Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 525: Liễu Điệp gật đầu.



Lâm Thiên thấy Công Tôn Phong Vân chuẩn bị rời đi thì lập tức tiến lên ngăn cản anh ta.

“Công Tôn Phong Vân, tôi đã ghi rõ cái mạng của anh vào sổ rồi, anh yên tâm, chờ đến khi thời cơ chín muồi, tôi nhất định sẽ đến lấy cái mạng của anh.” Giọng nói của Lâm Thiên tuy không lớn, nhưng lại vô cùng sắc bén.

Lâm Thiên thừa sức giết chết Công Tôn Phong Vân, nhưng Lâm Thiên cũng biết rõ chỗ này không phải là nơi thích hợp để ra tay.

Đương nhiên, trận thi đấu vừa rồi Công Tôn Phong Vân thất bại nặng nề, lại thêm chuyện không vui trong tiệm đồ cổ lúc trước nên lần này anh ta không nhịn được nữa.

“Tên nhóc con này, cậu thật sự cho rằng cậu thắng trận thi đấu vừa rồi thì có thể lên mặt kiêu ngạo với tôi sao? Cậu là cái thá gì ở mảnh đất Hà Nội này chứ? Trong mắt tôi, cậu còn không bằng một con kiến, hiểu không.” Khuôn mặt Công Tôn Phong Vân trở nên hung dữ.

Công Tôn Phong Vân nói xong thì trực tiếp đẩy Lâm Thiên ra rồi sải bước rời đi.

Đám thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu vây xem xung quanh cũng thảo luận sôi nổi.

“Trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng hưởng thụ thành quả của chiến thắng, mặc dù tên nhóc này đã thắng được Công Tôn Phong Vân, nhưng cậu ta cũng chỉ là người từ nơi khác đến đây, ở mảnh đất Hà Nội này không quyền không thế, căn bản không đủ tư cách để Công Tôn Phong Vân thực hiện lời hứa của mình, chỉ có thể khoe khoang chém gió ngoài miệng chút thôi.”

“Chỉ sợ tên nhóc tội nghiệp này còn chưa hiểu rõ, tuy rằng ngoài mặt cậu ta thật sự đã đã thắng Công Tôn Phong Vân , nhưng thực ra cậu ta đã hoàn toàn làm mất lòng Công Tôn Phong Vân, cứ chờ mà xem, nói không chừng qua mấy ngày nữa tên nhóc này sẽ thành một cái xác phơi thây ngoài đồng ruộng.”

Lâm Thiên làm ngơ trước những lời bàn tán xung quanh, tiếp tục ngồi xuống vị trí cũ của mình.

Lâm Thiên biết rõ trong mắt những thiếu gia, tiểu thư giàu có này, anh chính là một đứa tầm thường không quyền không thế.

Nhưng một ngày nào đó, Lâm Thiên anh nhất định sẽ nổi danh khắp Hà Nội, nhất định phải khiến những người này run sợ, nhất định sẽ khiến những người coi thường anh quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn anh.

Càng bị coi thường, càng bị chèn ép, thì trong lòng Lâm Thiên càng quyết tâm.

Khi cuộc thi đấu kết thúc, đám cậu chủ, cô chủ con nhà giàu đang thảo luận sôi nổi cũng dần giải tán.

Một chỗ khác.

Sau khi Công Tôn Phong Vân rời đi, anh ta đi thẳng về phía Nam Cung Chính, cha của Liễu Điệp.

“Thôi xong rồi, có lẽ Công Tôn Phong Vân sắp làm khó dễ mình rồi.” Nam Cung Chính nhìn thấy Công Tôn Phong Vân vô cung tức giận đi về phía mình thì bắt đầu lộ ra dáng vẻ hoảng sợ.

Quả nhiên, Công Tôn Phong Vân lao thẳng đến chỗ Nam Cung Chính.

“Phong Vân.” Trên mặt Nam Cung Chính lộ ra vẻ xấu hổ.

“Bác Chính, cháu chỉ hỏi bác một câu thôi, bác có định tiếp tục cuộc hôn nhân giữa hai gia đình chúng ta hay không?” Công Tôn Phong Vân lạnh lùng chất vấn.

“Tất nhiên. Tất nhiên phải tiếp tục.” Nam Cung Chính vội vàng nói.

Đối với Nam Cung Chính mà nói thì cuộc hôn nhân này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với gia tộc Nam Cung bọn họ.

“Vậy Liễu Điệp có ý gì vậy? Cô ấy dám mập mờ với người đàn ông khác ở nơi công cộng, các người bảo Công Tôn Phong Vân cháu phải ném mặt mũi đi đâu? Bảo gia tộc Công Tôn cháu phải giấu mặt vào đâu đây.” Công Tôn Phong Vân vô cùng tức giận chất vấn.

