Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 543: Thua rồi?



Tất cả mọi người ở đây, bất kể là ai, đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Trong mắt tất cả mọi người, Lâm Thiên hẳn nên bị giết chết trong một chiêu. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chiêu này đụng nhau, lại là Lâm Thiên hoàn toàn chiếm thượng phong.

Nhà họ Chu chết sững.

“Anh ta, anh ta…”

Chu thiếu và nhà họ Chu nhìn thấy cảnh này xong, sắc mặt trong chốc lát biến thành màu xám, hai mắt trừng lớn.

Thầy Nhâm mà bọn họ mời đến, lợi hại như vậy, kết quả lại bị một chiêu của Lâm Thiên đánh cho chật vật như thế?

Nhà họ Công Tôn cũng sững người.

“Hư…hư đan? Anh ta vậy mà là cường giả Hư Đan Cảnh!!!”

Hai mắt Công Tôn Phong Vân trợn tròn, anh ta quả thực không dám tin vào hai mắt mình, làm một tu sĩ, Công Tôn Phong Vân cảm nhận được rõ cảnh giới mà Lâm Thiên phát tán ra là Hư Đan Cảnh.

Trời ạ, Công Tôn Phong Vân nằm mơ cũng không ngờ Lâm Thiên là tu sĩ. Hơn nữa còn là tu sĩ có cảnh giới mạnh như Hư Đan Cảnh!

Nhận thức của anh ta về Lâm Thiên, giờ khác này hoàn toàn bị phá vỡ!

Nhà họ Nam Cung sững sờ.

“Oa! Anh Lâm Thiên lợi hại quá!” Tiểu Ngọc thấy Lâm Thiên tùy tiện đánh đã chiếm thế thượng phong cô vui tới mức chân tay vung loạn xạ.

Trước đó cô còn lo Lâm Thiên không đánh lại Thầy Nhâm, cô còn chảy mồ hôi thay Lâm Thiên.

Giờ khắc này, rốt cuộc lo lắng của cô đã tan thành mây khói.

Nhưng hai người Nam Cung Chính và Nam Cung Thành Vinh đứng bên cạnh sắc mặt lại cực kỳ quái lạ.

“Anh…anh ta sao lại lợi hại như vậy được!” Nam Cung Chính thẫn thờ nhìn chằm chằm Lâm Thiên trên khán đài, hiện ra biểu cảm không thể nắm bắt.

Nam Cung Thành Vinh cũng trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ như bị sét đánh trúng!

Trên đài.

Các chủ Bạch Vân Các vốn xem thường, lúc này cũng vạn phần kinh ngạc nhìn chằm chằm lôi đài phía dưới.

“Hư Đan! Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một cường giả Hư Đan chứ!” Khuôn mặt các chủ Bạch Vân Các tràn đầy kinh ngạc.

Các chủ Bạch Vân Các cho rằng tên nhãi không từ đâu chui ra này là đi tìm chết. ông nằm mơ cũng không ngờ vậy mà có một cường giả Hư Đan tới!

Trên lôi đài.

“Ông quá yếu.” Lâm Thiên chắp hai tay, bình tĩnh nhìn các chủ Bạch Vân Các.

Mặc dù người trước mắt là đại sư, có nội lực nhưng ông mới chỉ bước nửa bước vào Hư Đan Cảnh. Nội lực của ông ta chỉ là hình thức đơn giản ban đầu, sức mạnh so với nội lực thật sự yếu hơn không ít.

Lâm Thiên nghiền ép ông ta quá dễ dàng!

“Cậu…cậu vậy mà là tu sĩ Hư Đan!” Thầy Nhâm sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Thiên.

“Nhận thua đi, ông không có chút phần thắng nào đâu.” Lâm Thiên bình ttinhx nói.

“Muốn tôi nhận thua? Không dễ vậy đâu!”

Thầy Nhâm nổi giận gầm lên một tiếng, sau đo lại chủ động xông về phía Lâm Thiên, nắm đấm oanh kích về hướng Lâm Thiên.

“Hừ, không biết lượng sức.” Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng. sau đó lại ra tay đọ chiêu, sức mạnh cũng mạnh hơn trước đó vài phần.



Bốp!

Nắm đấm hai người đột nhiên va chạm vào nhau.

Sau một khoảng khắc.

Thầy Nhâm lần nữa bay ngược ra sau.

Lâm Thiên thừa thắng xông lên, lại một chưởng mạnh mẽ xông tới.

“Uỳnh!”

Thầy Nhâm bị vỗ tới rơi thẳng ra khỏi lôi đài, nên mạnh xuống dưới.

Nói đùa, đừng nhìn Lâm Thiên là Hư Đan Cảnh nhưng Lâm Thiên dưới công pháp của Huyền Minh Kiếm Tôn, thực lực sao có thể so sánh với Thực Đan Cảnh. Nếu như Lâm Thiên lấy ra Huyền Minh thần kiếm thậm chí có thể đấu một trận với Kim Đan.

