Lời mà Lâm Thiên nói tuyệt đối là sự thật, Lâm Thiên không hiểu việc nịnh hót người khác, cũng sẽ không bao giờ đi nịnh hót người khác.
Vì chuyện này mà khi còn là học sinh, Lâm Thiên đã phải chịu đựng rất nhiều sự bắt nạt, nhưng Lâm Thiên vẫn không có nịnh nọt những tên bá vương trong trường, Lâm Thiên cảm thấy làm như vậy thật sự là rất ghê tởm!
Để Lâm Thiên đi vẫy đuôi nịnh nọt người ta như một con chó?
Xin lỗi nha, không làm được đâu!
Đây chính là tính cách của Lâm Thiên.
"Anh là một người rất có cá tính, nhưng người không biết xu nịnh thì khó có thể sống tốt trong cái xã hội này. Đây chính là thực tế." Tần Thi nói.
“Nếu như tôi không biết nịnh hót thì tôi sẽ đi lên địa vị đủ cao, cao đến mức không một ai có thể khiến cho tôi nịnh nọt, cao đến mức chỉ cần người khác nịnh nọt tôi là được.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Sau khi Tần Thi nghe xong lời này, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình này dường như có tham vọng rất lớn.
"Có tham vọng là điều tốt, nhưng mà anh có thể thực hiện được tham vọng của mình hay không lại là chuyện khác. Anh thậm chí còn không có hậu thuẫn ở cái đất Hà thành này. Anh thực sự nghĩ rằng mình rất giỏi trong việc đánh bại Bạch Vân Các hay sao?" Tần Thi lắc đầu và chế nhạo.
Ngừng một chút, Tần Thi lại nói tiếp: "Trong cái xã hội này không thể chỉ dựa vào vũ lực, vậy đừng nói tới Bạch Vân Các. Chỉ đơn giản là dựa vào nhà họ Chu và nhà họ Công Tôn, một khi bọn họ dùng đến mạng lưới quang hệ ở Hà Nội thì bọn họ có thể dễ dàng làm cho anh biến mất khỏi nơi này, anh có biết không?"
Lâm Thiên cũng cười: "Cô Tần à, mục đích mà cô đến tìm tôi sẽ không phải là cùng tôi nói về lý tưởng và triết lý cuộc sống đấy chứ? Có chuyện gì, cứ thẳng thắn trực tiếp nói ra đi, thế nào hả?"
"Mục đích đến đây của tôi rất đơn giản. Tôi muốn hỏi anh có cách nào khiến cho ông nội tôi khỏi bệnh hay không." Tần Thi nói.
"Với thực lực của nhà họ Tần các người thì đương nhiên cũng có thể dư sức mời được các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước. Vậy tại sao cô lại tìm đến tôi đây? Tôi chỉ là một người thậm chí còn không có cả chứng chỉ bác sĩ." Lâm Thiên cười giang hai tay.
"Nếu có thể chữa khỏi, tôi còn cần đến chỗ anh nữa hay sao? Tên tiểu tử như anh sao lại nói ra nhiều chuyện nhảm nhí như vậy!" Tần Thi bĩu môi không hài lòng.
Ông nội của cô chủ yếu là do đã quá già nên dẫn đến bệnh tật quấn thân, thậm chí cho dù là những người quyền lực nhất thì đến cuối cùng cũng phải chịu cúi đầu khuất phục trước bệnh tật, đây không phải chuyện gọi thầy thuốc nổi tiếng là có thể chữa khỏi được.
Những bác sĩ nổi tiếng đều đã được mời đến vào vài năm trước, bọn họ thực sự đã giúp ông của cô khỏi bệnh.
Nhưng khi tuổi của ông ngày càng tăng lên thì ngay cả những bác sĩ nổi tiếng của trong và ngoài nước cũng không thể làm được gì nhiều.
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng ra, tôi quả thật là có cách khôi phục sức khỏe cho ông nội của cô.” Lâm Thiên khoát tay.
“Thật như vậy sao?” Tần Thi đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn sau khi nghe được những lời này.
Từ khi bước vào cửa đến giờ, Tần Thi vẫn luôn trông có vẻ rất lạnh lùng, khó có thể nhìn ra cô ấy lại có thể có trạng thái tâm trạng dao động lớn như vậy.
"Đương nhiên là thật rồi, chẳng qua là..." Lâm Thiên kéo dài giọng nói.
“Chẳng qua là làm sao?” Tần Thi vội vàng hỏi.
“Nhưng mà chuyện tôi có sẵn lòng giúp đỡ việc này hay không thì cũng không nhất định chắc chắn được đậu.” Lâm Thiên cười nói.
