Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 592



Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy dao găm thì đầu mày anh liền chau lại: “Mặt rỗ, anh có ý gì đây?”

“Ông chủ Lâm, ý của tôi rất đơn giản, nếu muốn sống thì giao thẻ ngân hàng của anh ra đây, sau đó nói mật khẩu thẻ luôn.” Tên đàn ông mặt rỗ lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Ngô Kỳ và một tên đàn ông khác cũng bao vây Lâm Thiên lại.

“Các người đã tính toán với nhau hết rồi?” Lâm Thiên nhìn ba người Ngô Kỳ.

“Có thể nói là vậy.” Ngô Kỳ gật đầu.

“Anh, mặt rỗ, hai người đang làm gì vậy hả!” Ngô Nguyệt sốt ruột xông tới.

Ngô Nguyệt hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra loại chuyện này.

“Em gái, em đứng lại cho anh!” Ngô Kỳ cưỡng chế kéo Ngô Nguyệt lại.

“Anh, ông chủ Lâm trả cho chúng ta 17,5 tỷ tiền thù lao, hơn nữa sau khi tìm được cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền thì còn trả thêm cho chúng ta 17,5 tỷ nữa, thế này là đã rất nhiều rồi, sao các anh có thể làm vậy! Các anh mau dừng tay lại đi!” Ngô Nguyệt hét lớn lên.

“Em gái, 17 tỷ rưỡi hay 35 tỷ thì sao đủ được chứ? Anh ta rất có khả năng có được cả ngàn tỷ đấy! Cả ngàn tỷ đấy em hiểu không? Có nhiều tiền vậy rồi thì cả đời này chúng ta cũng không cần làm việc nữa, cả đời này chúng ta đều có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý!” Trong mắt Ngô Kỳ tản ra ánh sáng tham lam.

Hiển nhiên sự mê hoặc của tiền bạc đã nuốt mất lý trí của anh ta.

“Không! Không thể vậy được! Dừng tay!” Ngô Nguyệt không ngừng kêu gào, giãy dụa nhưng Ngô Kỳ vẫn luôn kiềm chặt lấy cô ấy.

Lúc này tên đàn ông mặt rỗ đã đem dao găm kề lên cổ Lâm Thiên, cũng đồng thời hét lên.

“Ông chủ Lâm, mau giao thẻ và mật khẩu ra đây! Nếu bây giờ tôi sẽ giết anh!”

“Cho dù tôi giao ra thì anh vẫn sẽ giết tôi, đúng chứ.” Lâm Thiên cười lạnh nói.

Lâm Thiên cũng không phải đồ ngốc, nếu đám người này đã làm tới bước này rồi thì chắc chắn sẽ không để mình sống sót rời khỏi núi, bởi vì một khi mình xuống núi thì rất có thể sẽ dùng đến quan hệ để báo thù bọn họ.

Cơ thịt trên mặt tên mặt rỗ có hơi giật giật, anh ta không ngờ trong phút chốc liền bị Lâm Thiên nói trúng.

“Bớt nhiểu lời, không giao ra thì tôi lập tức cắt đứt cổ họng anh!”

Tên mặt rỗ vừa nói vừa tăng mạnh sức lực trên tay, dao đã đè chặt vào trên cổ Lâm Thiên, thậm chí còn ép cho da hiện lên vệt xanh tím.

Nếu không phải do da Lâm Thiên dẻo dai hơn da người bình thường thì e rằng lúc này đã bị cắt cho chảy máu rồi.

“Vào lúc anh lấy dao găm ra thì đã quyết định cái mạng này của anh đã không còn nữa.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Lời này vừa dứt thì đồng thời Lâm Thiên liền dùng nắm đấm thúc mạnh vào bụng tên đàn ông mặt rỗ.

“Bốp!”

Tên đàn ông mặt rỗ trực tiếp bị đấm cho bay ra mấy mươi mét, sau đó đập mạnh xuống trên một khối băng.

“Phụt!”

Tên đàn ông mặt rỗ há miệng phun ra một ngụm máu, sau khi giãy dụa mấy cái thì liền không còn hơi thở nữa.

Đối với tên đàn ông mặt rỗ này Lâm Thiên cũng không có bất cứ thương xót gì.

Anh ta đã muốn lấy mạng của mình rồi, nếu mình còn thương xót anh ta thì chẳng phải là thánh mẫu hay sao?

“Đây… đây…”

Ngô Kỳ và tên đàn ông còn lại thấy cảnh tượng này thì đã bị dọa cho trắng mặt, bọn họ hoàn tàn không ngờ Lâm Thiên lại đỉnh như vậy, một nắm đấm liền có thể trực tiếp đánh chết tên đàn ông mặt rỗ?

Lâm Thiên nhìn về phía Ngô Kỳ và tên đàn ông còn lại kia.

