“Vứt rồi! Anh… anh lại vứt nó đi?” Tần Thi nghe thấy Lâm Thiên vứt rồi, cô ta tức giận đến phát điên, quà của cô ta tặng mà Lâm Thiên lại vứt đi như thế, cô ta có thể không tức giận sao.
“Lâm Thiên, anh cũng không tôn trọng tôi lắm đấy, dù sao đi nữa cũng là tôi tặng cho anh, anh nói vứt là vứt, rốt cuộc trong mắt của anh có tôi không đấy!” Tần Thi tức giận chất vấn.
“Không có.” Lâm Thiên bình thản nói.
“Anh… anh…” Tần Thi tức đến muốn hộc máu.
“Được rồi, đùa với cô thôi, trong lòng tôi chắc chắn xem cô là bạn mà, nếu không thì tại sao phải tốn thời gian quý báu để chạy đến đóng giả làm bạn trai của cô chứ.” Lâm Thiên cười và nói.
Lúc này, tiếng gầm của chiếc xe thể thao đột nhiên vang lên, trong chớp mắt, chiếc xe Porsche phiên bản giới hạn đã đậu ngay trước cửa.
Khi cửa xe mở ra, điều lọt vào tầm nhìn chính là Kurokawa Koro và Hàn An Lôi.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, cơ mặt của Kurokawa Koro bỗng nhiên co giật.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt của anh ấy đã dâng trào một ngọn lửa mãnh liệt.
Khi nghĩ đến chuyện công thức giả, rất có thể Lâm Thiên đang gây cản trở ở bên trong, anh ấy vô cùng tức giận.
Ngoài ra còn có những chuyện trước đây, Lâm Thiên đã nhiều lần khiến cho anh ấy thua thảm bại, tất cả những điều này cộng lại với nhau khiến anh ấy căm thù Lâm Thiên đến tận xương tuỷ.
“Nhóc con chết tiệt, dám giở trò với tôi, xem tôi có đánh cậu không!”
Kurokawa Koro tức giận lập tức vung đấm nắm lên lao về phía Lâm Thiên, một bộ dạng muốn lao lên và đánh Lâm Thiên.
Tần Thi nhíu mày: “Kurokawa Koro, anh làm gì vậy? Không lẽ anh muốn hành hung ở ngay trước mặt tôi sao? Anh xem tôi không tồn tại sao?”
Kurokawa Koro thấy vậy mới hạ nắm đấm xuống.
“Nhóc con, cậu cũng chỉ là kẻ biết núp sau lưng người phụ nữ, nếu không, hôm nay tôi đã đánh cậu nằm sấp dưới đất rồi!” Kurokawa Koro tức giận chỉ vào Lâm Thiên.
Kurokawa Koro hiện giờ vẫn chưa biết rằng Lâm Thiên là chủ tịch của tập đoàn Vân Thiên, anh ấy chỉ biết chỗ dựa lớn nhất của Lâm Thiên, chính là Tần Thi.
Lâm Thiên lắc đầu cười: “Ha ha, anh nên vui mừng mới phải, nếu như không có Tần Thi ngăn cản, thực sự ra tay đánh nhau, thì tôi đảm bảo với anh rằng vào những tháng tiếp theo, anh đều phải nằm nghỉ dưỡng trong bệnh viện.”
Với bản lĩnh của Lâm Thiên, Kurokawa Koro cũng xứng đáng để Lâm Thiên ra tay sao?
“Hừ, cậu cũng chỉ là kẻ khoác lác trốn sau lưng phụ nữ mà thôi, không ngại nói cho cậu biết, tôi Kurokawa Koro đã từng học qua taekwondo, đánh loại người như cậu, tôi nhường cậu một tay cũng không thành vấn đề.” Kurokawa Koro lạnh lùng nói.
Lâm Thiên chỉ lắc đầu và cười, không nói thêm gì cả.
Lúc này, Tần Thi cười và nói rằng:
“Kurokawa Koro, tôi nghe nói các anh đã lấy được công thức dung dịch nước thần tiên dạng uống, có thật không?”
Khi Kurokawa Koro nghe thấy Tần Thi nhắc đến chuyện này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Kể cả khuôn mặt của Hàn An Lôi cũng không được tự nhiên cho lắm.
