Tuy rằng lúc trước đã đầu tư một trăm bảy mươi năm nghìn tỷ, tài sản mà Lâm Thiên sở hữu đã bị giảm đi đáng kể nhưng với tốc độ kiếm tiền nhanh như này thì không đáng lo, hơn nữa khoản đầu tư một trăm bảy mươi năm nghìn tỷ cũng không phải là đầu tư vô ích. Sau này xe được sản xuất ra là có thể kiếm được lợi nhuận.
Vì vậy, khoản đầu tư một trăm bảy mươi năm nghìn tỷ vẫn được coi là tài sản của Lâm Thiên, nhưng đã chuyển từ tài sản tiền mặt thành tài sản cố định.
“Anh Lâm, tiền đã đưa rồi, bây giờ có thể để chúng tôi đi được rồi chứ.” Người đàn ông bụng phệ cảm thấy vô cùng chua xót.
Lâm Thiên vẫy tay ra hiệu cho những vệ sĩ mặc đồ đen ở cửa nhường đường cho người đàn ông bụng phệ.
Thấy vậy, người đàn ông bụng phệ vội vàng gọi con trai đi ra ngoài.
Trước khi đi, tôi nghe thấy Lâm Thiên nói: “Chủ tịch Đỗ, hoan nghênh ông lần sau lại đến thăm Kim Đô một lần nữa, chỉ cần ông mang đủ tiền là được.”
Chủ tịch Đỗ nghe xong những lời này suýt chút nữa thì phun ra máu...
Sau khi hai cha con nhà họ Đỗ bỏ đi.
“Lần này, cha con nhà họ Đỗ của không chỉ không thực hiện được âm mưu của mình, mà còn bị mất một khoản tiền lớn, thật khiến người ta vui sướng.” Ông Triệu mừng rỡ nói.
Nhà họ Triệu gặp khó khăn, đã được giải quyết hoàn toàn.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên, là Lưu Thân gọi tới.
Lâm Thiên biết rất rõ Lưu Thân sẽ không bao giờ gọi điện làm phiền mình nếu không có việc gì quan trọng, vì vậy Lâm Thiên nhanh chóng bắt máy.
“Alo, Lưu Thân à.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.
“Anh Thiên, xảy ra chuyện gì vậy? Ngôi sao Trịnh Lưu Khải đã đăng một bài viết dài trên Facebook của anh ta vào sáng nay, tố cáo anh ta bị anh Thiên ở Kim Đô, tỉnh Tây Xuyên bắt nạt, đánh đập và mắng mỏ”, Liu Thân nói.
Liu Thân tiếp tục nói: “Tôi đã đọc nội dung bài viết, toàn là bóp méo sự thật. Nói đó là bá vương của tỉnh Tây Xuyên. Anh ta đổ hết tội lên người anh, còn đăng bức ảnh mặt anh ta bị đánh sưng vù lên. Bây giờ chuyện này đã nằm trong top năm tìm kiếm trên facebook và còn đang tăng hạng rất nhanh chóng.”
“Vậy sao?”
Lâm Thiên cũng không quá kinh ngạc, Lâm Thiên biết hôm qua sau khi đánh Trịnh Lưu Khải, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Tuy nhiên Lâm Thiên không hối hận về những gì mình đã làm ngày hôm qua, nếu như ngày hôm qua đến Trịnh Lưu Khải mà Lâm Thiên còn sợ thì sao xứng đáng được gọi là Tây Nam Vương nữa.
“Ngoài ra, luật sư của Trịnh Lưu Khải vừa liên lạc với tôi, ngầm tỏ ý nếu muốn dừng chuyện này lại thì ít nhất chúng ta phải bồi thường cho Trịnh Lưu Khải mấy mấy chục nghìn tỷ.” Lưu Thân nói.
“Mấy chục nghìn tỷ? Anh ta đúng là mơ tưởng hão huyền.” Lâm Thiên cười chế nhạo.
“Anh Thiên, anh ta là muốn dùng sức mạnh của dư luận để đối phó với anh. Nếu chuyện này thực sự nghiêm trọng, e rằng sẽ gây ra một số phiền phức cho anh và cả tập đoàn Vân Thiên.”
