Tần Thi nhìn thấy Lâm Thiên ra giá, vừa sửng sốt, vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp chưa từng có...
Đám người Hàn An Nguyệt và Kurokawa Koro cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thiên. Họ không nghĩ tới Lâm Thiên sẽ đột nhiên ra giá.
“Tên kia, cậu thực sự ra giá này?” Hàn An Nguyệt không nhịn được phải hỏi ngay.
"Có vấn đề gì sao? Bạn trai của cô có thể ra giá cho cô, còn tôi không thể ra giá của Tần Thi sao?" Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên có thể, chỉ là cậu có nhiều tiền như vậy thật không? Cậu biết 1.750 tỷ là bao nhiêu tiền không?” Hàn An Nguyệt cười chế giễu.
“Việc này thì không phiền cô lo lắng.” Lâm Thiên lại nhẹ giọng mà đáp.
Lâm Thiên ngay sau đó quay sang nhìn Kurokawa Koro “Tôi trả 1.750 tỷ đó, anh còn muốn kêu giá tiếp không?”
Sắc mặt của Kurokawa Koro đã cực kỳ khó coi.
Lâm Thiên một lần đã ra giá gấp đôi, nói thật anh ta có chút chịu không nổi.
Gia thế của anh tuy rằng rất giàu có ở Nhật Bản, gia tộc kinh doanh trong rất nhiều lĩnh vực, nhưng anh cũng chỉ là con cháu trong nhà. Anh ta vốn không có quyền hạn quản lý tài chính.
Tiền đấu giá là tiền riêng của anh, đối với anh mà nói nếu bỏ ra 1.750 tỷ này chắc chắn trái tim cũng rỉ máu luôn.
Lúc nãy ra giá 875 tỷ thực sự cũng đã làm anh có chút xót của nhưng anh cũng muốn ra vẻ hào phóng trước Tần Thi và để bạn gái thỏa mãn, nên mới ra giá như vậy.
“Anh yêu à, mau ra giá đi!” Hàn An Nguyệt lại ra vẻ nũng nịu.
“Tôi chỉ là cảm ơn anh đã giúp tôi trút giận thôi. Anh… anh đừng nghĩ lung tung.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Tần Thi thấy rất ấm áp.
Tần Thi lập tức quay sang nhìn Hàn An Nguyệt.
“Hàn An Nguyệt, thật ngại quá. Sợ dây chuyền này về tay tôi rồi. Bạn trai của cô có thể giúp cô giành, bạn của tôi cũng có thể giúp tôi giành!” Tần Thi cười cợt.
Tần Thi cuối cùng cũng trút được con giận trong lòng.
Còn về Hàn An Nguyệt, sau khi nghe xong, gương mặt cực kỳ khó chịu nhưng lại không cách gì phản bác.
“Anh Koro, tên nhóc này có thể bỏ ra 3500 tỷ, thật không phải hạng tầm thường.” Một cậu ấm bên cạnh nói.
Mấy cậu ấm cô chiêu khác cũng gật gù đồng ý.
Kurokawa Koro lạnh lùng nói: "Nhìn bộ dạng của tên này, cậu ta chắc chắn không phải người có tiền. Tôi đã gặp qua vô số người, nếu là đại gia thực sự, tôi nhìn một cái là biết. 3500 tỷ này của cậu ta, nói không chừng là Tần Thi đưa cho."
"Này cậu nhóc, cậu cứ dựa vào tiền đàn bà đưa cho để giả vờ thì có đáng mặt đàn ông không. Còn nữa bỏ cả mấy nghìn tỷ ra mua thứ chỉ có giá chín mười tỷ, thì cậu mới là người thiệt. Chắc bây giờ cậu đang đau lòng lắm nhỉ?"
“Đau lòng? Xin lỗi, cái này là tiền tiêu vặt của tôi thôi.” Lâm Thiên đáp thản nhiên.
Kết thúc cuộc đấu giá sợi dây chuyền này này, buổi đấu giá hôm nay cũng kết thúc.
“Chúng ta đi!” Kurokawa Koro đứng dậy.
Trước khi đi Kurokawa Koro quay lại trừng mắt vào Lâm Thiên lạnh lùng nói: “Nhóc con, tôi nhớ mặt cậu rồi đấy!”
Nói xong, Kurokawa Koro mới dẫn Hàn An Nguyệt và mấy người còn lại rời đi.
“Tần Thi, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Thiên đứng dậy.
Sau khi ra khỏi khách sạn.
"Lâm Thiên, mặc dù anh đã giúp tôi lấy lại thể diện trong buổi đấu giá, nhưng mà sau này anh vẫn nên mua một vài bộ quần áo đẹp hơn đi. À đúng rồi, anh tốt nhất cũng đổi con xe khác đi, ít ra cũng phải hợp với thân phận chủ tịch Lâm của anh.” Tần Thi nói.
Có lẽ bởi vì cuộc thi đấu giá đã thắng, nên lúc này Tần Thi dường như đang có tâm trạng rất tốt.
“Tôi biết rồi.” Lâm Thiên giơ hai tay vẻ bất lực.
Dừng lại một lát, Lâm Thiên lại tiếp tục nói: “Tần Thi, cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tần, hơn thua với cô nàng Hàn An Nguyệt đó làm gì. Về sau nếu lại gặp tình huống này nữa, cô cứ mặc kệ cô ta đi.”
“Chuyện của phụ nữ anh thì biết cái gì.” Tần Thi trừng mắt với Lâm Thiên
“Được được được, Tôi không biết gì hết được chưa. Mau lên xe đi” Lâm Thiên giơ tay xin hàng.
Ở bên kia.
Ở nhà họ Công Tôn.
Công Tôn Phong Vân và cha đang đứng trước cửa lớn. có vẻ đang chờ đón ai đó.
Công Tôn Phong Vân lúc này vô cùng vui vẻ.
Vì anh ta biết hai bậc cha chú ít khi ra mặt của nhà Công Tôn là Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão sắp đến rồi.
Lúc này, một chiếc xe nghiệp vụ màu đen đang chạy vào.
Cửa xe mở ra, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão của nhà Công Tôn lần lượt bước xuống”
“Kính chào hai vị trưởng lão!”
Cha con Công Tôn Phong Vân vội vàng cuối chào ra mắt hai vị trưởng lão.
“Mời hai vị vào, cháu đã chuẩn bị tiệc mừng đón tiếp hai vị.” Chủ nhân nhà Công Tôn cười vui vẻ.
“Không cần, đợi giải quyết xong kẻ kịch thì hẵng nói đến chuyện chúc mừng.” Hai người xua tay từ chối.
“Nói vậy cũng phải. Vậy bây giờ ra tay luôn ạ? Nhưng trời đã tối rồi, hay là để sáng mai hãy đi.” Chủ nhân nhà Công Tôn nói.
"Bọn ta không rảnh rỗi, lãng phí thời gian ở đây. Giải quyết xong mấy kẻ đó, bọn ta còn phải nhanh chóng về nhà tổ báo cáo nữa.” Tứ trưởng lão nói.