Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 602



Bởi vì chẩn đoán sai của ông ta khiến mẹ của Như Tuyết tưởng rằng không có chuyện gì lớn, thậm chí còn không thèm chủ động gọi điện thoại báo cho Lâm Thiên.

Nếu không phải lần này Lâm Thiên tình cờ trở về, thì với tình trạng của Như Tuyết hiện tại rất có thể sẽ có nguy cơ tử vong!

Như Tuyết vì vậy suýt chút nữa mà chết, Lâm Thiên có thể không tức giận sao?

“Cậu mắng tôi là đồ lang băm? Tôi là bác sĩ chủ nhiệm đấy nhé!” Bác sĩ áo trắng sau khi nghe thấy Lâm Thiên nhục mà mình liền nhất thời tức giận.

Lâm Thiên bây giờ không có thời gian nói nhảm với ông ta.

Lâm Thiên vội vàng xoay người, tắt thảm điện đi rồi vén chăn lên.

Lâm Thiên biết, những thứ nhiệt năng này, ngược lại sẽ bị hàn khí trong cơ thể Như Tuyết hấp thu, nó sẽ khiến cho tình hình của Như Tuyết càng tồi tệ hơn.

“Chàng trai, cậu làm gì? Cậu đang cản trở tôi trị liệu đấy.” Bác sĩ áo trắng hướng về Lâm Thiên hét lớn.

Ngay cả mẹ của Như Tuyết cũng có chút nghi hoặc.

“Lâm Thiên, cậu… cậu đây là đang làm gì? Toàn cơ thể Tuyết Nhi bây giờ đang rất lạnh, cần phải được giữ ấm. Sau cậu lại tắt bỏ thảm sưởi, sao lại vén chăn ra!” Mẹ của Như Tuyết nhanh chóng nói.

“Bác gái, con là đang giúp cho Như Tuyết thôi, ngoài ra, con sẽ trị liệu cho Như Tuyết.” Lâm Thiên trả lời.

“Chàng trai, chỉ với cậu thôi, mà muốn trị liệu? Cậu biết gì về y học không?” Bác sĩ áo trắng cười lạnh nói.

Ngay sau đó, bác sĩ áo trắng xoay đầu nói với mẹ Như Tuyết: “Đây là người nhà của bà đúng không? Bà định để cậu ta làm loạn sao? Cẩn thận cho mạng con gái bà, bị hại tới chết mất.”

“Cái này… cái này…” Mẹ của Như Tuyết sau khi nghe, đương nhiên rất lo lắng, bà thật sự chưa từng nghe nói rằng Lâm Thiên biết trị bệnh.

“Lâm Thiên, hay là vẫn cứ để bác sĩ trị liệu đi, bọn họ là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhất định hiểu rõ hơn chúng ta! Cậu mà trị liệu, lỡ may Như Tuyết có mệnh hệ gì, vậy thì phải làm sao?” Mẹ của Như Tuyết sốt ruột nói.

“Bác gái, con có chừng mực.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên hiểu rõ, bà ấy không tin anh là chuyện rất bình thường. Trong mắt bà ấy, bác sĩ đương nhiên càng có thẩm quyền hơn.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên quay người nắm lấy cánh tay Như Tuyết, sau đó vận công pháp, lợi dụng nội lực của mình, thay Như Tuyết giải quyết dòng khí lạnh này.

Khoảng vài phút sau.

Lâm Thiên buông tay ra, lúc này sắc mặt Lâm Thiên đã trở nên tái nhợt.

Dòng khí lạnh này quả thực quá mạnh. Lâm Thiên muốn dùng nội lực giúp Tuyết Như loại bỏ nó, kết quả lại không được, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế.

Lúc này chạm vào da của Như Tuyết đã không còn lạnh như trước đó nữa.

Lúc này, Như Tuyết hơi cử động, sau đó chậm chạp mở mắt ra.

“Lâm Thiên!”

Khi Như Tuyết mở hai mắt ra, cô liền nhìn thấy Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, quả thực là anh! Em không nằm mơ chứ!”

Sau khi Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên liền kích động ôm lấy anh.

Đối với Như Tuyết mà nói, vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy Lâm Thiên, tuyệt đối là một món quà lớn đầy bất ngờ.

Lâm Thiên ôm lấy Như Tuyết, cười, nhẹ nhàng nói: “Em không có nằm mơ, thật sự là anh.”