Họ đều biết rõ, chuyện này chắc chắn là Lâm Thiên nói cho Tần Thi biết.
“Chuyện này à…” Kurokawa Koro ấp a ấp úng, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Thiên cũng cười và nói: “Nghe nói dược liệu chính trong công thức là phân lỏng, Kurokawa Koro, không lẽ các anh thực sự sẽ sản xuất ra và uống chứ?”
“Nhóc con, cậu… cũng là do cậu phá đám!” Kurokawa Koro tức giận nhìn chằm chằm lấy Lâm Thiên.
“Xem ra, có lẽ thực sự đã uống rồi, chậc chậc chậc, lòng can đảm đáng được khen ngợi, có thể nói ra là có mùi vị như thế nào không.” Lâm Thiên cười và nói.
“Kha kha kha.” Tần Thi cũng bật cười.
“An Lôi, bạn trai của cô cũng ngốc quá rồi đấy, đến phân cũng tin.” Tần Thi che miệng cười và nói.
Hàn An Lôi mặt mày đỏ bừng, cô ta chỉ cảm thấy quá mất mặt!
Nhất là mất mặt ở ngay trước mặt Tần Thi, đây là điều mà cô ta không thể nào chấp nhận được nhất.
“Chồng ơi, chúng ta đi thôi!” Hàn An Lôi kéo lấy Kurokawa Koro và đi vào trong.
“Nhóc con, món nợ này, tôi Kurokawa Koro đã ghi nhớ lấy, chờ mà xem nhé!”
Sau khi nói xong, Kurokawa Koro và Hàn An Lôi cùng nhau đi vào câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Lâm Thiên nhìn Tần Thi: “Sao nào, vui chứ?”
“Không tệ.” Tần Thi cười và nói.
Rõ ràng tâm trạng của Tần Thi rất tốt, đối với cô ta mà nói, có thể nhìn thấy Hàn An Lôi thua thê thảm chính là điều vui sướng nhất.
“Lâm Thiên, chúng ta cũng mau vào trong thôi.” Tần Thi nói.
Ngay sau đó, cả hai cùng sánh bước đi vào câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên đến câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán.
Với tư cách là câu lạc bộ cưỡi ngựa hàng đầu ở Hà Nội, yêu cầu với thân phận của thành viên là vô cùng nghiêm ngặt, có thể trở thành thành viên của câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán, về cơ bản họ đều là những người có máu mặt và những con cháu của các gia tộc lớn.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Thi, Lâm Thiên suôn sẻ bước vào, hiển nhiên Tần Thi không phải lần đầu đến đây, hơn nữa Tần Thi cũng là thành viên ở đây.
Bên trong câu lạc bộ.
“Tần Thi!”
Ngay khi vừa bước vào, một giọng nói khoa trương vang lên.
Ngay sau đó có một người đàn ông có làn da hơi ngăm đen chạy nhanh đến.
Lâm Thiên quan sát, người đàn ông này hốc mắt hơi sâu, mũi tẹt, miệng rộng môi dày, vừa nhìn đã biết không phải người Việt Nam.
Anh ta mặc một bộ vest, chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay, vô cùng phô trương, được đính đầy kim cương, vô cùng bắt mắt, trên các ngón tay hầu như đeo đầy những chiếc nhẫn đá quý, còn cổ tay và cổ, đều đeo những loại ngọc quý.
Hơn nữa, lúc mới bước vào, Lâm Thiên nhìn những người xung quanh, bọn họ đều lấy người đàn ông này làm trung tâm, Lâm Thiên hầu như có thể đoán ra, anh ta có lẽ là vị Hoàng tử nước Cát Lai kia.
“Tần Thi, em cuối cùng cũng đến rồi! Anh đã đợi em rất lâu rồi đấy.” Người đàn ông chạy đến trước mặt Tần Thi, nói tiếng Việt có chút vấp váp.
“Hoàng tử, tôi đợi bạn trai của tôi, nên đến muộn một chút.” Tần Thi giữ nụ cười lễ phép.
“Bạn trai?” Hoàng tử sửng sốt.
Đối với Hoàng tử mà nói, tin tức này giống như sấm chớp giữa trời quang vậy.
