Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 548: Trên khán đài.



“Được rồi được rồi, anh ra giá đi.” Cha của Công Tôn Phong Vân sốt ruột nói.

“Vậy thì… 1,050 tỷ.” Lâm Thiên thuận miệng nói một cái giá.

“Cái gì? 1… 1,050 tỷ! Như vậy quá đắt rồi.” Cha của Công Tôn Phong Vân vô cùng kinh hãi.

Nhà họ Công Tôn thật sự rất giàu có, ngoại trừ có thể khoe khối tài sản ở bề ngoài mà còn có rất nhiều khối tài sản không thể đặt ra được. Nếu như cộng cả số tiền ngầm và nổi ra thì khoảng chừng hơn 52 tỷ.

Nhưng trong một lần mà lấy ra 1.050 tỷ thì chính là một phần năm khối tài sản của cả gia tộc bọn họ, đây không phải là số tiền nhỏ mặt không đáng kể mà là một phần năm đó!

“Thật xin lỗi, ông không có tư cách để mặc cả với tôi, ngoài ra ông có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng con trai ông có thể kiên trì lâu được bao lâu thì tôi không biết trước được.” Lâm Thiên nói với vẻ hời hợt.

Gia chủ nhà họ Công Tôn nhìn con trai ông ta, nhận ra lúc này Công Tôn Phong Vân con trai của ông ta đã bắt đầu mặt mày tái mét. Có thể thấy anh ta không thể chống đỡ được lâu như vậy.

“Được rồi, tôi… tôi đồng ý.” Gia chủ họ nhà Công Tôn vẫn đồng ý.

Mặc dù 1,050 tỷ là số tiền lớn, nhưng ông ta chỉ có một mình đứa con trai này.

Sau khi Lâm Thiên nghe thấy, lúc này anh mới buông cổ của Công Tông Phong Vân ra.

“Bây giờ chuyển khoản đi, đây là thẻ ngân hàng của tôi.” Lâm Thiên ném một tấm thẻ ngân hàng lên trước mặt gia chủ nhà họ Công Tôn.

Gia chủ nhà họ Công Tôn chỉ có thể gọi điện thoại cho ngân hàng, sắp xếp ngân hàng chuyển khoản.

Không bao lâu sau, Lâm Thiên nhận được tin nhắn thu khoản. Anh nhận được một 1,050 tỷ, số dư hiện tại là mười sáu nghìn chín trăm tỷ.

Nhìn thấy sô dư, Lâm Thiên hài lòng gật đầu. Có thể nói số tiền 1,050 tỷ này đến vô cùng dễ dàng.

Dùng 1,050 tỷ để đổi lấy mạng sống của Công Tôn Phong Vân, Lâm Thiên cảm thấy rất đáng giá. Nhưng Lâm Thiên giết chết anh ta cũng không có lợi ích thực tế gì.

Trước khi tham gia trận đấu quyền anh, tổng số dư trong thẻ ngân hàng của Lâm Thiên là 1875 tỷ, đặt cược trước đó thắng sẽ là 4423 tỷ.

Bây giờ lại vơ vét được một tỷ năm của Công Tôn Phong Vân, trong trận thi đấu quyền anh lần này nhất định sẽ là mùa thu hoạch lớn.

Phải biết rằng trong ba tỉnh Tây Nam này khối tài sản của Lâm Thiên cũng là hơn 177 nghìn tỷ, nhưng lần này bản thân lại kiếm thêm hơn 141 nghìn tỷ, như vậy sẽ là thế nào!

“Công Tông Phong Vân, trước kia khi ở trong tiệm bán đồ cổ anh đã cướp mất tấm giáp của tôi. E rằng anh cũng phải bồi thường trả lại cho tôi.” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào Công Tôn Phong Vân.

Lúc đầu Công Tôn Phong Vân ỷ vào sức mạnh của nhà họ Công Tôn của anh ta để cướp tấm giáp. Khi cướp tấm giáp từ trong tay Lâm Thiên, anh ta từng nói anh ta có gia tộc Công Tôn chống lưng chính là một phần sức mạnh.

