Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 351: Mời Nói Lại Lần Nữa



Hiển nhiên, gã béo mặc cảnh phục này là người đứng đầu đám người này.

“Không phải tôi lo chuyện bao đồng mà tôi đến giải quyết vấn đề.”Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Muốn giải quyết thì rất đơn giản, giao 17 triệu tiền phạt thêm 3,5 triệu tiền làm giấy thông hành bổ sung thì xe sẽ không bị giữ.” Tên béo mặc cảnh phục ôm cánh tay nói.

“21 triệu đúng không, tôi nộp cho anh ta.”

Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra 21 triệu tiền mặt đưa cho tên béo mặc cảnh phục.

Sau khi tên béo mặc cảnh phục nhận tiền thì mặt mày lập tức rạng rỡ.

“Sớm lấy tiền ra thì có phải không có chuyện gì không.Đi, nếu tiền đã nộp thì chuyện này coi như xong.”

Sau khi tên béo mặc cảnh phục nói xong lập tức quay người chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.”

Lâm Thiên tiến lên ngăn cản gã ta, tựa cười mà không phải cười nói:

Chuyện xe giải quyết rồi, nhưng chuyện của anh và anh ấy vẫn chưa còn đâu.”

“Cậu có ý gì?”Tên béo mặc cảnh phục nghi hoặc hỏi.

“Anh vừa đánh anh ấy một bạt tai, chuyện này e rằng còn phải tính riêng một lần.”Lâm Thiên cười lạnh nói.

“Cậu muốn tính thế nào?”Tên béo mặc cảnh phục nhìn Lâm Thiên.

“Anh đánh anh ấy một bạt tai, đương nhiên là để anh ấy trả một bạt tai này lại, hợp tình hợp lý đúng không?”Lâm Thiên thản nhiên nói.

Sau khi tên béo mặc cảnh phục nghe vậy thì lập tức biến sắc.

“Đúng! Đánh trả lại! Đánh trả lại!”

Quần chúng vây xem xung quanh đều ồn ào hô, bọn họ cũng không ưa nhìn những người này, hiện tại có người đi đầu dĩ nhiên bọn họ sẵn lòng đi theo ồn ào.

Lâm Thiên quay đầu nhìn tài xế minibus nói:

“Ông anh, anh qua đây trả lại cho anh ta một cái bạt tai kia.”

“Cái này…”

Tài xế minibus có vẻ do dự.

Dù sao anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ ở tầng lớp dưới cùng, sau này cũng còn phải đến đây lấy hoa quả, nếu như đánh tên béo mặc cảnh phục này, thì e sau này sẽ gặp nhiều rắc rối.Đây là điều anh ta cần suy tính.

Lâm Thiên thấy anh ta do dự mới nói: “Ông anh, vậy để em làm thay anh cho.”

Ngay sau đó Lâm Thiên đánh một cái bạt tai về phía tên béo mặc cảnh phục.

“Bốp!”

Dưới một bạt tai của Lâm Thiên, tên béo mặc cảnh phục nam này lập tức bị té lộn nhào một vòng trên mặt đất.

Mặt của anh ta lập tức sưng đỏ tấy lên.

Đùa à, bây giờ Lâm Thiên đã là một tu sĩ, cho dù Lâm Thiên không dùng nội lực thì lực tay cũng rất lớn, đánh một bạt tai này sao tên béo mặc cảnh phục chịu nổi chứ?

“Hay!”

Quần chúng vây xem bên cạnh thấy vậy đều vỗ tay khen hay.

“Đội trưởng!Đội trưởng anh không sao chứ?”

Mấy người mặc cảnh phục đứng cạnh thấy vậy lập tức vội vàng tiến lên nâng tên béo mặc cảnh phục lên.

“Thằng nhóc, mày… Mày lại dám đánh tao, mày đây là đánh nhân viên công vụ, tao cho mày biết, mày gặp việc lớn rồi!”Tên béo mặc cảnh phục tức giận chỉ vào Lâm Thiên.

Ngay sau đó, tên béo mặc cảnh phục móc điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.

“Ôi, thanh niên này e rằng gặp chuyện lớn rồi.”

“Tuy rằng đánh người thì nhất thời thoải mái nhưng mà chắc chắn đối phương có bối cảnh, e rằng cậu nhóc này gặp rắc rối rồi.”



Quần chúng vây xem thấy tên béo mặc cảnh phục đi gọi điện thoại thì đều lo lắng cho Lâm Thiên.

Tài xế minibus cũng lo lắng không thôi.



“Nguy rồi nguy rồi!Anh bạn, đều do tôi hại anh, anh nhanh chạy đi, nếu không e rằng rắc rối lớn đó.”Tài xế minibus lôi kéo Lâm Thiên vội vàng nói.

“Không sao đâu, tôi cũng đi gọi điện thoại.”Lâm Thiên mỉm cười.

Lâm Thiên nhìn thoáng qua số hiệu trên áo tên béo mặc cảnh phụckia, sau đó lấy điện thoại ra, xoay người bắt đầu gọi điện thoại.

