Ông Tần đã cảm nhận được sự kỳ diệu của loại thuốc này. Ông ta thấy nếu uống nước thần này trong thời gian dài thì nói không chừng thật sự có thể giúp ông ta tốt lên.
“Không phải. Tuy rằng thuốc này có thể giúp sức khỏe ông có chuyển biến tốt, nhưng tình trạng sức khỏe của ông Tần ông đã quá xấu rồi. Chỉ dựa vào thuốc này thôi thì cũng không thể giúp ông hồi phục sức khỏe hoàn toàn được.” Lâm Thiên nói.
Loại dung dịch nước thần tiên dạng uống này dù sao cũng chỉ dùng Vô Cực Hoàn để tinh chế ra thôi, có thể trị được những bệnh thông thường.
Nhưng với tình trạng sức khỏe của ông Tần hiện tại thì cần phải có một loại thuốc trung gian tên là “Khư Bệnh Đan” thì mới có thể giúp ông ta hồi phục hoàn toàn được.
Ban đầu lúc ông ngoại của Lâm Thiên là Lê Chí Thành mắc bệnh ung thư đã dựa vào Khư Bệnh Đan này mà chữa khỏi.
“Vậy… Bạn nhỏ Lâm Thiên vẫn còn cách nào khác sao?” Ông Tần mở miệng hỏi dò.
“Đương nhiên là có cách rồi, nếu không sao tôi dám làm phiền ông Tần phải đích thân đến đây chứ.” Lâm Thiên cười nói.
Sau đó, Lâm Thiên xoay người, lớn tiếng nói:
“Cuộc họp báo hôm nay vẫn còn một điểm nhấn khác nữa, tôi sẽ cho ra một loại thuốc còn lợi hại hơn thuốc thần!”
Lúc Lâm Thiên nói ra lời này, cả hiện trường đã náo động hết cả lên rồi.
“Còn lợi hại hơn thuốc thần nữa sao?”
“Nước thần này đã thần kỳ như vậy, mà còn lợi hại hơn thuốc thần nữa thì có thể lợi hại đến mức nào cơ chứ!”
“Woa, thật sự rất mong đợi đấy!”
Mọi người đã thấy được sự thần kỳ của “dung dịch nước thần tiên dạng uống” rồi nên bây giờ cũng không còn nghi ngờ gì đối với Lâm Thiên nữa. Nếu Lâm Thiên đã nói có thuốc thần lợi hại hơn thì họ nhất định phải tin tưởng, họ nhất định phải mong đời vào nó.
Lâm Thiên đi thẳng lên bục, sau đó lấy ra một viên thuốc màu đen.
Ánh mắt của toàn bộ hiện trường đều tập trung hết vào viên thuốc trên tay Lâm Thiên.
“Thứ này, tạm thời gọi là… thuốc thần vạn năng đi. Nó mới là thứ thật sự trị được bách bệnh, bởi vì chỉ cần mọi người uống nó vào thì căn bản là căn bệnh nào cũng có thể chữa khỏi được, ngay cả giai đoạn cuối của bệnh ung thư. Và những căn bệnh nan y khác, uống nó vào thì sẽ được chữa hết bệnh ngay lập tức. Cơ thể cũng có thể hồi phục sức khỏe ngay lập tức. Nó hoàn toàn xứng đáng với hai từ thuốc thần.”
Lúc Lâm Thiên nói ra lời này, toàn bộ hiện trường lại sôi nổi “ồ” lên một lần nữa.
“Cái gì? Đến cả ung thư giai đoạn cuối cũng có thể chữa khỏi được!”
“Trời ạ, thần kỳ đến vậy sao? Bệnh gì cũng có thể chữa khỏi? Đây quả thật là Đại La Kim Đan trong câu chuyện thần thoại rồi. Nếu thật sự đỉnh như vậy thì thuốc thần này chắc chắn có thể lật đổ toàn bộ giới y học!”
“Đúng thế! Đây quả thật là Đại La Kim Đan trong truyền thuyết. Rốt cuộc Lâm Thiên có bản lĩnh như thế nào, chẳng lẽ cậu ấy là sơn thần hạ phàm sao? Sao có thể chế tạo ra thuốc thần đỉnh như vậy được!”
“Nếu thật sự thần kỳ như vậy, hơn nữa nếu thuốc này sản sinh ra năng lượng thì Lâm Thiên chắc chắn có thể mượn cái này để trở thành người giàu nhất thế giới rồi!”
Mọi người đều đang thảo luận sôi nổi, mọi người đều bị hiệu quả ghê gớm của thuốc làm cho vô cùng kinh ngạc.
Đến cả ông Tần sau khi nghe Lâm Thiên giới thiệu về thuốc xong rõ ràng cũng ngạc nhiên không thôi. Một loại thuốc có thể chữa khỏi bất kỳ bệnh nan y nào, đây là khái niệm gì vậy?