“Lưu Thân, anh nghĩ như thế nào?” Lâm Thiên hỏi.
“Anh Thiên, có hai cách. Cách thứ nhất là đưa tiền cho anh ta để làm yên ổn chuyện này. Khoản bồi thường mấy chục nghìn tỷ mà Trịnh Lưu Khải đề xuất thì tập đoàn Vân Thiên có thể dễ dàng lấy lại được”, Liu Thân nói.
“Đưa tiền riêng ho anh ta? Thỏa hiệp với anh ta sao? Tôi còn chưa đến mức không thể chịu nổi.” Lâm Thiên lắc đầu cười lạnh.
Mấy chục nghìn tỷ thì Lâm Thiên không thiếu, nhưng đối với Lâm Thiên nếu phải bồi thường chính là tương đương với cúi đầu hạ thấp bản thân.
Nếu Lâm Thiên đến một diễn viên cỏn con cũng không đối phó nổi mà phải cúi đầu, thì sau này làm sao có thể thống trị thế giới kinh doanh?
Muốn Lâm Thiên thỏa hiệp đưa tiền cho anh ta là chuyện tuyệt đối không thể được!
“Cách thứ hai là đối đầu trực tiếp với anh ta. Vì anh ta muốn dùng dư luận để đối phó với chúng ta, nên chúng ta sẽ chi tiền để rút lượt tìm kiếm trên Facebook, sau đó để Facebook và các trang mạng xã hội chính chặn và báo cáo những bình luận về chuyện này. Chúng ta làm dịu dư luận trước sau đó sẽ giải quyết tiếp.” Lưu Thân nói.
Cách thứ hai mà Lưu Thân nói rất dễ thực hiện miễn là chi tiền.
“Cứ làm theo những gì anh nói.” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.
“Được rồi, Anh Thiên, tôi sẽ làm ngay.” Lưu Thân nói.
“Lưu Thân, tôi yêu cầu một chuyện nữa là anh hãy lập tức phái người đi thu thập những tin tức tiêu cực về Trịnh Lưu Khải và chứng cứ để chứng minh, bất kể giá nào cũng phải thu thập được!” Lâm Thiên ra lệnh.
Lâm Thiên biết Trịnh Lưu Khải tính tình cũng không tốt đẹp gì, những tin đồn xấu về anh ta nhiều vô kể, nhưng đều bị công ty giải trí của anh ta cho chìm xuống.
Chỉ cần Lâm Thiên chịu đưa tiền, thì cũng đủ để thu thập những tin tức xấu về anh ta.
“Vâng thưa anh lâm.” Lưu Thân gật đầu đồng ý.
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Thiên nheo mắt lẩm bẩm: “Vốn dĩ chuyện của ngày hôm qua đã qua, đã kết thúc rồi, nhưng Trịnh Lưu Khải còn muốn gây chuyện, vậy thì đừng trách tôi vô tình.”
Hôm qua Lâm Thiên đã dạy cho Trịnh Lưu Khải một bài học, nếu anh ta biết sai, học cách làm người thì anh ta vẫn là một ngôi sao lớn và vẫn có thể sống một cuộc đời tươi đẹp của mình.
Tuy nhiên, anh ta đã chọn cách trả thù Lâm Thiên.
Có đi mà không có lại thì thật là thất lễ, nếu như Trịnh Lưu Khải đã muốn gây chuyện thì Lâm Thiên sẽ chơi đến cùng.
Nếu như Trịnh Lưu Khải muốn dùng dư luận để đối phó với Lâm Thiên, vậy thì Lâm Thiên cũng sẽ dùng gậy ông đập lưng ông để đối phó lại với anh ta.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, Triệu Linh cũng ở đó, đương nhiên Triệu Linh biết.
“Anh ta đã viết một câu chuyện dài trên Facebook để buộc tội anh, và anh ta nói rằng anh ta sẽ kiện anh.” Lâm Thiên nói.
