Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 342



“Giải hết đi!”

Lệnh của Lục Thành vừa đưa xuống, toàn bộ những ông lớn này đều được đưa khỏi biệt thư.

Đúng lúc này, ông chủ Chu cũng nhận được cuộc gọi, tất cả tài sản dưới quyền đều bị điều tra, khiến ông ta vô cùng hoang mang.

Còn chưa dừng lại tại đó, điện thoại của Phạm Quang Đức cũng đột nhiên réo rắt vang lên, đó là cuộc gọi từ tổng giám đốc dưới quyền.

“Các người đang nói cái gì vậy? Tất cả các công ty con của tập đoàn đều đã bị phong tỏa? Trụ sở chính cũng bị phong tỏa, tài khoản công ty cũng bị phong tỏa, cả người cũng bị bắt đi? Làm sao có chuyện này! Làm sao có thể?” Phạm Quang Đức tức giận rống lên.

Ông ta vừa cúp máy, lại lập twccs có người gọi đến. Phía ngân hàng thông báo, tài khoản ngân hàng của ông ta hiện đã bị đóng băng vì các cáo buộc vi phạm cần được điều tra làm rõ.

Công ty bị phong tỏa, tài khoản bị đóng băng, và hệ thống mạng bị tàn phá.

Tập đoàn Phạm Gia đang phải đối mặt với sự sụp đổ tức thời.

“Là ai? Ai đã làm trò quỷ này?” Phạm Quang Đức một lần nữa gầm lên vì tức giận.

“Ông vẫn còn chưa nhận ra sao? Chính tôi là người làm tất cả những chuyện này.” Lâm Thiên nãy giờ chỉ đứng quan sát, lúc này mới lên tiếng.

“Mày? Tao không tin. Mày không có khả năng để làm những việc này.” Phạm Nhật Long mắt long sòng sọc, nhìn Lâm Thiên đầy hoài nghi.

“Ngoài tôi ra còn có ai khác sao? Hôm nay tôi dám tới tận đây báo thù, ông cho rằng tôi lại ngu ngốc đến vậy, dẫn xác tới mà không có chuẩn bị gì sao? Tôi lúc trước đã nói, hôm nay tới đây để tiêu diệt nhà họ Phạm của ông.” Lâm Thiên nói một cách hung dữ.

Dù Phạm Nhật Long không muốn tin nhưng ông ta biết, ngoại trừ Lâm Thiên, ông thật sự không thể nghĩ tới một cái tên nào khác.

Chỉ là Phạm Quang Đức không thể ngờ rằng Lâm Thiên có thể gây dựng được mối quan hệ với Lý Trạch Lương, điều mà chính họ cũng không thể làm được.

Lâm Thiên cười lạnh nói tiếp:

“Phạm Nhật Long, ngày Tỉnh Xuyên bị phong tỏa, ông đã tới xem chuyện vui của tôi. Hôm nay tôi ở đây, là để xem chuyện vui của ông.”

“Mày ... mày ...” Sắc mặt Phạm Nhật Long trở nên tái mét.

“Làm sao nào? Rất tức giận phải không? Rất muốn đánh tôi phải không? Cứ xông tới đi. Nếu đánh, anh chắc chắn sẽ thua.” Lâm Thiên cười.

Phạm Nhật Long siết chặt nắm đấm của mình, nhưng anh ta bất lực vì không thể đánh bại Lâm Thiên.

“Đừng lo lắng Phạm Nhật Long, tất cả những gì tôi đã chịu đựng, tôi sẽ trả lại cho anh một nghìn, một vạn lần.” Lâm Thiên nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Sau đó Lâm Thiên xua tay: “Bạch Hổ, mang Phạm Quang Đức lại đây!”

Bạch Hổ gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía Phạm Quang Đức. Anh ta đi tới đâu, không một ai dám ngăn cản.

Phạm Quang Đức cũng đương nhiên không có khả năng phản kháng. Vì đã có Trần Thất Thuyết luôn bên cạnh, ông ta thậm chí còn không thèm mang súng bên cạnh. Nghĩ tới cây súng đang để trong lòng lúc này, ông ta không khỏi thở dài.

Hai cha con ông ta nhanh chóng được đưa tới Lâm Thiên.