Mà bây giờ Lâm Thiên đã cướp về lại được rồi, hơn nữa còn dựa vào sức mạnh của chính mình.

“Được… Được rồi…”

Công Tôn Phong Vân chỉ có thể gật đầu, dù sao tấm giáp đó anh ta cũng không nghiên cứu ra được gì. Cầm nó trong tay thì nó cũng chỉ là một phế phẩm mà thôi.

Sau khi giải quyết xong chuyện của gia tộc Công Tôn, Lâm Thiên lại đi thẳng đến trước nhà họ Chu.

Trước đó cậu chủ Chu bị hôn mê ngất xỉu, lúc này đã tỉnh lại rồi.

Sau khi cảm thấy được ánh mắt của Lâm Thiên, vẻ mặt của cậu chủ Chu tái mét lại.

“Cậu chủ Chu, khi anh vào trong quán quyền anh và chọc vào tôi, tôi đã từng nói âm mưu ngày hôm nay của nhà họ Chu các anh sẽ không được như ý. Hôm nay tôi sẽ giẫm nát nhà họ Chu các anh dưới chân mình, bây giờ anh đã tin rồi chứ.” Lâm Thiên nhìn cậu chủ Chu.



“Lâm Thiên, anh thật sự tưởng thắng được Bạch Vân Các là thiên hạ vô địch sao? Bạch Vân Các chẳng những có võ lực mà còn có người chống lưng và mạng lưới quan hệ rộng rãi mạnh mẽ, chỉ cần Bạch Vân Các dùng mạng lươi quan hệ ở Hà Nội này thì có thể dễ dàng sắp đặt tội danh và tống anh vào trong tù.” Cậu chủ Chu nhìn Lâm Thiên với vẻ mặt dữ tợn và hét lớn.

“Chuyện này không cần cậu chủ Chu phải lo lắng, bây giờ anh hãy tự lo cho bản thân mình trước đi đã.” Lâm Thiên nở nụ cười lạnh lùng nói.

Sau đó, Lâm Thiên nhìn về cha của cậu chủ Chu.

“Nghe nói nhà họ Chu các anh lén lút dò xét kinh doanh tài chính của nhà họ Nam Cung. Từ hôm nay trở đi, các anh đã xâm phạm vào kinh doanh tài chính của nhà họ Nam Chung và đều phải hoàn trả lại hoàn toàn. Các anh phải đền bù phí tổn thất là 7074 cho gia tộc Nam Cung.” Lâm Thiên bình thản nói.

“Được thôi…”

Gia chủ nhà họ Chu chỉ có thể gật đồng. Theo như quy định của trận đấu quyền anh, Lâm Thiên có tư cách chia sẻ hợp lý lợi ích của mình.

Nhưng trong lòng gia chủ nhà Chu lại đang rỉ máu, nhà họ Chu bọn họ chuẩn bị bao nhiêu năm qua, đập vào biết bao nhiêu tiền bạc và tinh thần sức lực để chuẩn bị cũng chỉ vì giành được quán quân ngày hôm nay. Kết quả kế hoạch lại phó cho dòng nước xuôi, tổn thất vô cùng lớn.

Dù sao nhà họ Chu đã chia sẻ rất nhiều vụ làm ăn cho các gia tộc khác, làm rất nhiều công tác chuẩn bị trước đó. Bọn họ đã đầu tư rất nhiều tiền, bây giờ số tiền này cũng chỉ là nước chảy hoa trôi mà thôi.

Nhà họ Chu chắc chắn sẽ vì vậy mà tổn thương nguyên khí nặng nề.

Lâm Thiên tiếp tục đi lên phía trước, đi ra chỗ của gia tộc Nam Cung.

“Anh Lâm Thiên, anh mạnh quá!” Trên gương mặt Nam Cung Điệp nở nụ cười sáng láng.

Đương nhiên Nam Cung Điệp rất vui vẻ, bởi vì bắt đầu từ bây giờ không còn ai dám coi thường Lâm Thiên nữa và cũng không còn ai dám khinh thường Lâm Thiên.

“Vân Điệp, anh nói rồi mà, anh sẽ đạt giải quán quân.” Lâm Thiên cũng nở nụ cười với Nam Cung Điệp.

