Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 508: mặc âu phục.



Về phần Facebook của Vũ Ngọc Hiền đã bị bùng nổ, ở khu bình luận của cô ta nhận phải vô sô lời mắng chửi từ cộng đồng mạng, hơn nữa những lời khó nghe đó bị nói đến trình độ cao hơn nhiều lần so với lần trước mắng Tô Bảo Nhi.

Có thể tưởng tượng rằng nửa đời còn lại của Vũ Ngọc Hiền đều phải đeo tiếng xấu trên lưng, cả đời không thể rửa sạch.

Bài hát “Tình yêu phóng túng” mới ra mắt của Tô Bảo Nhi cũng leo top Zing music và Keeng music lần nữa.

Lần nữa comeback, mặc dù thành tích phải bắt đầu lại từ con số 0 nhưng tốc độ phá vỡ kỷ lục lần này còn nhanh hơn lần trước nữa.

Lần này khoảng chừng một giờ ra mắt, tổng số lượt view đã vượt quá 30 triệu lượt.

Phải biết lần đầu tiên Tô Bảo Nhi ra mắt “Tình yêu phóng túng”, phải tốn khoảng bốn canh giờ mới có thể đạt đến 30 triệu lượt view, mà thời điểm đấy thành tích này đã vô cùng khủng bố rồi.

Lần này, càng kinh khủng hơn.

Mà lần này có thể phá kỷ lục nhanh như vậy chủ yếu là nhờ câu chuyện về công ty giải trí Kim An của Tô Bảo Nhi quá phổ biến, thậm chí ngay cả đài truyền hình cũng đưa tin. Cho nên đối với độ nổi tiếng của Tô Bảo Nhi tăng lên rất nhiều, lưu lượng tăng cao nên khi phát hành bài hát lần nữa cũng hấp dẫn nhiều người đến nghe hơn.

Có thể tưởng tượng được bài hát này có thể phá vỡ rất nhiều kỷ lục trong thị trường âm nhạc Trung Quốc.

Càng đừng nói Tô Bảo Nhi, danh tiếng của cô từ nay về sau sẽ đạt đến mức nào trong giới giải trí.

Chẳng bao lâu nữa, Tô Bảo Nhi chắc chắn sẽ thuận lợi trở thành đại minh tinh hàng đầu Việt Nam.

Lần này, không ai có thể ngăn cản Tô Bảo Nhi nữa.

Tại Hà Nội, trong ngôi biệt thự Lâm Thiên đã mua.

Trong nhà tụ tập hơn mười người, ai ai cũng mặc âu phục.

Bọn họ đều là đại biểu đến từ các công ty giải trí.

“Cô Tô Bảo Nhi, tôi là đại diện của công ty giải trí Kim An, đặc biệt đến đây mời cô gia nhập công ty giải trí Kim An, chúng tôi sẵn lòng đào tạo cô như một ngôi sao hàng đầu.”

“Cô Tô Bảo Nhi, tôi là đại diện của tập đoàn Hoa Thành. Hoa Thành chúng tôi chân thành mời cô gia nhập công ty, công ty chúng tôi tình nguyện dốc hết sức nâng đỡ cô.”

“Cô Tô Bảo Nhi, chọn công ty của chúng tôi đi.”

“Cô Tô Bảo Nhi, chọn chúng tôi, công ty chúng tôi sẽ đem toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng cô.”

Mười mấy người mặc vest đại diện cho các công ty giải trí khác nhau rối rít mời Tô Bảo Nhi, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn muốn đánh nhau.

Thật ra thì trước khi bài hát “Tình yêu phóng túng” của Tô Bảo Nhi bắt đầu công chiếm các bảng xếp hạng, những người từ các công ty giải trí này đã bắt đầu sang mời gọi Tô Bảo Nhi, hơn nữa còn tranh giành nhau rất hung hãn.

Nhưng mà sau khi Vũ Ngọc Hiền tố cáo Tô Bảo Nhi đạo nhạc, bọn họ đã mau chóng gọi điện cho Tô Bảo Nhi, bày tỏ không muốn hợp tác với cô nữa.

Bây giờ sau khi sự thật được phơi bày, bọn họ lại chạy đến năn nỉ mời mọc.

“Xin lỗi mọi người, tôi sẽ không gia nhập công ty nào hết.” Tô Bảo Nhi thẳng thắn từ chối.