"Anh... Anh thật sự là đã quá tự cao rồi, anh không biết tôi là ai hay sao? Anh không biết được ông nội tôi là ai hay sao?" Tần Thi tức giận đứng lên, chỉ ngón tay về phía Lâm Thiên, khuôn mặt đỏ bừng tức giận đứng lên.
“Tần Thi, hiện tại là cô đang ở đây để cầu xin tôi, cô làm như vậy thật sự không giống như thái độ đang cầu cạnh người khác chút nào.” Lâm Thiên cười lắc đầu.
Tần Thi nghe vậy chỉ có thể ngồi xuống lần nữa thỏa hiệp:
"Hừ, anh cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi."
“Xin lỗi, tôi không thiếu tiền, không nên cùng tôi nói đến chuyện tiền bạc.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
“Anh… anh rốt cuộc là muốn như thế nào!” Tần Thi lại tức giận đứng lên.
“Tần Thi, có ai nói cho cô biết rằng bộ rằng dáng vẻ khi tức giận của cô so với bình thường còn xinh đẹp hơn hay không.” Lâm Thiên cười.
Khi Tần Thi nghe Lâm Thiên nói lời này, đầu tiên là mặt đỏ bừng lên, sau đó là tức giận nói:
"Anh... anh dám quấy rối tôi! Lâm Thiên, anh đúng thật là dũng cảm!"
Chưa từng có người đàn ông nào dám nói chuyện với cô như thế này, chưa bao giờ!
Hai tên vệ sĩ áo đen đứng sau lưng Tần Thi cũng vội vàng chạy tới.
"Chàng trai trẻ, dám nói ra những lời thô tục như vậy với cô chủ của tôi, muốn đi tìm cái chết à!"
"Chỉ dựa vào hai người các người mà cũng muốn cùng tôi động tay động chân sao? Không phải là cô chủ của các anh vẫn chưa nói cho các anh biết là hôm nay tôi vừa mới đánh thắng người ta rồi đoạt luôn chức vô địch trong trận đấu hôm nay đó chứ?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm hai người áo đen nhân nở nụ cười.
Sau khi nghe xong, hai vệ sĩ mặc đồ đen đều sửng sốt.
“Hai người, lui ra!” Tần Thi nói.
Tần Thi cũng biết hai người vệ sĩ này không phải là đối thủ của Lâm Thiên.
Sau khi hai vệ sĩ rút lui.
"Lâm Thiên, anh thật sự rất can đảm, anh có biết xúc phạm đến nhà họ Tần bọn tôi là nghiêm trọng như thế nào không? Anh thật sự không sợ chút nào sao? Anh có tin là chỉ cần dựa vào một câu nói của tôi thì anh có thể biến mất khỏi Hà Nội này hay không!" Tần Thi bĩu môi tức giận nói.
Xét về lai lịch thân phận của Tần Thi, chắc chắn cô ấy không quá coi trọng lai lịch của Lâm Thiên.
"Đương nhiên là tôi tin tưởng rồi, nhưng mà trong trường hợp đó, sẽ không còn ai có thể cứu được ông nội của cô nữa. Tôi không ngại nói cho cô biết trên đời này ngoài trừ tôi ra thì sợ rằng không còn ai khác có thể cứu được ông nội cô." Lâm Thiên cười.
Hôm nay Lâm Thiên đã dùng nội lực để giúp ông nội giải thoát khỏi cơn nguy kịch, đó chẳng qua chỉ là trị được phần ngọn, muốn để cho ông nội thật sự khỏe mạnh, chỉ còn một cách đó là uống đan dược.
Và trên thế giới này, chỉ có Lâm Thiên mới có thể luyện chế ra viên thuốc đó.
Tần Thi nghe Lâm Thiên nói như vậy, cô chỉ có thể thỏa hiệp lần nữa, dù sao cô cũng muốn cứu ông nội.
Tần Thi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hừ...thôi thì anh cứ nói ra đi, anh muốn như thế nào mới có thể cứu ông nội tôi, anh có yêu cầu gì cứ đề cập đi."
"Quên đi, tôi sẽ không trêu chọc cô nữa. Ngày mai tôi sẽ tổ chức họp báo ở khách sạn Hà Nội. Sau đó cô cùng ông nội tới đó, tới đó rồi cô sẽ biết cách cứu ông nội ngay thôi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Trêu chọc tôi?"
Sau khi Tần Thi nghe lời Lâm Thiên nói, phổi của cô gần như nổ tung, người đàn ông này đã trêu chọc cô từ lâu.