Cái loại nửa bước vào Hư Đan như này? Lâm Thiên dễ dàng nghiền ép!

Đương nhiên trong những trường hợp như thế này Lâm Thiên sẽ không mang theo Huyền Minh Thần Kiếm, Lâm Thiên tin rằng thực lực của mình có thể càn quét trận đấu ngày hôm nay.

“Phụt! Phụt!”

Thầy Nhâm bị anh đánh nằm bẹp dưới võ đài phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét cắt không ra một giọt máu, lúc xanh lúc trắng, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ.

Thắng bại đã được phân rõ ràng!

Trọng tài lúc này đứng ngây cả người.

Cả hội trường liền chìm trong bầu không khí im lặng đến lạ thường.

Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía trọng tài, sau đó điềm tĩnh nói:

“Có thể công bố kết quả được chưa?”

“Vâng vâng vâng! Có thể rồi, có thể rồi!” Trọng tài gật đầu lia lịa rồi nói.

Tiếp sau đó liền vội vàng công bố kết quả:

“Ở trận đấu này, anh Lâm Thiên thắng!”

Tiếng hô cao trào của trọng tài vừa cất lên dường như đánh thức tất cả những người còn đang chìm trong kinh ngạc ở hội trường, nhà thi đấu vốn dĩ còn đang chìm trong im lặng trong phút chốc liền bùng nổ.

“Trời ạ, thế mà cao thủ của nhà họ Chu lại thua rồi! Còn người tên Lâm Thiên này thế mà lại thắng rồi sao?”

“Vị cao thủ nhà họ Chu này là người trước đó chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh gục cao thủ của Gia tộc Công Tôn đó, thế mà bây giờ lại dễ dàng bị Lâm Thiên đánh bại như vậy ư? Trời ạ! Rốt cuộc thì anh ta phải mạnh đến như thế nào chứ?”

“Người này là quái vật từ đâu chui ra thế? Sao lại có thể mạnh đến như vậy chứ?”

Trước khi trận đấu diễn ra, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Lâm Thiên là một tên ngốc lên võ đài để tìm đường chết.

Nhưng ngay tại giây phút này lại không còn ai dám coi thường Lâm Thiên nữa.

Tại nơi ở của chị Bạch.

“Cậu ta... cậu ta thật sự đã chiến thắng rồi sao? Cậu ta thế mà lại thật sự chiến thắng rồi!”

Mấy người bạn của chị Bạch lúc này mới từ từ tỉnh táo lại, thoát khỏi sự kinh ngạc liền kích động thốt lên, giọng nói cũng vì sự kinh hãi trong lòng mà trở nên chói tai.

Trước khi Lâm Thiên bước lên võ đài, mấy người bọn họ đều nghĩ rằng Lâm Thiên đang nói khoác, bọn họ còn cười nhạo anh, nói anh chuẩn bị lên võ đài tìm đường chết, thậm chí còn coi anh giống như một tên ngốc.

Nhưng vào giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được rằng, hóa ra Lâm Thiên chính là kẻ mạnh thực sự, còn mấy người bọn họ mới là những tên ngốc.



Nghĩ lại những lời bọn họ đã chế nhạo Lâm Thiên trước đây mà không khỏi cảm thấy hổ thẹn nhục nhã, xấu hổ vô cùng.

Ngoài ra mỗi người bọn họ đều đang thầm cảm thấy hối hận, hối hận vì trước đây đã không nghe theo lời Lâm Thiên, hối hận vì đã không đặt cược vào Lâm Thiên làm cho bọn họ lại bị lỗ một khoản lớn.

“Cậu ta... cậu ta thắng rồi! Hóa ra cậu ta không hề nói dối, hóa ra...”

Ánh mắt của chị Bạch mang theo sự nghi hoặc nhìn thẳng vào dáng người hơi gầy gò trên võ đài.

Chị Bạch có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng Lâm Thiên lại có thể có được sức mạnh to lớn đến như vậy!

Chị Bạch cũng cảm thấy rất vui mừng vì kết quả này, cuối cùng chị ta vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Thiên, vì thế nên đã đặt cược một số tiền rất lớn vào anh và cũng chính sự tin tưởng này đã mang lại cho chị ta số tiền lên đến tận 26.250 tỷ, nhiều tiền như vậy phải tương ứng với thu nhập hơn mười mấy năm của chị ta, đối với chị ta mà nói thì đây là một con số cực kỳ cực kỳ lớn.

Tại nơi ở của nhà họ Chu.

“Thua rồi? Nhà họ Chu chúng ta thế mà lại thua rồi sao?” Sắc mặt của gia chủ nhà họ Chu tái mét đi, ngồi phịch xuống ghế.