Lâm Thiên nói chuyện điện thoại không đến một phút thì tên béo mặc cảnh phụckia lập tức nhận được điện thoại.

“Sao cơ?”

Sau khi tên béo mặc cảnh phục nhận điện thoại, sắc mặt lập tức đại biến.

“Cục trưởng Lục, tôi… Tôi đã biết, xin lỗi, tôi… Tôi nhất định sẽ hết sức cứu chữa!”

Sau khi cúp điện thoại, tên béo mặc cảnh phục vội chạy đến trước mặt Lâm Thiên.

“Ngài Lâm, thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi có ý định làm khó bạn của ngài, cầu xin ngài tha thứ cho tôi.” Tên béo mặc cảnh phục sợ hãi cầu xin Lâm Thiên tha thứ.

Vừa rồi tên béo mặc cảnh phục nhận được điện thoại của thủ trưởng nói mấy nhân vật lớn trên tỉnh trực tiếp gọi điện thoại xuống hỏi tội, những nhân vật lớn kia chỉ cần nghe tên đã đủ hù chết anh ta rồi.

“Trả 21 triệu lại cho tôi, ngoài ra xin lỗi bạn tôi, là cái loại quỳ xuống xin lỗi ấy.”Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Lâm Thiên không thiếu chút tiền này nhưng tuyệt đối sẽ không cho người không công như vậy.

“Dạ dạ dạ!”

Tên béo mặc cảnh phục liên tục gật đầu, sau đó lấy 21 triệu ra hai tay dâng trả cho Lâm Thiên.

Ngay sau đó, anh ta chạy đến trước mặt tài xế minibus, quỳ xuống đất.

“Đại ca, xin lỗi tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh tha cho tôi.”Tên béo mặc cảnh phục vô cùng căng thẳng.

“Cái này…”

Tài xế minibus nhìn thấy hình hình như vậy thì không biết làm sao.

Dù sao anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ sinh hoạt ở tầng đáy của xã hội, bình thường căn bản không thể dây vào người như tên béo mặc cảnh phục, chứ đừng nói là để cho bọn họ quỳ xuống nói xin lỗi mình.

“Ông anh, có tha thứ hay không đều do anh quyết định, nếu anh không đồng ý tha thứ thì tôi chắc chắn giúp anh làm cho anh ta xong đời.” Lâm Thiên nói.

Tên béo mặc cảnh phục nghe lời này càng lo sợ hơn.

“Đại ca à, anh nhất định phải tha thứ cho tôi, tôi gọi là là tổ tông cũng được!”Tên béo mặc cảnh phục ôm lấy đùi tài xế minibus.

“Cái này…, nếu anh đã xin lỗi thì thôi bỏ qua đi.”Tài xế minibus nói.

Lúc này tài xế minibus cũng được hưởng một lần cảm giác ở trên người khác, một lần cảm giác có tôn nghiêm.

Hơn nữa tấm lòng của tài xế minibus khá rộng lượng, nếu đối phương đã xin lỗi thì anh ta cũng không so đo nữa.

“Cảm ơn đại ca!Cảm ơn đại ca!”Tên béo mặc cảnh phục ra sức cảm tạ.

“Nếu bạn của tôi đã tha cho anh thì còn không cút nhanh lên!”Lâm Thiên quát một tiếng.

“Dạ dạ dạ.”

Tên béo mặc cảnh phục đâu còn dám đứng đó mang theo người của anh ta xoay người chạy mất.

Biến hóa bất ngờ làm cho quần chúng vậy xem há hốc mồm, trước đó bọn họ còn tưởng tên đó gọi người thì hai người Lâm Thiên xong đời rồi, kết quả tình hình chuyển biến 180 độ.

Phía bên kia.

Sau khi tên béo mặc cảnh phục mang theo một đám người chạy ra một quãng xa.

“Đội trưởng, rốt cuộc có chuyện gì vậy, thằng nhóc trẻ tuổi kia là ai thế?”

“Đúng thế, anh ta rốt cuộc là ai?”

Mấy tên thủ hạ của anh ta đều rất tò mò.

“Vừa rồi trong điện thoại, cục trưởng Lưu nói anh ta là Chủ tịch của tập đoàn Vân Thiên và tập đoàn Tỉnh Xuyên.”Tên béo mặc cảnh phục còn chưa tỉnh hồn.

“Cái gì?”

Mấy người kia cũng không nhịn được mà hô lên.



Phía bên này.

Sau khi đội quản lý rời đi, đám người hóng hớt cũng đều tản đi.



“Anh bạn, thật sự cảm ơn cậu nhiều, cậu giúp tôi bảo vệ xe, còn giúp tôi lấy lại thể diện và tôn nghiêm.” Tài xế minibus nói lời cảm ơn Lâm Thiên.

“Không có chuyện gì, anh đã giúp tôi, giờ tôi cũng nên giúp anh.”Lâm Thiên mỉm cười.

“Anh bạn, tôi thật sự rất tò mò, trước đó tên béo kia còn nói muốn chúng ta xong đời, sau đó nhận được điện thoại lập tức thay đổi thay độ, là vì sao nhỉ?” Tài xế minibus hỏi.