Phạm Quang Đức lúc này sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Ông ta biết rõ, nếu tham mưu trưởng Lý Trạch Lương đã đứng về phía Lâm Thiên, đồng nghĩa với việc ông ta đã bị đánh bại hoàn toàn.

“Lâm Thiên, phía sau nhà họ Phạm còn có nhà họ Trần. Nếu cậu dám động đến con trai tôi và tôi, nhà họ Trần sẽ không bao giờ buông tha cho cậu. Thực lực của cậu không thể cạnh tranh với toàn bộ gia tộc họ Trần.” Phạm Quang Đức vẫn mạnh miệng nói.



Chỉ như vậy, Phạm Nhật Long mới có thể hù dọa Lâm Thiên.

Lâm Thiên chế nhạo: “Nói đùa gì vậy, tôi còn vừa mới giết Trần Thất Thuyết, còn sợ nhà họ Trần báo thù sao? Nói thật, sau khi tiêu diệt nhà họ Phạm của ông, mục tiêu tiếp theo của tôi là tiêu diệt nhà họ Trần của ông ta.”

Sau khi Phạm Quang Đức nghe lời này, cơ mặt đột nhiên giật giật, ngay cả danh tiếng của nhà họ Trần cũng không thể kiềm chế Lâm Thiên, hiện tại ông ta không tìm được cách nào khác để đấu với Lâm Thiên.

“Lâm Thiên. Cậu có thể để cho tôi và con trai tôi tiếp tục sống không? Tập đoàn Tỉnh Xuyên sẽ trả lại ngay cho cậu, ngay cả Tập đoàn Phạm Gia cũng giao cho cậu. Hơn nữa, cậu còn cần chuyện gì, cứ nói, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ làm.” Phạm Quang Đức nghiến răn chịu đựng, cố gắng tìm một con đường sống

Phạm Quang Đức vừa tận mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Thiên, bây giờ cậu ta còn có Lý Trạch Lương giúp đỡ, ông ta biết Lâm Thiên hiện tại hoàn toàn có thể giết trên ông và con trai.

Bởi vậy, cách cuối cùng của ông ta chính là cúi đầu trước Lâm Thiên cầu xin thương xót, ngoài ra, ông thật sự không còn cách nào khác.

“Nếu là cầu xin tôi, ông quỳ xuống trước đã.” Lâm Thiên khoanh hai tay trước ngực, cười ngạo mạn.

“Tôi... Tôi quỳ!”

Phạm Quang Đức sau khi suy nghĩ giây lát, chỉ có thể nghiến răng đồng ý.

Ông ta biết hiện tại mạng lưới quan hệ đã bị phá hủy, Trần Thất Thuyết cũng đã chết, tuy rằng còn có nhà họ Trần để dựa vào, nhưng họ cũn không thể tới đây cứu viện trong thời gian ngắn.

Bây giờ họ chính là con cá nằm trên thớt của Lâm Thiên, để anh muốn giết lúc nào thì giết.

Vừa dứt lời, ông ta liền quỳ trên mặt đất trước mặt Lâm Thiên.

“Cha!”

Phạm Nhật Long hét lên khi nhìn thấy cha mình quỳ gối, gia đình họ Phạm của anh phải chịu sự sỉ nhục như vậy từ khi nào?

“Lâm Thiên, tôi đã quỳ xuống cầu xin cậu đúng như cậu yêu cầu.” Phạm Quang Đức đưa mắt nhìn Lâm Thiên.

“Ông còn chưa đủ, con trai ông, Phạm Nhật Long cũng phải quỳ xuống.” Lâm Thiên vừa nói vừa nhìn Phạm Nhật Long.

Phạm Nhật Long cơ mặt co giật kịch liệt, hắn ta trước nay chưa từng quỳ xuống với ai, bắt hắn quỳ xuống vì Lâm Thiên, kẻ thù của hắn, khác nào bắt hắn chết.

“Nhật Long, quỳ xuống!” Phạm Quang Đức mắng con tria.

“Không! Con không quỳ!” Phạm Nhật Long nghiến răng. Mặt anh ta đã tái mét.

“Anh không quỳ sao? Vậy tôi sẽ giết cha anh trước, sau đó giết anh.” Lâm Thiên nói rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Đợi đã.”

“Quỳ. Ta quỳ.”

Cuối cùng thì Phạm Nhật Long cũng đã chọn cách nhượng bộ.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Long nghiến răng, gồng mình, quỳ xuống trước Lâm Thiên một cái.