Tuy nhiên lần này cũng không còn ai nghi ngờ về sự khoe khoang của Lâm Thiên nữa.
Lúc này, Tần Thi hỏi Lâm Thiên đang đứng trên bục:
“Lâm Thiên, là thuốc này có thể giúp hồi phục sức khỏe của ông nội tôi sao?”
“Đúng vậy, chính là nó!” Trên mặt Lâm Thiên mang theo một nụ cười gật đầu.
“Ông Lâm, thuốc này bán như thế nào vậy, bao nhiêu tiền tôi cũng mua hết! Cụ ông nhà tôi đang mắc bệnh ung thư!”
“Ông Lâm, tôi cũng muốn mua, con trai nhà tôi bị ung thư dạ dày, bao nhiêu tiền anh cứ nói đi!”
“Ông Lâm, tôi cũng muốn mua! Tôi cũng muốn mua!”
Giọng nói cứ lần lượt vang lên ở hiện trường.
Mọi người đều thèm chảy nước miếng với loại “thuốc thần” này.
Những triệu phú và người có máu mặt đang ở hiện trường đều là những người có tiền nhất Hà Nội, bọn họ cũng không thiếu tiền!
Lâm Thiên phất phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
Cả hiện trường lập tức im lặng.
“Mặc dù thuốc này lợi hại nhưng để điều chế ra nó vô cùng phiền phức, giá thành vô cùng lớn, vậy nên số lượng sẽ có hạn, cực kỳ quý giá. Hiện tại trong tay tôi cũng chỉ có một viên này thôi.” Lâm Thiên chậm rãi nói.
Thực ra Lâm Thiên vẫn còn 6 viên nữa.
Nhưng “Khư Bệnh Đan” này là một viên thuốc trung gian, hiện tại Lâm Thiên không thể luyện chế ra nó được. Nếu bán một viên thì sẽ ít đi một viên nên Lâm Thiên chắc chắn không thể bán hết trong một lúc được.
Hôm nay Lâm Thiên chỉ chuẩn bị một viên để lấy ra thôi.
Lâm Thiên lấy nó ra chủ yếu là muốn giở trò bịp bợm để mọi người biết rằng, anh ngoài “dung dịch nước thần tiên dạng uống” ra thì vẫn còn một loại thuốc trời ban, để vị trí của Lâm Thiên trong lòng mọi người lại tăng thêm một bậc nữa.
“Chỉ có một viên thôi, thật sự quá đáng tiếc.”
“Nghĩ kĩ thì cũng đúng, thuốc này quả thật là Đại La Kim Đan trong truyền thuyết thì sao có thể sản xuất ra số lượng lớn được.”
“Vừa quý giá vừa hiếm như vậy, muốn có được e rằng phải mất rất nhiều tiền mới có được. Chỉ dựa vào việc có thể chữa được bệnh ung thư thì tôi có tốn số tiền lớn cỡ nào cũng được cả.”
Mọi người lại thảo luận một lần nữa.
Lúc này, bên dưới khán đài có người mở miệng nói:
“Ông Lâm, tôi bỏ ra 1.750 tỷ để mua thuốc thần vạn năng này!”
“Chủ tịch Lưu, 1.750 tỷ mà muốn có được thuốc thần như vậy sao? Ông cũng ớn lạnh quá rồi đó. Tôi, ông Ngô bỏ ra 5.250 tỷ!”
“5.250 tỷ cũng chẳng nhiều gì, tôi bỏ ra 8.750 tỷ.”
“Con trai tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bây giờ còn đang điều trị ở trong nước. Tôi bỏ ra 17.500 tỷ.”
Lúc này, bên dưới khán đài mọi người lần lượt đấu giá.
Đặc biệt là những người có máu mặt trong nhà có người mắc bệnh nghiêm trọng, họ không ngần ngại chi mạnh tay để có được viên thuốc thần vạn năng quý giá này.
“Đừng nói gì nữa, nhà họ Tần chúng tôi ra giá 35.000 tỷ!” Tần Thi mở miệng nói.
Giọng nói lanh lảnh của Tần Thi văng vẳng khắp hội trường, trong giọng điệu mang theo sự không nghi ngờ gì.
Toàn bộ hiện trường đều im lặng hết cả, không còn ai ra giá nữa.
Cho dù bọn họ muốn có cũng không dám giành với nhà họ Tần, bọn họ cũng hoàn toàn không có khả năng tranh đoạt với nhà họ Tần.
Sau khi Lâm Thiên đứng trên bục nghe được những lời này thì bật cười, nói:
“Cô Tần, hình như vừa nãy tôi cũng không nói sẽ bán viên thuốc thần vạn năng trong tay tôi nhỉ?”
Ánh mắt của Tần Thi hơi run lên: “Anh… Ý anh là gì? Anh lấy ra chẳng lẽ không phải để bán sao?”
Sau đó, Lâm Thần từ từ đi xuống sân khấu, đi tới trước mặt Tần Thi và ông Tần.