“Hai người các anh, muốn cướp tiền của tôi tiếp hay là muốn bỏ qua chuyện này, nếu muốn bỏ qua chuyện này, thì nể mặt Ngô Nguyệt tôi có thể cho hai người hai con đường.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Ngô Kỳ và tên đàn ông kia nhìn nhau một cái,trong lòng hai người đều đã có quyết định.

Ngay lập tức Ngô Kỳ liền móc ra một cây súng ngắn phòng thân, nhắm về phía Lâm Thiên.

“Nhóc con, giao thẻ ngân hàng ra đây, giao mật mã ra đây! Nếu không tao giết mày!” Trên mặt Ngô Kỳ tràn đầy dữ tợn, nói.

Loại người như hai người Ngô Kỳ, hằng năm đều đi lại trong rừng nên đương nhiên trên người sẽ có chuẩn bị sẵn súng tự vệ, mặc kệ là gặp phải cướp hay là dã thú trong rừng thì đều có cái để phòng thân.

Mà lúc này, chính là lúc anh ta cầm nó ra để đối phó Lâm Thiên.



“Tôi cho hai người cơ hội để sống, hai người xác định không trân trọng cơ hội này sao?” Lâm Thiên híp hai mắt lại nói.

“Anh, mau bỏ súng xuống!” Ngô Nguyệt sốt ruột kêu lên.

“Em gái, nếu bọn anh đã chọn làm thế này thì tên đã lên dây không thể không bắn, nếu bây giờ bỏ qua tất cả, sau khi xuống núi, anh ta sẽ trực tiếp báo cảnh sát, vậy thì chúng ta đều tiêu đời cả rồi!” Trong giọng nói của Ngô Kỳ tràn đầy kiên định.

“Không! Anh, anh không thể tiếp tục sai lầm nữa!”

Ngô Nguyệt vừa nói vừa đi qua giành lấy súng trong tay anh trai.

“Đưa anh! Tránh ra!”

Ngô Kỳ và Ngô Nguyệt tranh giành với nhau.

‘Đoàng!’

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

Giây tiếp theo.

Ngô Nguyệt liền ngã xuống đất, phần bụng của cô ấy chảy đầy máu tươi.

Hiển nhiên trong lúc tranh đoạt vừa nãy súng đã cướp cò.

“Ngô Nguyệt!” Ánh mắt Lâm Thiên hơi sững lại.

Trên cả đoạn đường đi này, ấn tượng của Lâm Thiên đối với Ngô Nguyệt vẫn luôn rất tốt, anh cảm thấy tấm lòng của cô ấy rất lương thiện, thấy cô bị bắn trúng, trong lòng Lâm Thiên đương nhiên cũng có hơi xúc động.

“Em gái!”

Ngô Kỳ thấy em gái mình trúng đạn thì đôi mắt trong phút chốc cũng đỏ bừng lên.

Tiếp theo Ngô Kỳ liền ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên.

“Đều do mày, tao giết mày!” Ngô Kỳ vừa gào vừa nhắm vào Lâm Thiên nã súng.

‘Đoàng!’

Viên đạn bắn vào trên vai Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên lại chẳng có vẻ gì là sắp ngã xuống.

“Mày… sao mày lại không sao cả?”

Ngô Kỳ thấy Lâm Thiên mang dáng vẻ chẳng bị sao cả kia thì hiển nhiên anh ta cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

“Vậy thì ăn thêm hai phát súng nữa của tao xem!”

“Đoàng đoàng!”

Ngô Kỳ lại lần nữa nổ hai phát súng vào người Lâm Thiên.

Nhưng Lâm Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ.

“Ngu ngốc cố chấp, chết!”

Lâm Thiên dùng tốc độ kinh người, chớp mắt liền xông tới trước mặt Ngô Kỳ, sau đó đánh một chưởng lên trước ngực anh ta.

Đột nhiên trong con ngươi Ngô Kỳ hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó ‘ầm’ một tiếng ngã xuống đất.

Đôi mắt anh ta vẫn còn giữ nguyên vẻ khiếp sợ trước khi chết.

Ngô Kỳ, mất mạng!

“Á á!”

Tên đàn ông còn lại trong lúc hoảng sợ thì đã trực tiếp cầm dao găm đâm về phía Lâm Thiên.

“Vẫn còn muốn chết?”

Lâm Thiên chau mày, sau đó liền nâng nắm đấm đập qua.

‘Ầm’



Nắm đấm nện xuống trên ngực tên đàn ông kia khiến anh ta trực tiếp bị một đòn của Lâm Thiên đánh chết.

Lâm Thiên cực kỳ rõ ràng, nếu bản thân không phải một tu sĩ thì hôm nay người chết sẽ là mình!

Đối với bọn họ, Lâm Thiên không hề có bất cứ sự thương tiếc nào, nhưng Ngô Nguyệt…

“Ngô Nguyệt!”