“Chuyện này... Chuyện này...” Đầu Nam Cung Chính toát mồ hôi, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.



“Bác Chính, nếu bác vẫn còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì tối nay lập tức đưa Liễu Điệp đến nhà cháu, để chuyện này gạo nấu thành cơm, nếu không thì gia tộc Công Tôn chúng cháu tuyệt đối sẽ không giúp nhà các người có được quyền thi đấu quyền anh ngầm lần này.” Công Tôn Phong Vân lạnh lùng nói.

“Chuyện này… chưa hoàn thành hôn lễ chính thức mà đã làm như vậy thì không hay cho lắm?” Nam Cung Chính có vẻ không tình nguyện lắm.

“Nếu tối nay cháu không gặp được cô ấy, vậy thì quan hệ thông gia của hai nhà chúng ta sẽ kết thúc ở đây.” Công Tôn Phong Vân nói.

“Không, không, không. Bác đồng ý. Tối nay bác sẽ đưa Liễu Điệp đến nhà cháu.” Nam Cung Chính chỉ có thể thỏa hiệp.

Công Tôn Phong Vân nghe ông nói như vậy thì mới miễn cưỡng gật đầu.

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thiên và Liễu Điệp đang ngồi.

“Tên nhóc này, tôi sẽ cho cậu tận mắt xem đoạn video ghi lại cảnh ân ái của tôi và Liễu Điệp, tôi sẽ cho cậu hiểu rằng cậu hoàn toàn không đủ tư cách để tranh đoạt với tôi.” Công Tôn Phong Vân nhe răng cười khẩy.

Ban đầu Công Tôn Phong Vân định trực tiếp xử lí Lâm Thiên.

Nhưng anh ta vừa thay đổi ý định, giết chết trái tim (không hủy diệt thể xác của bạn, nhưng lại làm tổn thương bạn từ linh hồn, khiến bạn bị hành hạ về tâm hồn, khiến bạn tuyệt vọng), tối nay anh ta muốn bắt Liễu Điệp lại, sau đó quay một đoạn video rồi để Lâm Thiên tận mắt chứng kiến, anh ta nghĩ cách này còn thú vị hơn so với việc giết chết Lâm Thiên.

Sau đó, Công Tôn Phong Vân quay người rời đi.

Lúc này, trợ lý của Nam Cung Chính đã trở lại trước mặt Nam Cung Chính.

“Gia chủ, tôi đã điều tra ra tin tức về Lâm Thiên rồi.” Trợ lý báo cáo.

“Nói.” Nam Cung Chính phun ra một chữ.

“Người tên Lâm Thiên này là tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Vân Thiên ở tỉnh Tây Xuyên, gần đây anh ta mới đến Hà Nội, đã mua lại tập đoàn Kinh Ngu, tổng tài sản của người này khoảng 50 nghìn tỷ.” Trợ lý báo cáo.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Nam Cung Chính gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

Một bên khác.

Công Tôn Phong Vân chưa đi được mấy bước thì Trúc Kim Dung, cô con gái béo của gia tộc họ Trúc đã chạy đến ngăn cản Công Tôn Phong Vân.

“Anh Phong Vân, anh đừng giận nha, Nam Cung Điệp kia không muốn ở bên anh, nhưng em đồng ý nha.” Trúc Kim Dung vừa nói, vừa chủ động lao vào người Công Tôn Phong Vân.

“Tránh ra, hiện tại tôi không có tâm trạng chơi đùa với cô.” Công Tôn Phong Vân dùng tay đẩy Trúc Kim Dung ra.

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân sải bước đi ra ngoài, anh ta muốn đi chỗ khác chơi đùa.

“Anh Phong Vân.” Trúc Kim Dung giận dữ dậm chân, nhìn bóng lưng đang rời đi của Công Tôn Phong Vân.

Sau đó, Trúc Kim Dung lại nhìn về nơi Liễu Điệp đang ngồi.

“Nam Cung Điệp. Đều là do cô. Đều là tại cô cản trở tình cảm của tôi với anh Phong Vân, tôi nhất định phải hủy hoại cô. Hành hạ cô.” Mắt Trúc Kim Dung lóe lên sát khí khủng khiếp.

Một bên khác.

Tại chỗ ngồi của Lâm Thiên và Liễu Điệp.



“Liễu Điệp, tôi nhìn ra cô vô cùng không muốn kết hôn với Công Tôn Phong Vân có đúng không? Nếu cô đã không muốn thì đừng cưỡng ép làm gì, không đáng phải hy sinh hạnh phúc cả quãng đời sau này của mình đâu.” Lâm Thiên nói.