“Lâm… Lâm Thiên.” Gia chủ nhà họ Nam Cung lại làm vẻ mặt xấu hổ, ông ta chỉ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp Lâm Thiên nữa: “Gia chủ Nam Cung Chính, trước kia ông luôn cảm thấy tôi không có bản lĩnh để tham gia trận đấu quyền anh. Bây giờ có lẽ ông đã tin tôi rồi chứ.” Lâm Thiên nhìn Nam Cung Chính.

“Tin rôi, tin rồi, tin rồi! Trước kia là tôi không tốt, tôi luôn không tin Lâm Thiên cậu. Tôi thật sự xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu!”

Nam Cung Chính vừa nói vừa đứng lên cúi người nói lời xin lỗi với Lâm Thiên.

Nam Cung Chính biết rất rõ, nếu như trước kia ông ta đồng ý để cho Lâm Thiên ra trận thay cho gia tộc Nam Cung, vậy thì ngày hôm nay tất cả vinh dự vẻ vang đều thuộc về gia tộc Nam Cung và gia tộc Nam Cung ông ta cũng có thể mượn điều đó để ngẩng đầu kiêu ngạo ở Hà Nội này. Nhưng đáng tiếc ông ta đã bỏ lỡ cơ hội như vậy.

Lâm Thiên thấy vậy thì lại có hơi ngạc nhiên, anh không ngờ thái độ của Nam Cung Chính lại thay đổi nhanh chóng như vậy.

“Lâm Thiên, tôi vẫn nên cảm ơn cậu vì đã giúp chúng tôi giành lại kinh doanh tài chính từ nhà họ Chu. Trước kia tôi đối xử với cậu rất tồi tệ mà cậu còn giúp cho gia tộc Nam Cung chúng tôi, tôi… tôi thật sự không biết nên nói thế nào mới được.” Nam Cung Chính cười nói.

“Tôi không giúp ông mà chỉ vì giúp Điệp mà thôi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Sau khi nghe thấy lời này, Nam Cung Điệp đứng ở bên cạnh trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Vào lúc này bác cả Nam Cung Thành Vinh hừ lạnh một tiếng và nói:

“Nam Cung Chính, Nam Cung Điệp, tôi khuyên hai người đừng quá thân thiết với cái tên nhóc con này. Mặc dù tên nhóc con này đã đánh bại Bạch Vân Các, nhưng chỉ cần Bạch Vân Các dùng mạng lưới quan hệ với Hà Nội này chỉnh đốn tên nhóc con đó là có thể dễ dàng khiến nó ngồi tù, đến khi ấy Bạch Vân Các sẽ thanh toán. Vì vậy những ai mà đi theo tên nhóc con đó thì người đó sẽ rất xui xẻo.”

Sau khi nghe thấy những lời này, ánh mắt Lâm Thiên đột nhiên ngưng đọng lại và lạnh lùng nhìn về phía ông ta.

Lâm Thiên đã nhìn ra bác cả của Nam Cung Điệp là Nam Cung Thành Vinh vô cùng khó chịu từ lâu.

Trước những chuyện này, độ giễu cợt của Nam Cung Thành Vinh còn khó nghe hơn rất nhiều so với Nam Cung Chính - cha của Nam Cung Điệp.

Hơn nữa khi Nam Cung Điệp gặp nguy hiểm, ít nhất Nam Cung Chính sẽ còn bảo vệ con gái của ông ta. Nhưng người bác cả Nam Cung ThànhVinh này lại nhân cơ hội đó để thừa cơ hãm hại, còn không ngừng mắng chửi Nam Cung Điệp là đồ đê tiện.

Điều quan trọng nhất là bây giờ cha của Nam Cung Điệp đã thành khẩn nhận sai, nhưng người bác cả đó vẫn nói ra những lời nói lỗ mãng.



Lâm Thiên có thể tha thứ cho cha của Nam Cung Điệp, nhưng không thể tha chứ cho Nam Cung Thành Vinh!

“Tôi xui xẻo hay không thì chưa chắc, nhưng tôi biết ông sắp gặp điều xui xẻo rồi.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Sau khi Lâm Thiên nói xong lời này thì đập thẳng lên trên ngực Nam Cung Thành Vinh.

