ đường cho hươu chạy sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“Không cần nói gì nữa, để tôi tự ra tay.” Black Widow nói xong liền tự đánh vào gáy mình. Sau đó cô ta ngã xuống, hơi thở cũng ngừng.
Lâm Thiên lắc đầu, không ngờ cô lại lại tự sát.
“Anh Thiên, đừng ở nơi này nữa, chúng ta đi thôi. Xe của tôi ở bên kia.” bạch ca nói.
Sau khi mọi người lên xe của bạch ca. Bên trong xe:
“Bạch Hổ, thật sự cảm ơn cậu. Nếu hôm nay cậu không tới kịp, tôi cũng không dám tưởng tượng những chuyện sẽ xảy ra nữa.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, sao anh lại nói vậy? Tôi đã nói rồi, cái mạng này của tôi đều tùy anh quyết định.” Bạch Hổ nói.
Lâm Thiên nghe Bạch Hổ nói vậy liền nhớ tới lần anh đi chợ đen Hải Phòng cứu người.
Lần đó anh chỉ mang theo Bạch Hổ, không đi cũng Thạch Hàn. Cũng là lần Bạch Hổ một mình ngăn cản địch, mở đường cho Lâm Thiên chạy. Chỉ chút nữa là Bạch Hổ cũng mất mạng.
Tình nghĩa của Bạch Hổ dành cho mình, Lâm Thiên hiểu rất rõ.
“Anh Thiên, chuyện của anh tôi cũng biết. Nhưng tôi ngoài luyện võ cũng không biết gì khác. Tôi cũng không nghĩ ra được cách gì. Nhưng chỉ cần Anh Thiên cần tôi ở việc gì, tôi sẽ hết lòng thực hiện.” Bạch Hổ vỗ ngực nói.
“Bạch Hổ, tôi vừa thấy anh ra tay. Không ngờ anh cũng đã có nội lực. Xem ra khoảng thời gian vừa rồi anh đã mạnh lên rất nhiều.” Thạch Hàn nói.
“Cũng không tệ lắm.” Bạch Hổ nói.
“Nội lực ư? Bạch Hổ, cậu có nội lực rồi sao?” Lâm Thiên ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, Lâm Thiên mới chỉ được biết hai người có nội lực. Một là sư phụ của Bạch Hổ, hai là người đàn ông đi cùng Phạm Nhật Long, cao thủ người của gia tộc họ Trần.
Hai lần đó đều là do Thạch Hàn nói với Lâm Thiên.
Bạch Hổ lại chính là người thứ ba.
“Đúng vậy. Thời gian vừa rồi tôi đều đi theo sư phụ luyện công, kết quả rất tốt.” Bạch Hổ nói.
“Bạch Hổ, sư phụ của cậu lợi hại như thế nào? Có mạnh hơn gia tộc họ Trần không?” Lâm Thiên hỏi.
Lâm Thiên có cảm giác sư phụ của Bạch Hổ là một người vô cùng thần bí.
“Trước đây sư phụ của tôi cũng từng nhắc đến gia tộc họ Trần. Gia tộc họ Trần là một gia tộc lâu đời, có lịch sử kéo dài tận mấy trăm năm, quyền lực cũng rất nhiều. Dù bọn họ có kinh doanh nhưng chủ nghiệp lại là luyện công. Người của gia tộc họ Trần cũng không ít người là cao thủ.” Bạch Hổ nói.
“Sư phụ của tôi không thể đánh bại cả gia tộc họ Trần, nhưng gia tộc họ Trần cũng rất kiêng dè sư phụ của tôi. Họ cũng không dám tùy tiện động đến sư phụ.”
“Sư phụ của cậu lợi hai như vậy sao? Vậy chuyện này có thể nhờ sư phụ của cậu giúp đỡ không?” Lâm Thiên cảm thấy có một tia hi vọng.
“Anh Thiên, lúc trước tôi cũng từng cầu xin sư phụ rồi. Nhưng ông ấy nói sẽ không can thiệp vào chuyện thế sự nữa. Hơn nữa gia tộc họ Trần cũng không dễ để đối phó đâu.” Bạch Hổ nói.
“Sư phụ nói chỉ có thể cho mọi người đến chùa Vân Nam. Chỉ cần mọi người ở tại đó, sư phụ có thể bảo vệ cho mọi người.”
Lâm Thiên gật đầu.
“Anh Thiên, tôi kém cỏi, cũng chỉ có thể cầu xin sư phụ được đến vậy.” Bạch Hổ nói.