“Nhóc con, rốt cuộc anh có ý gì?” Tần Thi hỏi với vẻ mặt ủ rũ.
“Cô Tần Thi, cô hung dữ như vậy làm gì? Với thái độ này của cô, cho dù tôi có muốn bán cho cô thì cũng không có tâm trạng đâu. Nếu cô muốn mua thì tốt nhất là cô nên thay đổi thái độ của mình, khiến tôi vui lên, tôi mới suy nghĩ sẽ bán nó cho cô lận.” Lâm Thiên buông tay nói.
“Anh…”
“Haiz…”
Tần Thi thở ra một hơi dài, sau đó nặn ra một nụ cười, nói:
“Bây giờ thì được rồi chứ?”
Tính tình của Tần Thi rất bướng bỉnh, bình thường làm gì có chuyện cô ta sẽ cúi đầu trước người khác. Nhưng nghĩ tới bây giờ cô ta cần Lâm Thiên giúp, nghĩ tới việc sức khỏe của ông nội mình, cô ta chỉ có thể thỏa hiệp thôi.
“Như này cũng được rồi, nhưng rất xin lỗi cô Tần, hôm nay tôi căn bản không có ý định bán viên thuốc này.” Lâm Thiên buông tay nói.
“Anh… Anh đùa tôi sao?” Đôi mày lá liễu của Tần Thi nhíu lại khó chịu.
Lâm Thiên bật cười, nhìn ông Tần, nói:
“Bởi vì hôm nay tôi định sẽ đưa viên thuốc này cho ông Tần.”
Lâm Thiên vừa nói vừa đưa viên thuốc cho ông Tần.
Tần Thi chứng kiến chuyện này, bỗng chốc cô ta không biết nên tức giận hay không nên tức giận. Ngược lại cô ta lại cảm thấy mình đang bị thằng nhãi này trêu đùa…
“Haha, hóa ra bạn nhỏ Lâm Thiên sớm đã có ý định đưa viên thuốc này cho tôi rồi.” Trên mặt ông Tần mang theo nụ cười nhận viên thuốc.
Lâm Thiên khẽ nở nụ cười, lẽ ra Lâm Thiên có thể bán cho nhà họ Tần với giá 35.000 tỷ, nhưng Lâm Thiên lại chọn đưa miễn phí cho họ như cũ.
Không phải vì Lâm Thiên ngốc mà là vì Lâm Thiên hiểu rõ nếu nhà họ Tần bỏ tiền ra mua thì nhà họ Tần sẽ không nợ hắn bất cứ ân tình nào cả.
Còn nếu như anh đưa nó miễn phí cho nhà họ Tần thì điều đó có nghĩa là nhà họ Tần đã nợ anh một ân huệ lớn rồi.
Thứ mà Lâm Thiên thiếu bây giờ không phải là tiền, mà là một ân tình của nhà họ Tần.
Ông Tần cầm lấy viên thuốc, cười híp mắt nói:
“Bạn nhỏ Lâm Thiên, cậu thực sự có chút bản lĩnh đấy. Đứa cháu gái này của tôi bình thường ai cũng đều không làm gì được nó, vậy mà cậu lại có thể chơi đùa nó mà không làm nó nóng nảy.”
Sau khi Lâm Thiên nghe được những lời này xong cũng lộ ra một nụ cười xấu hổ.
“Ông Tần, sau khi uống viên thuốc này xuống thì ông có thể hết bệnh đấy.” Lâm Thiên nói.
“Được!”
Đã có kinh nghiệm uống “dung dịch nước thần tiên dạng lỏng” trước đây rồi nên ông Tần cũng không do dự nữa mà trực tiếp uống viên thuốc xuống luôn.
Sau khi viên thuốc xuống bụng thì hóa thành một nguồn năng lượng tinh túy trong phút chốc, ngay lập tức tỏa ra khắp người ông Tần.
“Cái này… cái này…”
Ông Tần hoàn toàn sững sờ khi cảm nhận được loại cảm giác thần kỳ này.
Ông ta phát hiện viên thuốc này tỏa ra nhiều năng lượng hơn so với “nước thần” mà ông ta đã uống trước đó, rất nhiều rất rất nhiều.
Nếu so sánh nước thần trước đó với một cái hồ thì năng lượng do Khư Đan Bệnh này tỏa ra giống như đại dương bao la vậy.
Giờ này khắc này, toàn bộ ánh mắt ở hiện trường đều tập trung lên người của ông Tần, muốn xem xem ông Tần uống thuốc này có hiệu quả như thế nào.
Sắc mặt của ông Tần vốn dĩ vàng vọt tiều tụy, da dẻ nhăn nheo đầy nếp nhăn, tinh thần ủ rũ, cho người ta có cảm giác như có thể bị gió cuốn đi hay tắt thở bất cứ lúc nào.
Mà lúc này, sắc mặt của ông Tần lại trở nên hồng hào và có huyết sắc với tốc độ đáng kinh ngạc có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.