“Anh Thiên!” Lôi Chấn Vũ nhìn thấy Lâm Thiên liền cúi đầu chào.
“Chào anh Thiên!”, nhóm người đứng phía sau Lôi Chân Vũ cũng cúi đầu chào, tiếng nói vang cả một góc trời.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Thiên có chút cảm động. Công ty An ninh Vân Thiên đã bị giải tán, nhân sự cũng đều đã bị sa thải.
Ngay cả Lâm Thiên lúc này, trong mắt người khác cũng chỉ là một tên vô tích sự lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không ai muốn dính dáng tới.
Vậy mà Lôi Chấn Vũ vẫn tôn Lâm Thiên như anh cả, không những thế còn không ngân ngại giúp Lâm Thiên bảo vệ Như Tuyết.
“Anh Thiên, từ khi tên Giang Vũ đó dám cả gan quấy rối chị dâu, em đã phái người tới đây bảo vệ chị dâu mỗi ngày. Họ vừa báo tin nhìn thấy anh tới đây, em trong lòng vẫn còn ngờ vực liền lập tức chạy tới. Không ngờ, quả thực là anh. Anh Thiên, anh vẫn còn sống, thật là quá tốt rồi. Anh em chúng ta còn có cơ hội gặp lại.” Lôi Chấn Vũ hưng phấn nói.
“Lôi Chấn Vũ, hiện tại tôi không có gì trong tay, cậu vẫn còn gọi ta là Anh Thiên sao?” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, anh nói gì vậy, anh sẽ mãi là anh cả của Lôi Chấn Vũ em.” Lôi Chấn Vũ cao giọng nói.
“Lôi Chấn Vũ, được lắm, lúc đầu tôi đã không nhìn nhầm cậu. Nhưng các cậu giúp tôi chờ thêm một thời gian nữa, sớm thôi, nhất định Công ty an ninh Vân Thiên sẽ quay lại.” Lâm Thiên vỗ vai Lôi Chấn Vũ.
Khi một người rơi vào bước đường cùng, chính những người vẫn sẵn sàng trung thành bên cạnh anh ta mới là người bạn quý giá đáng trân trọng nhất.
“Anh Thiên, anh thậm chí có thể giết Khương Hùng Dũng. Em tin chắc chắn rằng anh có khả năng đó, Anh Thiên, anh có cần em làm gì, anh cứ nói.” Lôi Chấn Vũ nói.
“Vậy cậu ở lại thành phố Bảo Thạnh, bảo vệ thật tốt bản thân, cũng giúp tôi bảo vệ bạn của tôi là Hoàng Luân và Như Tuyết, chờ tin tốt là được.” Lâm Thiên nói.
“Được, em nghe anh.” Lôi Chấn Vũ gật đầu.
“Còn nữa, tin tức tôi chưa chết, cậu cũng đừng để lộ ra lúc này.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, em hiểu rồi.” Lôi Chấn Vũ lại gật đầu.
...
Vì trời đã khuya, nên buổi tối Lâm Thiên ở nhà Như Tuyết.
Bởi vì Lưu Thân và anh Long vẫn còn bị bắt giữ nên Lâm Thiên hiện tại không có cách nào để có thể tìm gặp họ.
Nhất định sau khi cứu được họ ra, Lâm Thiên sẽ đích thân đến đón họ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên lái xe đến Chùa Vân Nam ở thành phố Hải Phong. Lâm Thiên tin rằng ông ngoại và Bạch Hổ chắc chắn sẽ rất vui khi thấy anh vẫn còn sống.
Đợi sau khi đến thăm ông ngoại và Bạch Hổ, Lâm Thiên sẽ chuẩn bị bắt đầu kế hoạch trả thù nhà họ Phạm.
Thành thật mà nói, Lâm Thiên khá lo lắng về tình hình hiện tại của ông ngoại.
Dù sao thì trước khi Lâm Thiên rơi xuống vực, anh được biết rằng ông ngoại đã mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Sau khi xe đến thành phố Hải Phong, Lâm Thiên trực tiếp lái xe hướng đến núi Vân Nam.
Giám đốc Giang cũng đang ở Hải Phòng. Tuy nhiên, với tư cách là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cô vẫn bị bắt giữ, Lâm Thiên không thể gặp cô nên cũng chỉ có thể tự hứa sẽ đến đón cô sau khi sự việc xong xuôi.
Chùa Vân Nam.
Lâm Thiên đỗ xe dưới một mái đình, sau đó sải bước hướng về phía chính điện.
Trong khuôn viên, Lê Chí Thành đang tập Thái Cực Quyền.
Nhìn thấy ông ngoại vẫn có thể di chuyển và tập Thái Cực Quyền, Lâm Thiên trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Ông ngoại!”
Lâm Thiên đứng ở cửa và hét lên với Lê Chí Thành.
Lê Chí Thành, lúc này vẫn đang tập Thái Cực Quyền, vừa nghe thấy tiếng gọi liền giật mình run rẩy.
Sau đó, ông nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Lê Chí Thành sững sờ vài giây, rồi liền vội vàng dụi mắt.
Sau khi xác nhận rằng mình đúng, một nụ cười phấn khích và vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt ông.
“Lâm Thiên. Ta ... Ta không nhầm! Thực sự là Thiên nhi của ta!”
Lê Chí Thành vẫn chưa hết run rẩy vì vui mừng.
“Ông ngoại, là cháu, cháu không chết!”
Lâm Thiên hào hứng chạy vào sân, lao vào vòng tay của ông ngoại.
“Thiên nhi, đúng là cháu rồi! Cháu thật sự chưa chết, haha, thực sự chưa chết.”
Lê Chí Thành cười vui vẻ. Âm thanh mừng vui lan khắp phòng tập.
“Lâm Thiên, có thể nhìn thấy cháu vẫn còn sống khỏe mạnh như này, ông chết cũng có thể an lòng nhắm mắt rồi.” Lê Chí Thành cười nói.
“Ông ngoại, ông đang nói cái gì vậy? Cháu sẽ không cho phép ông chết.” Lâm Thiên nói.
“Haha. Được rồi! Ông không nói. Ông sẽ không nói thế nữa.” Lê Chí Thành cười.
Lúc này, Bạch Hổ nghe thấy tiếng động cũng đã lao ra khỏi phòng tập.
“Anh ... Anh Thiên, thật sự là anh!”
Bạch Hổ nhìn thấy Lâm Thiên, nước mắt cũng cứ vậy mà tuôn trào.
Ngay sau đó, Bạch Hổ lao tới Lâm Thiên.
“Anh Thiên, anh vẫn còn sống!” Bạch Hổ cũng run lên vì phấn khích.
“Bạch Hổ!”
Lâm Thiên cũng kích động, ôm chặt Bạch Hổ.
“Lâm Thiên, cháu không biết đâu, tên Bạch Hổ này liều mạng luyện tập suốt cả tháng qua, ngày nào cũng mong mỏi có thể nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, mau chóng xuống núi báo thù cho cháu. Hắn ta sợ rằng sắp phát điên vì tập luyện rồi, ông rất lo lắng cho hắn nhưng nói thế nào cũng không cản nổi tên nhóc cứng đầu này.” Lê Chí Thành nói.