Lần trước khi đối mặt với bọn họ, Tô Bảo Nhi còn do dự bảo sẽ suy nghĩ một chút, nhưng lần này là trực tiếp từ chối.



“Cô Tô Bảo Nhi, cô thật sự không cân nhắc một chút sao? Chúng tôi đều là công ty giải trí có máu mặt nhất Việt Nam, tất cả đều có mặt ở đây, mà cô từ chối tất cả mọi người?”

“Đúng vậy cô Tô Bảo Nhi, dù thế nào cô cũng phải chọn một nhà đi chứ.”

Những người này nhanh chóng mở miệng, chỉ cần Tô Bảo Nhi chọn một nơi, ít nhất bọn họ còn có cơ hội. Chứ để Tô Bảo Nhi từ chối thẳng thắn như vậy thì một cơ hội bọn họ cũng không có.

“Không cần, tôi cân nhắc rất kỹ càng rồi, mời mọi người trở về đi.” Thái độ Tô Bảo Nhi kiên quyết.

Mọi người thấy thái độ kiên định này của Tô Bảo Nhi đành phải cáo từ trở về.

Sau khi những người này rời đi, Lâm Thiên ngồi ở một bên ghế đứng dậy.

“Tô Bảo Nhi, sao cô lại từ chối tất cả bọn họ? Sao không chọn một nhà chứ?” Lâm Thiên vừa hỏi vừa đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi.

“Bởi vì… tôi muốn gia nhập tập đoàn Thành Đô của anh.” Tô Bảo Nhi che miệng cười nói.

“Bây giờ cô đã là cái tên có tiếng có miếng rồi, mà tập đoàn Thành Đô của bọn tôi chỉ là công ty giải trí tầm trung, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vào top mười. Miếu nhỏ của tập đoàn Thành Đô chúng tôi không thể chứa nổi ngôi sao lớn là cô đâu.” Lâm Thiên trêu ghẹo trả lời.

Tô Bảo Nhi liếc Lâm Thiên khinh thường: “Ba hoa, chỉ cần là công ty của anh, nhỏ thì thế nào chứ, tôi vẫn nguyện ý gia nhập.”

“He he, vậy tôi liền đại diện cho tập đoàn Thành Đô hoan nghênh ngôi sao lớn Tô Bảo Nhi gia nhập.” Lâm Thiên toét miệng cười nói.

Tô Bảo Nhi đột nhiên cuối đầu, nương theo lời nói của anh:

“Lâm Thiên, lần này thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, sự thật ra sao tôi còn không chạm đến, đừng nói là rửa sạch oan khuất. Anh giúp tôi việc lớn như vậy thật không biết nên dùng cách nào báo đáp cho đủ.”

Trải qua chuyện vừa rồi, thái độ và cách nhìn nhận của Tô Bảo Nhi đối với Lâm Thiên triệt để thay đổi.

Tô Bảo Nhi có một loại cảm giác, chỉ khi ở chung với Lâm Thiên cô mới cảm thấy an toàn, mới cảm thấy hạnh phúc.

Lâm Thiên ôm Tô Bảo Nhi vào lòng, toét miệng cười nói:

“Vậy thì… lấy thân báo đáp đi.”

Tô Bảo Nhi bị Lâm Thiên ôm, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.

“Lâm Thiên, anh đã có bạn gái, tôi… tôi…” Giọng nói của Tô Bảo Nhi vô cùng nhỏ, thậm chí về sau hầu như không phát ra tiếng nữa.

Nghe đến đây, Lâm Thiên cũng lộ ra vẻ lúng túng không biết làm sao cho phải.

Bọn họ đều đã đem lần đầu mình giao cho đối phương, phần ân tình này Lâm Thiên không có cách nào quên được. Anh thật lòng muốn phụ trách với Tô Bảo Nhi.

Nhưng mà, Lâm Thiên đã có bạn gái, đây cũng là một vấn đề hết sức chân thật.

“Đúng rồi Tô Bảo Nhi, tôi nghĩ là sau này cô cũng đã thành ngôi sao lớn rồi, ở cùng một biệt thự với tôi sợ là không tốt lắm. Lỡ bị paparazzi chụp được nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô. Cho nên tôi giao cho cô biệt thự này, tôi sẽ đi mua một cái khác.” Lâm Thiên nói.

Tô Bảo Nhi nghe vậy, vội vàng nắm lấy ống tay áo của Lâm Thiên, nói: “Đừng… Đừng dọn đi được không? Tôi không sợ những tin đồn thất thiệt đó.”