“Đây chính là bạn trai của tôi, Lâm Thiên.” Tần Thi chỉ vào Lâm Thiên và giới thiệu.
“Tần Thi, thân phận của anh ta là gì.” Hoàng tử sắc mặt tái nhợt.
“Anh ta là một doanh nhân.” Tần Thi nói.
“Doanh nhân? Tần Thi, với thân phận nhà họ Tần của em, chỉ một doanh nhân trẻ tuổi như vậy sao có thể xứng với em chứ!” Hoàng tử không cam lòng nói.
“Nhưng tôi thích.” Tần Thi phản đối.
“Xin chào.” Lâm Thiên mỉm cười và đưa tay ra bắt tay với anh ta.
“Cậu, không xứng đáng bắt tay với tôi!” Hoàng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy Lâm Thiên, có vẻ như coi Lâm Thiên như kẻ thù không đội trời chung vậy.
“Xem ra vị Hoàng tử này, không rộng lượng nhỉ.” Lâm Thiên cười và thu tay về.
“Hoàng tử, tôi biết nhóc con này, thực ra anh ta chả là cái thá gì cả, ngoại trừ việc giỏi lừa người thì không có tài cán gì hết, không biết anh ta đã dùng chiêu trò gì lại lừa gạt được trái tim của Tần Thi, sau đó dựa vào danh tiếng của nhà họ Tần, ở bên ngoài giả danh lừa bịp mà thôi.”
“Cái gì?” Hoàng tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Được rồi, hôm nay đến là để cưỡi ngựa, vậy thì đi cưỡi ngựa đi.” Tần Thi nói.
“Được thôi.” Hoàng tử chỉ có thể gật đầu trước.
Đồng thời, anh ta trừng mắt nhìn Lâm Thiên, trong mắt tràn đầy ác ý.
Lâm Thiên lại không quan tâm đến, cho dù anh ta là Hoàng tử nước Cát Lai gì đó.
Mọi người vào phòng thử đồ để thay bộ quần áo đi săn trước.
Ngoại trừ Lâm Thiên, Tần Thi, Kurokawa Koro, Hàn An Lôi và Hoàng tử ra, còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi người nước ngoài đi cùng.
Hai người nước ngoài này, nước da gần giống với Hoàng tử, và họ ăn mặc cũng vô cùng sang trọng.
Lâm Thiên không có đi thay đổi vì anh cảm thấy không cần thiết, Lâm Thiên cũng không định cưỡi ngựa, hôm nay đến chủ yếu là giúp đóng giả làm bạn trai của Tần Thi.
Sau khi Tần Thi đi thay đồ, Hoàng tử đến trước mặt Lâm Thiên, rõ ràng anh ta muốn mượn cơ hội này để đơn độc nói chuyện với Lâm Thiên.
“Nhóc con, Tần Thi là người phụ nữ tôi ngắm trúng, chỉ với thân phận địa vị của cậu, cậu không có tư cách giành với tôi, nếu như cậu biết điều, tôi hi vọng cậu chủ động rời khỏi cô ấy, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể cho cậu một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.” Hoàng tử nói.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Lâm Thiên cười.
“Nếu như cậu không đồng ý, tôi đảm bảo cậu sẽ không có kết cục tốt, cậu phải biết, tôi là Hoàng tử nước Cát Lai, còn cậu, chỉ là một thường dân, thân phận địa vị của chúng ta khác xa nhau!” Hoàng tử lạnh lùng nói.
“Vậy tôi lại rất mong đợi tôi sẽ có một kết cục như thế nào.” Lâm Thiên cười va nói.
“Hừ, đồ bướng bỉnh, không biết điều!”
Hoàng tử nước Cát Lai sau khi nói xong câu này, thì tức giận quay người rời đi, đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Không bao lâu sau, Tần Thi đã thay xong bộ quần áo đi săn và xuất hiện trở lại trước mặt Lâm Thiên.
Lúc này, Tần Thi mặc chiếc quần cưỡi ngựa bó sát người cùng với đôi giày ủng màu nâu, đội mũ bảo hiểm nữ, mang lại một cảm giác dáng vẻ hiên ngang, vô cùng có phong cách.
“Không tệ đấy, người đẹp chính là người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp cả.” Lâm Thiên quan sát Tần Thi với nụ cười trên mặt.