Vì để chuẩn bị cho giải đấu ngầm này, vì để dành được ngôi vị quán quân mà nhà họ Chu bọn họ đã chuẩn bị trong một khoảng thời gian dài mấy năm trời đằng đẵng.

Vì giải đấu lần này, bọn họ không chỉ bỏ ra toàn bộ sức lực mà còn tiêu tốn rất nhiều tiền bạc!

Vốn dĩ sau khi bọn họ đánh bại cao thủ của Gia tộc Công Tôn thì cũng gần như đã nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay rồi, nhưng bọn họ dù nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, thế mà cao thủ của nhà họ Chu lại thất bại trong tay của Lâm Thiên.

Đối với nhà họ Chu mà nói thì kết quả như vậy chẳng khác nào một đòn cảnh tỉnh đấm thẳng vào mặt bọn họ, làm cho bọn họ không thể chấp nhận nổi.

“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Thằng nhóc con kia tại sao lại có thể mạnh như vậy được chứ?” Cậu chủ Chu không cam tâm gầm lên.

Trước đây Chu Tuấn đã từng được tận mắt chứng kiến sức mạnh của thầy Nhâm, thầy Nhâm chỉ cần dùng một chiếc lá liễu cũng có thể phát huy được sức mạnh giống như những thứ ám khí có uy lực to lớn khác.

Một người tài giỏi như vậy thế mà lại không chịu nổi một đòn của thằng nhóc con Lâm Thiên khiến cho Chu Tuấn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc thì sức mạnh của Lâm Thiên to lớn đến mức nào?

Chu Tuấn nhớ đến trước đó, khi vừa bước vào nhà thi đấu, Lâm Thiên đã từng nói rằng anh sẽ phá vỡ tất cả kế hoạch của nhà họ Chu trong trận đấu ngày hôm nay, sẽ giẫm đạp nhà họ Chu bọn họ dưới chân, sẽ khiến cho nhà họ Chu thất bại thảm hại.

Lúc đó Chu Tuấn chỉ nghĩ rằng đây là câu chuyện cười trên đời này nhưng hiện giờ anh ta mới biết rằng hóa ra những lời mà Lâm Thiên nói đều là thật.

Cuối cùng thì Chu Tuấn cũng hiểu được rằng tại sao những tay súng được anh ta phái đi giết Lâm Thiên trước đây đều một đi không trở về, hóa ra là Lâm Thiên lại có được sức mạnh khủng khiếp đến như vậy!

“Con trai, con đã làm những gì vậy? Sao lại có thể đắc tội với người như vậy cơ chứ?”

Gia chủ nhà họ Chu phẫn nộ túm cổ áo của Chu Tuấn, tức giận gầm lên, rõ ràng là ông ta định mang tội lỗi lần này trút hết lên đầu Chu Tuấn.

“Cha, con... con cũng không biết cậu ta lại mạnh đến như vậy!” Chu Tuấn ấm ức nói.

Tại nơi ở của gia tộc Công Tôn.

“Cậu ta thế mà lại là kẻ mạnh nhất trong Hư Đan, nói như vậy thì cậu ta thực sự chính là người đã giết chết Độc Nhãn Long!” Sắc mặt của Công Tôn Phong Vân tái nhợt, dựa lưng vào thành ghế.

Trước đó tình cờ chạm mặt trước cửa nhà thi đấu, Lâm Thiên đã từng nói Độc Nhãn Long là do anh giết, khi ấy có đánh chết thì Công Tôn Phong Vân cũng không tin.

Anh ta còn cho rằng Lâm Thiên đang nói khoác, anh ta một mực nghĩ rằng Lâm Thiên chắc chắn đã dùng mánh khóe nào đó mới có thể giết được Độc Nhãn Long.

Nhưng hiện giờ Lâm Thiên đã dùng thực lực để chứng minh tất cả.

Công Tôn Phong Vân ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên đứng trên võ đài, trong ánh mắt không giấu nổi những suy nghĩ phức tạp lạ thường.

Công Tôn Phong Vân là tu sĩ, anh ta biết rõ người mạnh nhất trong Hư Đan có sức mạnh to lớn đến mức nào, trình độ này cho dù có đặt vào những ẩn sĩ trong gia tộc Công Tôn sau lưng bọn họ thì cũng đều mang trình độ của các vị trưởng lão, mang địa vị vô cùng cao quý!

Mà anh ta - Công Tôn Phong Vân cùng lắm thì cũng chỉ là một tên tu sĩ nhỏ nhoi trong Luyện Thể Cảnh mà thôi.

Lúc này anh ta mới nhận ra rằng bản thân mình đặt trước mắt Lâm Thiên cũng chỉ là một con ong cái kiến vô cùng nhỏ bé.

Dựa vào sức mạnh của Lâm Thiên, nếu như anh muốn giết Công Tôn Phong Vân thì e là còn dễ dàng hơn việc bóp nát một con kiến...