Lâm Thiên vội vàng xông tới trước mặt Ngô Nguyệt sau đó đỡ cô ấy dậy.

Máu tươi đã nhiễm đỏ quần áo cô ấy.

Lúc này Ngô Nguyệt vẫn còn một hơi thở, nhưng so với chết đi cũng không khác gì nhiều.

Lâm Thiên mau chóng lấy ra một viên Khư Bệnh Đan rồi cho Ngô Nguyệt uống vào.

Viên Khư Bệnh Đan này có thể trị được tất cả các loại bệnh tật, nhưng lúc này Ngô Nguyệt đang bị ngoại thương nghiêm trọng, sinh mệnh đã rơi vào nguy kịch, bây giờ muốn cứu mạng cô ấy, trừ phi có được Hoàn Hồn Đan mới có thể cứu sống nổi, nhưng đó là đan dược cực phẩm, Lâm Thiên căn bản cũng không có!

Cho cô ấy uống viên Khư Bệnh Đan này vào, nhiều lắm cũng chỉ giúp cô ấy kéo dài được thêm một chút sinh mệnh mà thôi.

Quả nhiên sau khi uống Khư Bệnh Đan vào thì Ngô Nguyệt vốn ngay cả nói cũng nói không được nay đã có thể miễn cưỡng nói nên lời.

“Ông…ông chủ Lâm, tôi…tôi lạnh!” Toàn thân Ngô Nguyệt run rẩy dữ dội, môi và sắc mặt đều trắng bệch.

“Tôi ủ ấm giúp cô!”

Lâm Thiên vội vàng chạy qua ôm lấy Ngô Nguyệt sau đó vận chuyển công pháp ủ ấm giúp cô ấy.

“Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?” Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Ừm ừm!” Ngô Nguyệt gật đầu sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Ông… ông chủ Lâm, xin lỗi!”

Lúc Ngô Nguyệt nói chuyện thì nước mắt cũng cùng lúc từ trong hốc mắt lăn xuống.

Khóe mắt Lâm Thiên hơi cay: “Cô không cần nói xin lỗi, cô không có lỗi với tôi!”

Tuy thời gian Lâm Thiên và Ngô Nguyệt tiếp xúc không lâu, nhưng ấn tượng của Lâm Thiên đối với cô ấy lại rất tốt, bây giờ thấy cô ấy sắp chết, Lâm Thiên cũng muốn cứu cô ấy nhưng lại không thể làm được gì…

“Ông chủ Lâm, núi tuyết thật… thật đẹp…”

Sau khi Ngô Nguyệt khó khăn nhả ra chữ cuối cùng thì hai mắt cũng liền từ từ khép lại.

Lâm Thiên thăm dò thử, Ngô Nguyệt đã không còn thở nữa.

Lâm Thiên ôm lấy Ngô Nguyệt, trong lòng anh có hơi khó chịu.

Cho dù bây giờ mình là tu sĩ, cho dù nắm giữ tài phú triệu tỉ, nhưng vậy thì sao chứ? Một người chết đi ngay trước mặt mình mà bản thân mình lại không làm được gì cả.

“Đến cùng thì mình vẫn chỉ là một người phàm.” Lâm Thiên bất lực lắc lắc đầu.

“Nếu mình có thể tu luyện đến đại thành vậy thì tốt biết mấy.” Lâm Thiên nhịn không được lẩm bẩm nói.

Cảnh giới tu luyện hiện tại của Lâm Thiên nếu tính trong trái đất thì có lẽ đã là rất tốt.

Nhưng nếu đem so trong cả trường hà tu luyện thì Lâm Thiên vẫn chỉ đang tu luyện ở giai đoạn sơ cấp mà thôi.

Bên trong công pháp thầy Huyền Minh Kiếm Tôn ban cho có ghi chép, một khi chân chính tu luyện đến cảnh giới đại thành thì sẽ có thể có được bản lĩnh như thần, ngay cả chuyện nghịch thiên đổi mệnh cũng không phải không được.

Chẳng qua ngay cả thầy Huyền Minh Kiếm Tôn cũng còn cách rất xa mới đạt đến được cảnh giới đó…

Vù vù, vù vù…

Ở trên cao nguyên núi tuyết trắng xóa một màu này, gió mạnh không ngừng gào thét, bão tuyết cũng đột nhiên ập đến.

“Hả?”

Lâm Thiên đột nhiên phát hiện giáp phiến mình đang cất trong lòng lại có tình huống bất thường.

Mảnh giáp phiến này chính là mảnh mà ban đầu Lâm Thiên đã cùng Trần Lưu Vân tranh giành khi ở trong tiệm đồ cổ.

Lúc giết chết Trần Lưu Vân, Lâm Thiên lại có được mảnh giáp phiến này.