“Bạch Hổ, cậu rất giỏi. Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Sao tôi có thể trách cậu được.” Lâm Thiên cười nói.
“Anh Thiên, vậy anh theo tôi về chùa Vân Nam nhé? Ở đó, cả anh cùng ông ngoại, Thạch Hàn đều có thể an toàn.” Bạch Hổ nói.
“Bạch Hổ, có lẽ tôi không đến chùa Vân Nam được đâu. Tôi không thể cứ chấp nhận thất bại được. Sau khi rời khỏi đây, tôi còn muốn nghĩ cách để thay đổi mọi chuyện nữa.” Lâm Thiên nói, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
“Vậy anh định làm thế nào?” Bạch Hổ hỏi.
“Tôi định đến Hà Nội. Nơi đó là thủ đô, là trung tâm chính trị, cũng có nhiều nhân vật tầm cỡ. So với nơi này phồn vinh hơn nhiều, cũng phát triển hơn nhiều. Chỉ cần tôi có thể phát triển ở nơi đó là có thể quay lại đây này báo thù.” Lâm Thiên nói.
Trải qua cả một ngày suy nghĩ, Lâm Thiên đã hiểu việc anh muốn tiếp tục ở lại Kim Đô này là chuyện không thể.
Chỉ có đi Hà Nội mới là phương án tốt nhất.
Hơn nữa, thế lực của nhà họ Trần cũng chỉ có thể bành trướng ở hoa nam, không thể vươn tới tận Hà Nội. Lâm Thiên chỉ cần đến đó phát triển, sau khi lớn mạnh rồi quay lại đây trả thù cũng không muộn.
Ngoài phương án này ra, Lâm Thiên cũng không nghĩ được phương án nào tốt hơn.
Lâm Thiên nói xong, cả ông ngoại, Thạch Hàn và Bạch Hổ đều gật đầu.
Hiện tại nếu Lâm Thiên muốn thay đổi mọi chuyện, trở về báo thù thì cũng chỉ có cách này là khả thi nhất.
Bạch Hổ vội nói: “Anh Thiên, vậy tôi cũng đi cùng anh tới đó, giúp anh phát triển.”
“Cậu không ở lại chùa Vân Nam tập luyện sao?” Lâm Thiên hỏi.
“Không cần. Tôi đã bế quan tu luyện mấy tháng rồi, cũng đã tới bình cảnh. Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một thời gian.” Bạch Hổ nói.
“Được. Vậy trước khi đến Hà Nội, phiền cậu đưa ông ngoại của tôi đến chùa Vân Nam, cũng nhờ sư phụ của cậu chăm sóc, giúp đỡ một chút. Ông ngoại của tôi đang bị ung thư gan giai đoạn cuối, không thể để ông phải chịu cảnh khổ cực với tôi khi đến Hà Nội được.” Lâm Thiên nói chân thành.
“Ung thư gan giai đoạn cuối?” Bạch Hổ ngẩn ra.
Ông ngoại nghe vậy liền vội vàng nói: “Để ông cùng cháu đi đến Hà Nội. Ông có nhiều kinh nghiệm kinh doanh, một tháng cuối cùng này ông muốn giúp đỡ cháu xây dựng nền móng cho tương lai.”
“Ông ngoại, bác sĩ đã nói ông phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Mà bắt đầu khởi nghiệp là giai đoạn mệt mỏi nhất. Cháu cầu xin ông hãy nghe lời cháu, ông đến chùa tĩnh dưỡng đi. Nơi đó thời tiết trong lành, không khí thoáng đãng, lại yên tĩnh, thích hợp cho ông nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.” Lâm Thiên nói.
Ông ngoại anh đã vất vả lăn lộn trên thương trường cả đời rồi, anh không muốn ông ngoại phải vì anh mà những ngày tháng cuối đời cũng phải chịu cực khổ nữa. Anh muốn ông có thể hưởng thụ những tháng ngày cuối cùng trong an nhàn.
“Anh Thiên, ông Lê, hai người chờ một chút. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.” Bạch Hổ nói.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Thiên cũng ông ngoại đều nhìn về phía Bạch Hổ.
“Sư phụ của tôi cũng tinh thông y thuật. Dù là ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ cần có sự trị Lê của sư phụ tôi, cho dù không thể hồi phục lại như cũ, nhưng việc kéo dài thời gian sống, giảm đi đau đớn là chuyện không khó. Nói không chứng có thể sống thêm nửa năm, thậm chí lâu hơn nữa.” Bạch Hổ nói.