“Lâm Thiên, em mắc phải bệnh gì vậy, vừa rồi em ngủ thiếp đi, trong giấc mơ đã gặp rất nhiều ác mộng, rất đáng sợ!” Như Tuyết ôm Lâm Thiên rồi nũng nịu kể.

“Không phải bệnh gì nặng đâu, đừng lo lắng.” Lâm Thiên cười an ủi cô.

Lâm Thiên không muốn khiến cho Như Tuyết lo lắng, nên không nói gì nhiều.

Nhưng trong lòng Lâm Thiên rất lo lắng.

Bởi vì Lâm Thiên biết rõ, cảnh giới của anh có hạn, vừa rồi đã dốc hết toàn lực mới chỉ miễn cưỡng áp chế được dòng khí lạnh này, hơn nữa thời gian áp chế tối đa cũng chỉ có ba ngày. Ba ngày sau, dòng khí lạnh sẽ tái phát thêm lần nữa.

“Vậy bây giờ em đã khỏi chưa?” Như Tuyết hỏi.

“Uh!” Lâm Thiên cười cười gật đầu.

Trên máy đo nhiệt độ cơ thể bên cạnh, dữ liệu nhiệt độ đã được hiển thị, đã trở lại 37 độ C như bình thường.

“Con gái, con thật sự tỉnh rồi!” Mẹ Như Tuyết thấy con gái tỉnh lại, bà đương nhiên vô cùng vui mừng.

“Lâm Thiên, cậu thật sự quá lợi hại, có phải là lúc trước cậu cho nó ăn viên dược hoàn, bây giờ đã có hiệu quả rồi không?” Mẹ Như Tuyết kích động.

Mẹ Như Tuyết đương nhiên không biết chuyện anh vận công. Bà chỉ biết, Lâm Thiên cho Như Tuyết ăn một viên thuốc (Khư Bệnh Đan).

“Đúng.” Lâm Thiên không giải thích thêm nhiều. Nếu nói là do anh vận công, mẹ Như Tuyết có khi còn cho rằng anh nói nhảm.

“Cái này… cái này…”

Bác sĩ mặc áo trắng đứng bên cạnh thấy Lâm Thiên thực sự có thể giúp cho Như Tuyết tỉnh dậy thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai!” Bác sĩ mặc áo trắng dán chặt mắt nhìn Lâm Thiên. Còn chưa đợi Lâm Thiên lên tiếng, bé mập lập tức đi lên, kiêu ngạo nói:

“Ồ, để tôi giới thiệu với ông, đây là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, chủ tịch tập đoàn Vân Thiên, người giàu nhất tỉnh Tây Xuyên, anh Lâm Thiên!”

“Cái gì!”

Bác sĩ mặc áo khoác trắng sau khi nghe vậy liền bị dọa đến run rẩy, trực tiếp tê liệt trên mặt đất.

Trước đó ông lại mắng chửi Lâm Thiên! Nghĩ đến ngày tháng về sau, trong lòng ông ngập tràn sợ hãi.

“Lâm Thiên, chúng ta về nhà đi!” Như Thuyết vẻ mặt tươi cười, cô không hề hay biết tình hình thể lực của cô nghiêm trọng đến mức nào.

“Được.” Lâm Thiên cười gật đầu.

Thủ tục xuất viện nhanh chóng được hoàn thành.

Trong lúc làm thủ tục xuất viện, trong lòng Lâm Thiên cũng rất cân nhắc về chuyện này.

Lâm Thiên không hiểu được, sao thể lực của Như Tuyết lại xuất hiện dòng khí lạnh hung hãn đến như vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thiên cũng không nghĩ ra được gì.

Về phần biện pháp ứng phó, Lâm Thiên ngược lại đã nghĩ ra một cách. Đó chính là tìm sư phụ của Bạch Hổ, cũng chính là đạo trưởng của Dương Liễu đạo quán, kêu ông ấy giúp dập tắt dòng khí lạnh trong cơ thể Như Tuyết.

Đạo trưởng là Kim Đan Cảnh, nếu có thể nhờ ông ấy giúp dập tắt, hiệu quả nhất định còn tốt hơn so với Lâm Thiên.

Trong quá trình làm thủ tục xuất viện, Lâm Thiên có chút thời gian rảnh gọi điện thoại cho đạo trưởng, nói với ông chuyện này, hy vọng ông có thể giúp.

Lúc trước Lâm Thiên từng cho đạo trưởng đan dược, đạo trưởng còn nợ Lâm Thiên ân tình, nên ông đương nhiên sẽ đồng ý, tỏ ý sẽ lập tức đến thành phố Bảo Thạnh.