“Phụt!”

Nam Cung Thành Vinh lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ông ta đang ngồi trên ghế mà bị đánh ngã nhào ra đằng sau, gáy đập mạnh xuống đất.

“Phụt, phụt!”

Nam Cung Thành Vinh ngã xuống mặt đất, phun ra từng ngụm máu lớn và nhìn Lâm Thiên với đôi mắt ngập tràn vẻ lo sợ kinh hãi.

Vào giây phút này Nam Cung Thành Vinh chỉ cảm thấy mạng sống của mình sắp đi rồi.

Nỗi sợ hãi về cái chết lập tức bao phủ lấy ông ta.

Ông ta biết ông ta sắp chết rồi, giây phút này cuối cùng trong lòng ông ta cũng dâng trào cảm giác kinh hoàng, sợ hãi và hối hận…

Chỉ đáng tiếc đã muộn rồi.

Một lát sau, Nam Cung Thành Vinh trút hơi thở cuối cùng.

Nam Cung Chính nhìn tận mắt cảnh tượng này, mí mắt chớp chớp nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Mặc dù ông ta là anh em ruột với Nam Cung Thành Vinh, nhưng hành động của Nam Cung Thành Vinh đã làm tổn thương trái tim của ông ta từ lâu.

Mọi người đều đã nhìn thấy cảnh Lâm Thiên ra tay giết chết Nam Cung Thành Vinh và cũng khiến cho tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ.

Đường đường là một trong những nhân vật nòng cốt của gia tộc Nam Cung nhưng lại bị giết chết như vậy?

Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, chắc chắn không thể chọc vào người đàn ông này.

Nhất là những gia tộc đã từng gây thù chuốc oán với Lâm Thiên trong bát đại gia tộc cũng đều thầm nghĩ trong lòng là tuyệt đối không thể kết thù với người này.

Trên khán đài.

Các chủ Bạch Vân Các đứng trên khán đài nhìn tất cả mọi thứ, lúc này người hầu già của ông ta đã đi đến trước mặt.

“Các chủ, người đánh bại Bạch Vân Các của chúng ta đã khiến cho Bạch Vân Các của chúng ta mất hết thể diện. Có cần dùng mối quan hệ ở Hà Nội để giải quyết người này không ạ?” Người hầu già nói.

Với mạng lưới quan hệ ở Hà Nội của Bạch Vân Các, một khi đã sử dụng thì chắc chắn có thể gắn cho Lâm Thiên tội danh. Sau đó tống anh vào tù, thậm chí là chịu án tử hình.

“Không, cậu ta xuất sắc như vậy nên lai lịch chắc chắn không tầm thường, tôi đoán rất có thể cậu ta là đệ tử thiên tài của môn phái siêu cấp nào đó. Nếu như thật sự như vậy, một khi đối phó với cậu ta thì chúng ta sẽ ngập đầu vào trong tai ương. Đến lúc đó không chỉ Bạch Vân Các chúng ta, nói không chừng ngay cả phái Bạch Vân cũng sẽ tiêu đời.” Các chủ Bạch Vân Vác nói ý nghĩa sâu xa.

Người hầu già gật đầu: “Quả nhiên Các chủ suy nghĩ thấu đáo, là tôi nghĩ đơn giản quá rồi.”

“Vì lý do an toàn trước tiên hãy báo cáo chuyện này cho Bạch Vân Các, sau đó bảo Bạch Vân Các đi điều ta kỹ về thân phận của người đó. Sau này sẽ tính tiếp.” Các chủ Bạch Vân Các nói.

“Vâng.” Người hầu già gật đầu đồng ý.

Vào lúc này, Lâm Thiên lại leo lên khán đài lần nữa.

“Thưa các ông chủ, gia chủ ở nơi này, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố. Ngày mai tôi sẽ phát một đợt thần dược ở khách sạn Hà Nội, tôi chân thành mời tất cả ông chủ, gia chủ đến tham gia và hy vọng các ông có thể nể mặt tôi.” Lâm Thiên lớn tiếng nói.