“Bởi vì tôi có quen biết với người ở trong cục.”Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Thì ra là thế.”Tài xế minibus bừng tỉnh gật đầu.

“Lần trước ngay cả tên tôi cũng không để lại, chúng ta chính thức làm quen một chút, tôi là Lâm Thiên.”Lâm Thiên tự giới thiệu.

“Chào Lâm Thiên, tôi là Đặng Nam, năm nay 30 tuổi.” Tài xế minibus nhiệt tình làm quen với Lâm Thiên.

Đương nhiên, anh ta cũng không biết Lâm Thiên chính là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên và chủ tịch tập đoàn Vân Thiên tiếng tăm lẫy lừng ở tỉnh Tây Xuyên.

“Lâm Thiên, vừa rồi tôi đã bị mất khá nhiều thời gian, tôi còn phải chở hoa quả về rồi đón con ta học, tôi đi trước bê hoa quả.” Tài xế minibus nói.

“Tôi cùng đi bê với anh.” Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên giúp tài xế minibus bê hoa quả ở bên cạnh vào xe.

Sau khi xong việc.

“Anh Nam, cái xe minibus này của anh cũ như vậy rồi thì hệ số an toàn cũng thấp, anh không suy xét đến việc đổi xe à?” Lâm Thiên nói.

“Xe này là tôi mua hàng cũ giá 17,5 triệu đó, tôi làm gì có tiền mà đổi xe, có thể có cái xe bốn bánh đi là tôi đã đủ mãn nguyện rồi.” Đặng Nam cười nói.

“Nhà anh có huyện Thanh đúng không?Có chào đón tôi đến nhà làm khách không?”Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

Vốn trên người Lâm Thiên có chuẩn bị một tấm séc trị giá 35 tỷ.

Nhưng sau khi Lâm Thiên tiếp xúc với anh ta thì đột nhiên Lâm Thiên cảm thấy, cho anh ta séc có thể anh ta sẽ không dùng.

Cho nên Lâm Thiên định đến nhà anh ta trước, một là xem nhà anh ta có cần hay không, hai là chuẩn bị tiền mặt cho anh ta.

Dù sao bây giờ Lâm Thiên cũng rảnh, hơn nữa từ huyện Thanh đến Kim Đô mất có hai tiếng đi xe.

“Đương nhiên không thành vấn đề rồi, hôm nay cậu giúp tôi một đại ân, vừa hay tôi cũng muốn cảm tạ cậu.” Đặng Nam nhiệt tình nói.

Lâm Thiên nghe vậy thì mở cửa xe ngồi vào ghế phụ của minibus.

Đặng Nam lái xe rời khỏi khu chợ.

Vừa ra khỏi cửa chợ, đột nhiên có một con chó con băng qua đường, Đặng Nam vì tránh chó con mà đánh tay lái một cái, quẹt vào một chiếc Toyota prado đang đi ởphía bên kia đường.

“Chết rồi!Chết rồi!”

Đặng Nam nhìn thấy quẹt phải Toyota parado thì có vẻ rất lo lắng, với anh ta mà nói thì đây tuyệt đối là một chiếc xe rất đắt tiền.

Quả nhiên, cửa xe Toyota parado mở ra từ trong xe có ba người đàn ông mang kính đen bước xuống, trong tay một người đàn ông trong đó còn cầm theo một cây gậy bóng chày, khí thế hung hăng đi đến.

“Mắt mày mù à, thế mà dám đụng vào xe của ông đây, bán cái xe nát này của mày đi cũng không đền nổi đâu.”

Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen vừa nói vừa cầm cây gậy bóng chày đâm vào vô lăng của minibus.

“Anh bạn, thật xin lỗi, tôi… Tôi không cẩn thận, tôi đền tiền cho anh!”

Đặng Nam cũng biết là do mình không cẩn thận cho nên anh ta nhanh chóng lấy ra 700 ngàn đồng ra đưa cho người đàn ông đầu trọc đeo kính.

“Ôi mẹ ơi, 700 ngàn?”

Sau khi ba người đàn ông đeo kính đen nhìn thấy 700 ngàn thì đều nở nụ cười.

“Mày cho tiền ăn xin đấy à? Ít nhất cũng phải 70 triệu!” Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen mang theo vẻ mặt không nhịn được.

“Bảy... Bảy mươi triệu?”

Sau khi Đặng Nam nghe thấy mấy chữ này sợ đến sắc mặt đều xanh ngắt, cái này với anh ta mà nói chính là con số trên trời.

Lâm Thiên mở miệng nói: “Người anh em, 70 triệu hơi nhiều thì phải?”

“Nhiều con mẹ mày ấy, xe của ông mày là Toyota parado đó, 70 triệu đồng, thiếu một đồng thì hôm nay chúng mày cũng đừng mong đi được!”

Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen vừa gào thét vừa dùng cây gậy bóng chày chỉ vào Lâm Thiên ngồi ở bên ghế phụ.

Lâm Thiên cười cười sau đó lấy súng lục từ trong túi ra, gõ nhẹ lên bàn điều khiển phụ, thản nhiên nói:

“Cho mày một cơ hội, mời nói lại một lần nữa.”