Tô Bảo Nhi nghe được Lâm Thiên muốn dọn đi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, vắng vẻ, giống như trong lòng bị khoét đi món đồ quan trọng nhất vậy.



“Đừng sợ, tôi mua một cái biệt thự bên cạnh, như vậy có thể là hàng xóm với cô rồi. Tiện thể tôi cũng có thể bảo vệ cô.” Lâm Thiên nói.

Tô Bảo Nhi nghe Lâm Thiên nói như vậy mới miễn cưỡng ổn định lại tâm tình.

“Tô Bảo Nhi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tối nay có tiệc ăn mừng tại tập đoàn Thành Đô, chúng ta lên đường thôi.” Lâm Thiên cười nói.

Đánh ngã Vũ Ngọc Hiền, thay Tô Bảo Nhi rửa sạch hiềm nghi, đương nhiên phải ăn mừng một phen.

Dĩ nhiên, đây chẳng qua chỉ là thắng lợi trước mắt. Lâm Thiên rất rõ ràng bản thân còn một kẻ thù khó đối phó hơn rất nhiều, đó là Chu Tuấn.

Hơn nữa trong lòng Lâm Thiên cũng hiểu rõ, buổi sáng lúc ở trong WC của viện Bạch Mai, Chu Tuấn buông ra những lời độc ác như vậy. Với tính cách của Chu Tuấn, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Anh ta nhất định sẽ trả thù Lâm Thiên.

Huống chi, xưa nay anh ta nhiều lần đối nghịch với Lâm Thiên. Món nợ này Lâm Thiên vẫn ghi nhớ trong lòng.

Ngoại ô Hà Nội có một trang viên lớn.

Trong một tòa nhà màu trắng.

Phùng Vân Diệp cầm trong tay một từ báo, trên đó ghi Tô Bảo Nhi thắng kiện.

Phía dưới tin tức này còn có một tin ngoài lề, tiêu đề là “Tô Bảo Nhi thắng kiện đã kích động lao vào lòng của một người đàn ông xa lạ.”

Đồng thời còn kèm theo một tấm ảnh xác nhận, chính là hình ảnh Lâm Thiên đang ôm Tô Bảo Nhi.

Lúc này, vị quản gia già đứng bên cạnh nhịn không được nói: “Cô chủ, cô giúp đỡ cậu Lâm Thiên đoạt lấy tập đoàn Thành Đô, mới thành công giúp Tô Bảo Nhi đảo ngược thế cờ. Cô yên lặng hy sinh như vậy thành toàn cho bọn họ. Cái này… đáng không?”

Vị quản gia già là người ở giữa nắm rõ mọi chuyện, chỉ vì trong lòng Phùng Vân Diệp thích, mới cam tâm yên lặng trợ giúp Lâm Thiên như vậy.

Phùng Vân Diệp lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi đã có hôn ước rồi, tôi và anh Lâm Thiên căn bản là không thể. Chỉ cần anh ấy vui vẻ hạnh phúc thì tôi thỏa mãn rồi.”

“Cô chủ, cô có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá. Cô chủ vì gia tộc, hôn sự đều là không được lựa chọn.” Quản gia nói.

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đang sải bước đi vào.

Người đàn ông này sở hữu gương mặt chữ điền, không giận mà uy, trên người phát ra một loại tư thái bề trên, hơi thở cực kỳ cường đại, khiến người ta có cảm giác bị áp bức nặng nề.

“Ông chủ.” Vị quản gia già sau khi thấy người đàn ông trung niên kia vội vàng cùi chào.

Một ít người giúp việc khác trong nhà thấy ông cũng vội vàng cuối đầu.

Ông, chính là ông chủ của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Chính, cũng là cha ruột của Phùng Vân Diệp.

Phùng Vân Diệp thấy cha cô ấy từ phía sau đi đến, vội vàng đem tờ báo trong tay giấu ra sau lưng, sau đó đứng lên cười nói: “Cha, cha đến rồi.”

Nam Cung Chính mặt mày uy nghiêm, đi tới nhìn Phùng Vân Diệp một cái, sau đó lộ ra nụ cười từ ái.

“Vân Diệp, mấy ngày tới có một buổi tiệc rượu, đến lúc đó con với vị hôn phu Công Tôn Phong Vân cùng tham gia đi. Con đi cùng với cha, tiện thể tìm cơ hội tiếp xúc với cậu ta nhiều một chút.” Nam Cung Chính cười nói.