Liễu Điệp cúi đầu nói: “Anh Lâm Thiên à, có một số việc tôi không thể tự mình quyết định được.”

“Tôi biết đây là ý của cha cô, nhưng mà tôi không hiểu, gia tốc Nam Cung mấy người và gia tộc Công Tôn đều là hai trong tám gia tộc lớn, vậy tại sao cha của cô vẫn còn muốn leo lên gia tộc Công Tôn đến vậy? Mà theo tôi thấy thì hình như cha cô có vẻ e sợ Công Tôn Phong Vân?” Lâm Thiên có chút khó hiểu.

Theo Lâm Thiên thấy thì Nam Cung Chính là gia chủ đứng đầu một gia tộc, còn Công Tôn Phong Vân chỉ là một người vai vế con cháu, nhìn như thế nào thì Nam Cung Chính cũng không nên e ngại một người chỉ có vai vế con cháu như Công Tôn Phong Vân mới đúng?

“Anh Lâm Thiên, giữa gia tộc này và gia tộc khác đều có nhà mạnh nhà yếu, gia tộc Công Tôn không giống những gia tộc khác, gia tộc Công Tôn mà anh thấy chỉ là một nhánh nhỏ của gia tộc Công Tôn mà thôi, gia tộc Công Tôn chân chính thật ra là một gia tộc to lớn hùng mạnh đang ở ẩn, bọn họ luôn tránh ở phía sau.” Liễu Điệp nói.

“Gia tộc ẩn thế?” Lâm Thiên đột nhiên giật mình.

Là một tu sĩ, đương nhiên Lâm Thiên không còn xa lạ gì với gia tộc ẩn thế, trước đây Lâm Thiên đã nghe đạo quan của chùa Vân Nam nói rằng ở Hoa Trung tổng cộng có tám gia tộc ẩn sĩ lớn, mỗi gia tộc ẩn sĩ đều có truyền thừa tu luyện của gia tộc.

Gia tộc Nam Cung ở khu vực Tây Nam cũng là một trong số đó.

“Em nghe nói mấy gia tộc ẩn sĩ đó đều có cái gì mà tu sĩ, em cũng không biết nhiều lắm, dù sao thì họ cũng là những gia tộc rất mạnh.” Liễu Điệp nói.

Ngược lại Lâm Thiên hiểu rất rõ về những gia tộc ẩn sĩ và tu sĩ.

“Nói cách khác, phía sau của gia tộc Công Tôn thế tục ở Hà Nội còn có một gia tộc Công Tôn ẩn sĩ khác có đúng không?” Lâm Thiên nói.

“Ừm ừm.” Liễu Điệp gật đầu.

“Thì ra là vậy.” Lâm Thiên đột nhiên nhận ra.

Nói một cách đơn giản, gia tộc Công Tôn thực sự cũng không phải ở Hà Nội, gia tộc Công Tôn ở Hà Nội chỉ là một chi nhánh của gia tộc Công Tôn, chỉ có thể gọi là “gia tộc Công Tôn thế tục”.

“Gia tộc Công Tôn thế tục” được hậu thuẫn bởi một “gia tộc Công Tôn ẩn thế”, đây chính chỗ dựa để gia tộc Công Tôn dám lên mặt làm càn, cũng là chỗ dựa để Công Tôn Phong Vân làm càn.

Vì vậy, ngay cả gia tộc Nam Cung cũng muốn kết thông gia với gia tộc Công Tôn thế tục này.

Đến lúc này, Lâm Thiên mới hiểu được căn bản.

“Quả thật không thể coi thường một gia tộc ẩn sĩ, nhưng cũng không đủ để khiến anh sợ hãi.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Ngừng một lát, Lâm Thiên lại hỏi tiếp: “Mà này, Liễu Điệp, chuyện về Bạch Vân Các là như thế nào, cô có biết không?”

Lâm Thiên thực sự tò mò về Bạch Vân Các này.

Dù sao so với gia tộc Công Tôn thì Lâm Thiên càng kiêng kị Bạch Vân Các này hơn.

“Tôi chỉ biết rằng Bạch Vân Các rất bí ẩn, ngay cả tám gia tộc lớn, kể cả gia tộc Công Tôn cũng không dám đắc tội họ, về lai lịch cụ thể của Bạch Vân Các thì tôi không biết.” Liễu Điệp nói.

Lúc này, trên sân khấu phía trước, Tô Bảo Nhi bước lên sân khấu, bắt đầu hát ca khúc mới “Yêu hết mình”, bài hát này đã làm cho bầu không khí ở hiện trường trở nên sôi động hơn rất nhiều.

Chỉ là một bài hát thôi mà lại có một số thiếu gia nhà giàu chạy lên xin số vx của Tô Bảo Nhi, nhưng đều bị Tô Bảo Nhi từ chối.