"Không phải không phải! Đương nhiên không phải! Năm viên đan dược trung cấp, đã dư dả lắm rồi!" Đại trưởng lão vui vẻ nói.
Phải biết, phái Bạch Vân bây giờ chỉ có tổng cộng sáu viên đan dược trung cấp đang dự trữ, mỗi viên đều vô cùng quý giá đấy!
Hơn nữa Trận Tụ Linh này cũng bị tổn hại phá hủy, miễn là để nó khôi phục khoảng nửa năm, linh khí trời đất bên trong chỗ tu luyện sẽ lại có thể khôi phục thành dáng vẻ như trước đây một lần nữa.
Linh khí trời đất ẩn chứa bên trong phái Bạch Vân và dãy núi Bạch Vân cũng có thể khôi phục lại trình độ bình thường trong khoảng nửa năm thôi.
Đối với người ở cấp bậc như đại trưởng lão và chưởng môn này, ở cảnh giới của bọn họ, đã ngừng lại từ rất lâu rồi, bình thường hiệu quả tu luyện đã cực kỳ nhỏ bé, cho nên chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ, nhưng mà năm viên đan dược trung cấp, với bọn họ mà nói, lại có giá trị cực kỳ to lớn đấy!
Cho nên chuyện này đối với bọn họ chắc chắn là một vụ mua bán rất có lời.
Đương nhiên, đối với các đệ tử của phái Bạch Vân, có lẽ cũng hơi khó khăn chút, tốc độ tu luyện gần nửa năm của các đệ tử, có lẽ đều sẽ chậm hơn gấp đôi, đương nhiên so với giá trị của năm viên đan dược trung cấp, chuyện này chẳng tính là gì cả.
"Đúng rồi đại trưởng lão, năm viên đan dược mà tôi đã đồng ý đó, nguyên liệu làm thuốc vẫn phải do các ông bỏ ra nhé." Lâm Thiên nói.
Đối với Lâm Thiên mà nói, luyện đan dược trung cấp cũng làm được, nhưng mà thu thập nguyên liệu lại là chuyện rất phiền toái.
Về mặt đan dược, Lâm Thiên thật ra cũng có một ít hàng dự trữ, là trong số những vật mà sư phụ Lâm Thiên để lại, để lại một ít đan dược trung cấp, đan dược cao cấp, chẳng qua Lâm Thiên không có ý đồ động vào những hàng dự trữ ấy.
"Không thành vấn đề, liên quan đến nguyên liệu, chúng tôi sẽ cung cấp!" Đại trưởng lão lập tức đồng ý.
"Một khi đã như vậy, đại trưởng lão, chúng ta đi ra ngoài đi." Lâm Thiên nói.
Tuy rằng Quách Cường sợ đại trưởng lão, nhưng anh ta nói đến luận bàn, hợp với quy tắc, anh ta cũng không sợ hãi.
Lần trước khi anh ta đề nghị thách đấu với Lâm Thiên, đã bị đại trưởng lão trách mắng, là vì anh ta không gọi Lâm Thiên là sư huynh, bị Lâm Thiên bắt được lỗi lầm này.
Lần này, anh ta không sợ đại trưởng lão còn có thể bắt được nhược điểm gì nữa.
Khi đại trưởng lão đang định tiếp tục mở miệng, Lâm Thiên bước lên phía trước nói:
"Đại trưởng lão, anh ta muốn thách đấu với tôi, hợp tình hợp lý, không sao hết."
"Được rồi, anh ta có quyền tìm anh luận bàn, anh cũng có quyền từ chối." Đại trưởng lão nói với Lâm Thiên.
"Đúng vậy, có điều tôi không có ý định từ chối." Lâm Thiên lộ ra nụ cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Quách Cường.
"Anh đã thách đấu tôi mấy lần, nếu tôi lại tiếp tục từ chối nữa, chẳng phải làm trò cười cho người khác, cho rằng tôi là còn rùa đen rụt đầu sao? Anh đã muốn tìm tôi luận bàn, vậy tôi làm sư huynh, lẽ ra cũng nên chỉ bảo anh." Trên mặt Lâm Thiên vẫn duy trì nụ cười như trước.
Vốn dĩ Lâm Thiên không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà anh ta lại công khai thách đấu Lâm Thiên mấy lần, Lâm Thiên nào có thể tiếp tục nhượng bộ được nữa chứ?
Lâm Thiên cũng hiểu rõ, sau khi mình gia nhập phái Bạch Vân, được hưởng thụ nhiều quyền lợi đặc biệt như vậy, khiến cho các đệ tử của phái Bạch Vân đều cực kỳ không hài lòng, mọi người cho rằng mình mới chỉ đến Thực Đan Cảnh, không xứng được hưởng những quyền lợi đặc biệt này.
Một khi đã như vậy, Lâm Thiên cũng nên đứng ra tỏ rõ oai phong.
"Ha ha, được thôi!"
Quách Cường thấy Lâm Thiên đồng ý, anh ta lập tức cười ha ha, anh ta chỉ sợ Lâm Thiên không nhận lời thôi.
Đương nhiên, lần này nếu Lâm Thiên vẫn không dám nhận lời như trước, anh ta cũng không sợ, anh ta sẽ đi khắp nơi rêu rao, Lâm Thiên nhát gan sợ phiền phức, làm đệ tử thân truyền mà lại không dám nhận lời thách đấu của anh ta!
"Như vậy đi, xế chiều hôm nay lúc hai giờ, trên quảng trường công khai so tài, thế nào?" Lâm Thiên nhìn Quách Cường.
Nói là so tài, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây thật ra là Quách Cường đang đại diện cho Viên Lương giẫm đạp Lâm Thiên.
...
Trong điện lớn.
"Năm viên đan dược trung cấp sao ?" Sau khi chưởng môn nghe xong, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
"Đúng vậy, Lâm Thiên đã nhận lời, cung cấp năm viên đan dược trung cấp, tiến hành bồi thường, có điều chúng ta phải bỏ ra nguyên liệu thuốc." Đại trưởng lão nói.
"Ha ha, nguyên liệu không thành vấn đề, trên dãy núi Bạch Vân có rất nhiều nguyên liệu, thứ mà chúng ta thiếu chính là thầy luyện đan có thể luyện chế nguyên liệu thành đan dược." Chưởng môn cười nói.
Những năm gần đây không hề có thầy luyện đan, những nguyên liệu quý giá trên dãy núi Bạch Vân kia vẫn luôn sinh ra và lớn lễn, cho nên cũng có rất nhiều.
"Tuy rằng nửa năm tiếp theo, linh khí trời đất của phái Bạch Vân chúng ta đều sẽ khá yếu, nhưng mà có thể dùng cái này để đổi lại được năm viên đan dược trung cấp, vẫn vô cùng có lời rồi." Chưởng môn hài lòng gật đầu.
"Tôi cũng cho rằng như vậy, cho nên lần này tôi đã nhận lời." Đại trưởng lão nói.Đối với bọn họ mà nói, dường như còn nhận được một món hời rất lớn ấy chứ.
Đương nhiên, đối với Lâm Thiên mà nói, cũng giống như nhặt được một món hời lớn vậy, góp nhặt nhiều linh khí trời đất như vậy, chỉ vẻn vẹn lấy ra có năm viên đan dược trung cấp để đền bù, hơn nữa nguyên liệu còn không phải lấy từ chỗ Lâm Thiên, tương đương với việc để cho Lâm Thiên có rất nhiều thời gian luyện chế đan dược.