"Chủ tịch Lâm, nghe nói cậu đến khách sạn của chúng tôi, không tiếp đón từ xa, mong cậu tha thứ" Chủ tịch khách sạn cười lấy lòng.
Sau khi Trịnh Vĩ nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm kinh ngạc, chủ tịch của khách sạn Thanh Sơn cũng là nhân vật có tiếng ở thành phố Bảo Thạch, vậy mà lại cúi mình trước thanh niên này?
Anh ta rốt cuộc là ai.
"Lâm Thiên."
Sắc mặt Trịnh Vĩ đột nhiên thay đổi, anh ta bỗng nhiên nhớ tới, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên không phải cũng tên Lâm Thiên sao?
"Lâm... Chủ tịch Lâm, tôi lập tức xin lỗi Đường Thái Minh, tôi lập tức xin lỗi Đường Thái Minh."
Sau khi Trịnh Vĩ nói xong thì vội vàng quỳ xuống trước mặt Đường Thái Minh.
Trịnh Vĩ biết, Lâm Thiên bây giờ là người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, anh ta so với Lâm Thiên cũng chỉ như kiến với voi, anh ta biết, chỉ cần một câu của Lâm Thiên thì có thể diệt trừ anh ta.
Cho nên, Trịnh Vĩ không còn chút suy nghĩ giãy dụa nào nữa.
"Lily, em còn ngẩn ra đó làm gì, mau quỳ xuống cho anh" Trịnh vĩ lạnh lùng quát một tiếng.
Lily cũng nhìn ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mặc dù cô ta không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi Đường Thái Minh.
Chà!
Người thân, bạn bè và khách khứa xung quanh đều xôn xao khi nhìn thấy cảnh này.
"Thái Minh, thực xin lỗi. Tôi xin lỗi cậu" Trịnh Vĩ quỳ trên mặt đất xin lỗi.
"Thái Minh, em... Em cũng xin lỗi anh" Lily cắn răng, vẫn nói ra.
Trước mặt người thân bạn bè lại quỳ xuống xin lỗi thế này, bọn họ cảm thấy rất mất mặt, nhưng không còn cách nào khác.
"Hừ, không ngờ hai người cũng có ngày hôm nay?" Đường Thái Minh cười lạnh.
Đường Thái Minh nhìn hai người bọn họ quỳ gối trước mặt mình, trong lòng tự nhiên vô cùng hả giận.
"Người tới, đi lấy quà của chúng ta mang tới đây" Lâm Thiên phất tay.
"Vâng."
Mấy vệ sĩ phía sau đáp lại, sau đó quay người đi lại xe lấy quà.
Rất nhanh đã lấy quà tới.
Mọi người ở đây tập trung nhìn kỹ vậy mà là ba vòng hoa cùng ba câu phúng điếu(*).
(*)Phúng điếu: dùng cho tang lễ.
Sau khi mọi người nhìn thấy vòng hoa lại âm thầm bàn tán, kết hôn tặng vòng hoa đám tang cũng vớ vẩn quá phải không?
Lâm Thiên, Đường Thái Minh và Hoàng Luân mỗi người lấy một vòng hoa.
"Đây là quà chúng tôi tặng cho hai người, mặc dù món quà này không quý giá, nhưng là tấm lòng của ba anh em chúng tôi. Chúc cuộc hôn nhân của hai người sớm đi vào phần mộ, hy vọng hai người không ghét bỏ."
Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền đưa vòng hoa trong tay cho Trịnh Vĩ và Lily.
Sắc mặt hai người Trịnh Vĩ và Lily muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Nhưng bọn họ từ đầu tới cuối không dám phản bác.
"Sao vậy? Không thích sao? Sao còn không nhận?" Lâm Thiên cau mày.
"Thích! Thích!"
Hai người Lily gượng cười gật đầu, sau đó nhận lấy vòng hoa.
Đường Thái Minh và Hoàng Luân cũng đưa vòng hoa và nói lời chúc.
"Rượu mừng của hai người chúng tôi ngại bẩn nên không uống, bây giờ quà cũng đã đưa, chúng tôi phải đi rồi" Lâm Thiên phất tay.
Ngay sau đó, ba người Lâm Thiên dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ áo đen quay người rời đi, khi đến trước mặt ba mẹ Đường Thái Minh, Đường Thái Minh đi tới nói với ba mẹ mình vài câu.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ba người Lâm Thiên lại đi lên trực thăng.
Trong phi cơ.
"Ha ha!"
Sau khi ba người Lâm Thiên vừa lên trực thăng thì nhịn không được mà bật cười.
"Anh Thiên, một chiêu tặng hoa tang này của anh quá tuyệt vời" Hoàng Luân phình bụng cười to.
Đường Thái Minh cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nhìn vẻ mặt bọn họ lúc nhận vòng hoa đi, đừng nói có bao nhiêu buồn cười, đám cưới này nhất định là bóng ma cả đời của bọn họ".