“Lâm Thiên, liệu có chuyện gì xảy ra không? Dù sao anh ta cũng là ngôi sao lớn có hàng triệu người hâm mộ!” Triệu Linh có chút lo lắng cho Lâm Thiên.
Con gái lúc nào cũng như vậy, người mình càng quan tâm mà xảy ra chuyện gì thì sẽ càng lo lắng.
“Triệu Linh, tin tưởng vào đàn ông, chuyện nhỏ này anh vẫn có thể giải quyết được. Ca sĩ nổi tiếng trên mạng lần trước mà đối đầu với anh cũng có hàng triệu người hâm mộ. Bây giờ anh ta vẫn đang ở trong tù đấy thôi.” Lâm Thiên cười vuốt v3 tóc Triệu Linh.
Triệu Linh nghe xong lời này của Lâm Thiên thì che miệng cười, sau đó vui vẻ gật đầu, cô tin Lâm Thiên có thể giải quyết được.
“Triệu Linh, hôm qua không phải nói muốn đi công viên nước ở Kim Đô sao? Hôm nay sẽ đi cùng Giang Tinh Văn.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên định ngày mai trở về Hà Nội vì còn một số việc phải giải quyết, hơn nữa gia nhập phái Bạch Vân, Lâm Thiên cũng đã sắp xếp tương đối ổn rồi, nên phải trở về Hà Nội.
Mặc dù sống ở tỉnh Tây Xuyên rất dễ chịu nhưng những ngày tháng thoải mái như vậy sẽ chỉ khiến Lâm Thiên trì trệ mà thôi!
Giấc mơ của Lâm Thiên còn hơn thế nữa, vả lại Lâm Thiên còn có kẻ thù là Băng Linh Cung, nên cần phải đủ mạnh mới có thể hạ gục được đối thủ!
Ngày mai đi Hà Nội, Lâm Thiên đương nhiên sẽ đi cùng Triệu Linh và Phạm Minh Tú.
Sau khi Lâm Thiên và Triệu Linh chia tay ông Triệu, liền đi ra khỏi khách sạn.
Nhưng Lâm Thiên vừa đi ra đến cửa thì lại bị cha của Triệu Linh chặn lại
“Lâm Thiên, tôi có vài lời muốn nói, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.” Cha của Triệu Linh nói.
“Cha, nếu cha có chuyện gì cứ nói thẳng. Con là con gái của cha, cũng không phải người xa lạ gì, cha còn sợ con nghe mất sao?”
“Triệu Linh, con thì hiểu gì chứ? Đây là chuyện giữa hai người đàn ông. Cha muốn nói chuyện riêng với con rể của mình.” Cha của Triệu Linh nói.
“Không sao, ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.” Lâm Thiên cười.
Sau đó, Lâm Thiên đi theo cha của Triệu Linh đến một góc cách đó không xa.
“Bác Triệu, có chuyện gì muốn tìm cháu vậy?”
Lâm Thiên nhìn cha của Triệu Linh cười với thái độ rất khách sáo khi đối diện với bề trên, tuy rằng cha của Triệu Linh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dù gì thì cũng là cha của Triệu Linh.
“Lâm Thiên, tôi biết cậu không chỉ có một người bạn gái, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm, cậu đối xử tốt với con gái tôi.” Cha của Triệu Linh nói với giọng điệu của một người bề trên.
“Đây là lẽ đương nhiên, bác yên tâm, cháu sẽ đối tốt với Triệu Linh.” Lâm Thiên nói.
Cha của Triệu Linh gãi đầu và đột nhiên nói:
“Ừm... Lâm Thiên, tôi tìm cậu đến đây. Thật ra còn có một chuyện khác. Tôi muốn... vay một ít tiền.”
Sau khi Lâm Thiên nghe xong câu nói đó, lập tức hiểu ra được đây là ý định ban đầu của cha Triệu Linh khi gọi mình đến đây.
“Bác Triệu, mặc dù nhà họ Triệu trong khoảng thời gian này có chút khó khăn, nhưng cũng không đến nỗi chứ.” Lâm Thiên nói.
“Có thì có, nhưng tôi không có đủ.” Cha của Triệu Linh gượng cười.