Trời ạ, người đàn ông này sao lại có thể can đảm đến như vậy!
Cô là Tần Thi, con cả của nhà họ Tần!
Ông nội của cô chính là Tần Vĩ Dân!
Chẳng qua là bây giờ cô nghĩ đến mình còn cần nhờ cậy Lâm Thiên, cô chỉ đành đem mọi sự bực bội nén lại trong bụng.
"Anh muốn tôi ngày mai tới chỗ hội trường thì cũng được thôi, nhưng mà ông nội tôi sẽ không tham gia bất kì một hoạt động thương mại nào, cho nên nếu như anh muốn ông nội tôi đến đó là chuyện không thể nào! Đừng nghĩ đến chuyện muốn lợi dụng ông nội tôi để cổ vũ cho hoạt động thương mại của anh!” Tần Thi nói.
"Cô có nguyện ý hay không là chuyện của cô. Nếu như ông nội cô không đến, vậy thì ông ấy sẽ bỏ lỡ cơ hội chữa trị duy nhất. Hậu quả là, ở trong tình trạng của ông nội cô, ông ấy sẽ không thể nào sống được quá ba tháng." Lâm Thiên hờ hững nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đứng lên.
“Cô Tần, tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, vậy cô về trước đi nhé.” Lâm Thiên đưa ra yêu cầu.
Sắc mặt Tần Thi hơi thay đổi, cô đã có thể đích thân đến thăm là chuyện mà không biết có bao nhiêu đại gia tộc mơ đến, hiện tại Lâm Thiên vậy mà lại chủ động ra lệnh khách cho cô, không có gia tộc nào dám làm chuyện này!
"Anh chính là cục đá trong nhà vệ sinh, vừa hôi vừa cứng!"
Tần Thi không vui than thở một tiếng, sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Một tiếng "rầm" cánh cửa đóng lại, Tần Thi bước ra khỏi biệt thự.
Chẳng qua là, mùi nước hoa trên người của Tần Thi vẫn còn vương trong nhà.
“Thật sự là một thiên kim đại tiểu thư tính tình chả ra sao cả.” Lâm Thiên cười lắc đầu.
Lâm Thiên không quá phối hợp, cũng không dễ dàng đồng ý giúp ông Tần, nhưng anh đã sớm có chủ kiến của mình.
Lâm Thiên không muốn bị dắt mũi, chuyện này Lâm Thiên phải làm, nhưng không phải để lấy lòng nhà họ Tần, việc Lâm Thiên phải làm là tạo ra mạng lưới quan hệ của chính mình.
Lâm Thiên là bên chủ động, Lâm Thiên là người làm chủ, không được để bị bọn họ dắt mũi!
...
Tại một nơi khác.
Tần Thi bước ra khỏi biệt thự.
"Người đàn ông này, sao lại không để tôi vào trong mắt như vậy chứ! Người đàn ông này, tại sao lại không sợ tôi một chút nào!"
Tần Thi dậm chân đứng thẳng, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác bực bội như vậy!
Ngay sau đó, Tần Thi vội vàng lên xe, chuẩn bị đi gặp ông nội, bàn bạc với ông nội.
Mười giờ đêm.
Căn biệt thự trên đỉnh đồi của nhà họ Tần.
Ông cụ Tần dựa vào trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, cả người trông rất già nua.
Trong khoảng một năm trở lại đây, ông cụ Tần đã giảm từ một trăm mười lăm cân xuống còn tám mươi như hiện tại, Tần Thi cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy thân hình của ông nội trở nên như vậy.
Từ nhỏ, cha của Tần Thi mỗi ngày đều rất bận rộn, thậm chí còn không có thời gian cùng cô gặp mặt, chính là ông nội của Tần Thi đã chăm sóc cô.
“Ông ơi, cháu đã đến gặp tên nhóc đó, anh ta nói có cách để ông khôi phục sức khỏe.” Tần Thi nói.
"Thật sao? Câu ta đến đây rồi sao?" Trên mặt ông cụ Tần lộ ra một tia vui mừng.
Tần Thi bĩu môi: "Nhưng mà tên nhóc đó điên rồi. Cháu đã đích thân đi mời, vậy mà lại mời không được anh ta. Anh ta bảo ông nội ngày mai phải đến tham gia buổi họp báo. Tại buổi họp báo, anh ta sẽ nói cho chúng ta biết về cách chữa trị của anh ta."
Ngay sau đó, Tần Thi quay đầu không vui nói: "Cháu nghĩ là anh ta chỉ là muốn dùng danh tiếng của ông nội để cho anh ta một chỗ dựa trong buổi họp báo mà thôi."