Phạm Nhật Long được ca ngợi là người con đáng tự hào của thế hệ trẻ Kim Đô, từng đoạt được vô số danh hiệu. Bản thân hắn ta cũng có lòng tự tôn rất cao, không bao giờ để người khác dám coi thường.



Nhưng vào lúc này, tất cả hào quang của hắn đều mờ đi, nhân phẩm của hắn đã bị Lâm Thiên tước đoạt nghiêm trọng.

Những ông chủ có mặt. Nhìn thấy Phạm Quang Đức cùng con trai quỳ xuống, tất cả đều chỉ có thể thở dài. Trước ngày hôm nay, cha con nhà họ Phạm đã lên tới đỉnh Kim Đô, dường như không ai có thể lay chuyển được một chút nên chỉ có thể ngẩng đầu bái phục.

Nhưng bây giờ, cha con nhà họ Phạm đã quỳ trên mặt đất một cách đáng xấu hổ và trở thành món đồ chơi của Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, chúng tôi đã quỳ xuống, thả chúng tôi ra được không?” Diệp Quảng Đức nói với giọng điệu khẩn cầu.

“Không!” Lâm Thiên cười lắc đầu.

Lâm Thiên vừa trả lời, sắc mặt Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long đột nhiên thay đổi.

“Mày, mày chơi chúng tao à?” Phạm Nhật Long gầm lên với Lâm Thiên.

“Đúng vậy, tôi vừa mới chơi đùa một chút với anh, có chuyện gì sao? Tôi vừa rồi không hề nói, nếu anh quỳ xuống tôi sẽ tha cho anh.” Lâm Thiên chế nhạo.

“Mày. Tao giết mày!”

Phạm Nhật Long đã trở nên tức giận vì xấu hổ, hai tay nắm chặt xông lên đánh Lâm Thiên. Trong cơn tức giận, nắm đấm của hắn gần như phát huy hết toàn lực.

Nếu cú ​​đấm này đánh trúng Lâm Thiên trước kia, Lâm Thiên tuy không chết nhưng cũng sẽ bị thương nặng.

Chỉ tiếc rằng, Lâm Thiên của ngày hôm này là hồi sinh từ đống tro tàn, không còn là Lâm Thiên yếu đuối một thời.

“Bùm!”

Ngay khi nắm đấm của hắn đến trước mặt Lâm Thiên, Lâm Thiên đã siết chặt nó, khiến nắm đấm này chỉ có thể bất động.

“Anh muốn đánh tôi cũng không đủ tư cách.” Lâm Thiên chế nhạo.

Ngay sau đó, Lâm Thiên liền dùng một chút lực, nhẹ nhàng xoay tay.

“A!”

Một tiếng hét thất thanh, xương cổ tay của Phạm Nhật Long trực tiếp bị Lâm Thiên đánh gãy.

Ngay sau đó, Lâm Thiên dùng lòng bàn tay đẩy hắn xuống đất, sau đó dùng chân đạp lên lưng hắn, trực tiếp giẫm hắn dưới chân.

Phạm Nhật Long muốn chống lại, nhưng với sức của hắn ta, căn bản không thể phản kháng.

“Phạm Nhật Long, ngươi bây giờ là con kiến ​​trong mắt ta, hiểu không? Chỉ cần ta muốn giết ngươi, lập tức có thể giết.” Lâm Thiên trầm mặc nhìn Phạm Nhật Long.

Thật vậy, Lâm Thiên có thể giẫm chết Phạm Nhật Long, chỉ cần dùng chút sức lực.

“Chết tiệt!”

Phạm Nhật Long tức giận gầm lên, Lâm Thiên sỉ nhục hắn khiến hắn tràn đầy lửa giận, cả người sắp nổ tung, nhưng quan trọng nhất chính là, hắn bây giờ bất lực, không thể làm gì ngoài gào thét vô vọng.

“Lâm Thiên, tôi biết mình đã sai, tôi xin lỗi vậu, tôi cầu xin vậu cho tôi và con trai tôi được sống.” Phạm Quang Đức chua xót cầu xin.

“Để ông được sống? Được rồi, vậy sau khi ông ký hợp đồng này, tôi sẽ để cho ông được sống.” Lâm Thiên lấy ra một bản hợp đồng cùng một cây bút, ném về phía Phạm Quang Đức.