Kẻ ác phải cần kẻ ác hơn trị, đối với hạng người này Lâm Thiên tuyệt đối không khách khí.
Tào Kim nhìn thấy họng súng ngay đầu mình thì sợ tới mức cả người run lên, chân mềm nhũn.
Anh ta chính là một tên công tử bột đích thực, thường ngày đã quen sống an nhàn sung sướng, nay lại bị người ta giơ súng uy hiếp.
Nhìn họng súng tối đen lạnh lẽo, phòng tuyến trong lòng anh ta sụp đổ trong nháy mắt.
“Đừng… Đừng nổ súng. Tôi quỳ! Tôi lập tức quỳ!”
Tào Kim nói xong vội vàng quỳ rạp xuống mặt đất, cả người đều bị dọa ngốc.
“Hừ, xin lỗi người anh em Chu Quốc Huy của tôi.” Lâm Thiên dùng ngữ khí chắc nịch ra lệnh.
“Vâng vâng vâng.”
Tào Kim liên tục gật đầu, sau đó vội vàng xoay người sang đối mặt với Chu Quốc Huy.
“Người anh em, tôi sai rồi, tôi không nên cướp bạn gái của cậu, tôi chân thành xin lỗi cậu, cậu ngàn vạn lần đừng để bằng hữu của mình nổ súng mà.”
“Hôm nay tôi tha cho anh một con đường sống. Nếu sau này anh lại mò đến tìm Vương Ngọc Mai tôi sẽ khiến anh khó mà giữ mạng, hiểu chưa?” Lâm Thiên lạnh như băng lên tiếng.
“Vâng vâng vâng!” Tào Kim liên tục đồng ý.
“Cút!”
Lâm Thiên phun ra một chữ.
Tào Kim nghe vậy như được đại xá lập túc xoay người bỏ chạy, không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Vương Ngọc Mai và mấy nhân viên cửa hàng bán hoa đều sợ hãi không thôi nhìn Lâm Thiên.
Đặc biệt khi nhìn đến một đống tiền bên kia, bọn họ không dám tưởng tượng Lâm Thiên là người giàu có đến độ nào.
Lâm Thiên nhìn về phía Vương Ngọc Mai.
“Vương Ngọc Mai, cô thật sự quan tâm đến loại công tử bột này nhỉ. Thật lòng muốn ở với người ta cả đời sao? Chẳng qua anh ta chỉ chơi đùa với cô một chút mà thôi, đợi khi cô tàn hoa bại liễu rồi sẽ vứt bỏ cô đi tìm niềm vui mới. Cô bỏ qua một Chu Quốc Huy vì cô mà nguyện ý trả giá mọi thứ chắc chắn là tổn thất lớn nhất trong cuộc đời cô.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Vương Ngọc Mai cúi đầu, không đáp nổi một câu.
“Chúng ta đi thôi, hôm nay xem như tôi nhìn rõ con người cô ấy rồi, cho dù sau này cô ấy có quay lại cầu xin tôi, tôi cũng tuyệt không liếc mắt đến nữa.” Chu Quốc Huy nói.
Ngay sau đó hai người trực tiếp quay người rời đi.
Những chuyện còn lại quản lý của ngân hàng Mỹ sẽ tự lo liệu tốt.
……
Ở nơi nào đó ngoại thành Hà Nội, là nơi tọa lạc của một trang viên tư nhân với diện tích khổng lồ.
Diện tích của trang viên này lớn khủng khiếp, từ cửa chính tiến vào phải đi chừng một cây số mới có thể đi vào khu tích hợp của tòa nhà chính.
Trang viên có sân ngựa, sân gôn, vườn cảnh nhân tạo luôn có nước chảy từ trên xuống, sân bay tư nhân, ...
Ở nơi Hà Nội tấc đất tấc vàng này, có thể sở hữu một tòa trang viên tư gia quy mô khổng lồ như thế này, chủ nhân của nó chắc chắn sở hữu tài lực hung hậu, bối cảnh cũng không kém cạnh!
Kiến trúc chủ yếu của trang viên đều là kiến trúc châu âu, tân tiến lại xa hoa, mà mức độ xa hoa này khiến người ta nhìn đến líu lưỡi.
Trong một tòa nhà màu trắng sang trọng.
Một cô gái trẻ trung ăn mặc đẹp đẽ quý phái đang ngồi trên ghế sopha.
Đúng lúc này, một người làm mặc vest vội vàng chạy vào tiền sảnh.
“Cô chủ! Cậu Lâm hôm qua đã đến Hà Nội rồi.”
Người hầu già báo cáo với cô.
“Anh Lâm, anh ấy…, đến Hà Nội sao?” Cô gái nghe được cái tin tức này trên mặt liền lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Người giúp việc đứng trước cô có thể khẳng định ông đã lâu lắm rồi không thấy cô chủ cười vui vẻ như thế.
“Bác Phúc, giúp cháu chú ý cẩn thận anh Lâm, có chuyện gì lập tức báo cáo với cháu.” Cô gái phân phó.
“Vâng, cô chủ, tôi đi làm liền.” Người giúp việc cong lưng đáp ứng.
Cô nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm:
“Anh Lâm, không biết anh có còn nhớ Vân Điệp hay không…”
…
Bên kia,
“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi.” Chu Quốc Huy cười cảm ơn Lâm Thiên.
“Kế tiếp anh tính thế nào? Có ý định quay về tỉnh Tây Nguyên không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Tôi không về! Tôi quyết định ở lại Hà Nội, ở đây xông pha một lần!” Chu Quốc Huy kiên định nói.
Chuyện vừa rồi hiển nhiên kích thích ý chí của Chu Quốc Huy không ít, khiến cho anh không cam lòng với hiện tại, muốn tạo nên một bầu trời mới.
“Tốt! Nếu anh quyết định như vậy, tôi chỉ có thể ủng hộ hết mình, người trẻ tuổi nhất định phải xông pha một lần mới không phụ thanh xuân của chính mình!” Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Chu Quốc Huy.
“Này, phía trước! Nhìn phía trước!”
Chu Quốc Huy đột nhiên chỉ tay về phía trước la to.