Ở cổng bệnh viện.

“Anh Lâm Thiên, bệnh của chị dâu vừa mới khỏi, anh cứ ở cùng chị ấy đi, sau đó đến nhà em uống rượu.” Bé mập cười rồi nói.

“Được.” Lâm Thiên gật đầu.

Sau khi bé mập rời đi, mẹ Như Tuyết trả lời điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại.

“Mẹ, điện thoại của ai vậy?” Như Tuyết mở miệng hỏi.

“Dì ba nghe nói con bị bệnh, hôm nay đặc biệt từ thành phố Tây Khúc đến đây thăm con.” Mẹ Như Tuyết nói.

“Bọn họ phải là nghe nói, con tìm được một người bạn trai giàu có, muốn đến kiếm lợi ích sao? Trước đây khi gia đình chúng ta gặp khó khăn, bọn họ ai cũng tránh chúng ta như tránh tà. Đúng là nghèo thì không ai hỏi, giàu thì ai cũng đến làm thân.” Như Tuyết bĩu môi.

“Được rồi Như Tuyết, bớt nói vài câu đi, dù sao cũng là người thân. Bọn họ dù sao cũng đã đến, cũng không thể không tiếp được.” Mẹ Như Tuyết nói.

“Bây giờ bọn họ đang ở đâu.” Như Tuyết mở miệng hỏi.

“Mẹ nói chúng ta đã xuất viện rồi, kêu họ trước tiên hãy đến biệt thự. Đi, chúng ta cũng trở về đi.” Mẹ Như Tuyết nói.

Ngay sau đó, ba người đón một chiếc xe cổng bệnh viện, trở về nhà Như Tuyết.

Lúc trước khi Lâm Thiên còn ở thành phố Bảo Thạnh, đã sắp xếp một căn biệt thự làm nhà mới cho mẹ con Như Tuyết.

Trước cửa biệt thự của Như Tuyết.

Một người dì trung niên và một cô gái trẻ đang đứng trước cửa.

Nếu Lâm Thiên ở đây, sẽ phát hiện ra, người phụ nữ này không phải người ngồi đối diện anh trên xe lửa sao?

“Biệt thự này thực sự rộng, chỉ sợ ít nhất cũng phải cần 35 tỷ, so với biệt thự nhỏ của nhà chúng ta, không biết khí thế hơn bao nhiêu lần.” Người dì trung niên nói.

Tại thành phố Bảo Thạnh, biệt thự 35 tỷ đã là rất cao cấp rồi.

“Thật sự không biết, Như Tuyết có tài cán gì. Cô ta không có tài năng gì, cũng không phải tiểu thư khuê các, vậy là lại có bạn trai là chủ tịch tập đoàn Vân Thiên.” Người dì trung niên ghen ghét nói.

Lúc trước Lâm Thiên còn ở Kim Đô, Như Tuyết có một lần đến thăm Lâm Thiên. Lúc đó Như Tuyết đụng mặt một người chú ruột. Người chú ruột này biết thân phận Lâm Thiên, nên tin tức Như Tuyết có bạn trai là Chủ tịch tập đoàn Vân Thiên rất nhanh chóng đã bị truyền khắp tai họ hàng của Như Tuyết.

Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Vân Thiên thường được đưa tin với tần suất cao, điều này càng khiến họ ghen tị hơn.

“Mẹ, mẹ bớt nói mấy câu đi, lần này chúng ta đến là cầu xin người ta, nếu bị Như Tuyết nghe được, vậy thì không tốt đâu.” Cô gái trẻ nói.

“Sợ cái gì? Bọn họ cũng đâu có ở đây.” Người dì trung niên không nghĩ vậy.

Tiếp theo đó, người dì trung niên nhìn cô gái trẻ chằm chằm, khổ sở nói:

“Con gái à, con cũng phải nỗ lực hơn nhiều, sau này tranh thủ tìm một người bạn trai có tài sản nghìn tỷ đi.”

Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe taxi đã dừng lại ở cửa.

Ngay sau đó, mẹ của Như Tuyết, Lâm Thiên cùng Như Tuyết xuống xe.

“Dì ba, mừng cô đến làm khách, đi đường khổ cực rồi đúng không.”

Mẹ của Như Tuyết sau khi nhìn thấy người dì trung niên và cô gái trẻ thì cười chào hỏi.