Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 112: 112




“Không! Ngươi sai rồi! Khuôn mặt này không phải ta tạo ra cho ngươi! Đó chính là khuôn mặt vốn có của ngươi! Ngươi không ngờ đi? Nhưng… Khuôn mặt đẹp như thế mà hiện tại đã bị hủy hoàn toàn!”
Trong giọng nói tiếc hận của Nam Cung Tinh Nguyệt mang theo tia vui sướng khi thấy người gặp họa, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào nữ nhân trước mắt.

Không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn vì bị đả kích của nàng thêm nữa, căn bản là hắn khinh thường không muốn liếc mắt nhìn Ngưng Sương thêm nữa.
Quả nhiên, Nam Cung Tinh Nguyệt vừa nói, liền nhìn thấy thân thể lảo đảo của Ngưng Sương lập tức mềm nhũn, lại một lần nữa ngã xuống.

Khuôn mặt kia đã bị ngân châm phá nát, vết máu loang lổ, khiến tia đau đớn trong mắt nàng càng thêm kịch liệt.
“Đây chính là khuôn mặt vốn có của ta sao?”
Ngưng Sương như bị sét đánh, không thể tin được những lời mình vừa nghe thấy.
Sao có thể như vậy được? Từ trước đến nay nàng vẫn hận khuôn mặt của chính mình ư?
Không, nàng không tin! Không phải như vậy!
So với kết quả này, nàng thà tin rằng mình là thế thân của Tần Mộ Dao còn hơn!
“Không, chủ nhân, ngươi đang gạt ta! Ngươi đang gạt ta đúng không?”
Ngưng Sương vội vàng bò đến bên chân Nam Cung Tinh Nguyệt, túm chặt vạt áo của hắn, nhìn hắn đầy van xin, dường như hy vọng hắn thu hồi lời nói vừa rồi.
“Chủ nhân, ngươi nói cho ta biết, vì trừng phạt ta nên ngươi mới nói đây là khuôn mặt vốn có của ta.

Khuôn mặt của ta rõ ràng là do ngươi tao ra! Là do ngươi ban cho!”
Trong mắt Ngưng Sương tràn ngập sợ hãi, nghe tin tức này mà như nghe thấy mãnh thú hồng thủy.
Sao đây lại là khuôn mặt của nàng được chứ? Rõ ràng là khuôn mặt của Tần Mộ Dao mà!
Điều này có nghĩa là gì?
“Lừa ngươi? Ngưng Sương, ngươi từng là một quân cờ trong tay ta.

Trước kia ta lừa ngươi rằng khuôn mặt này là của Tần Mộ Dao.

Nhưng hiện tại ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, ngươi nói xem, vì sao ta phải lừa ngươi? Trừng phạt sao?”
Khóe miệng Nam Cung Tinh Nguyệt càng tươi cười càng tàn nhẫn.
Nói chân tướng cho nàng ta chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với nàng ta đi!
“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”
Ngưng Sương như thể bị một đôi tay đẩy mạnh xuống vực sâu, thân thể không ngừng rũ xuống, trong lòng sợ hãi như bóng với hình.
Nếu đây là khuôn mặt vốn có của nàng, điều đó không phải đã chứng mình nàng thật sự là nữ nhi của phu thê Tần thị hay sao? Thật sự chính là muội muội của Tần Mộ Dao?
Vậy tất cả những chuyện nàng đã làm…
Ánh mắt dừng ở trên ba người bên cạnh.
Lúc Tần Mộ Dao nghe tin đó cũng vô cùng khϊếp sợ.
Khuôn mặt đó của Ngưng Sương không phải là dịch dung ư? Vậy chẳng lẽ nàng ta chính là nữ nhi mà phụ mẫu đã từng làm thất lạc sao?
Nhìn nhìn Tần phu nhân bên cạnh, chỉ thấy trên khuôn mặt yếu ớt của bà dâng lên nụ cười mà không hề khϊếp sợ.
‘Đó là nữ nhi của bà, không phải sao? Thân thể của nàng đang chảy dòng máu của bà, nàng là cốt nhục do bà mang thai mười tháng mới sinh được ra.

Làm sao đến ngay cả nữ nhi của mình mà bà lại không nhận ra được chứ?’
Cái loại tình thân của huyết mạch tương liên này sao có thể dứt bỏ được đây!
Mạc Thiếu Khanh nhíu chặt lông mày, hắn không hề hoài nghi.

Với tâm cơ của Nam Cung Tinh Nguyệt, chỉ sợ chuyện tiếp cận phu thê Tần thị đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi!
“Chủ nhân, ta sai rồi, ta không nên phản bội ngươi, cầu xin ngươi thu hồi lời nói vừa rồi, đây không phải khuôn mặt vốn có của ta, ta không có bộ dạng như thế này!”
Ngưng Sương vẫn không chịu tin đây là sự thật, ôm chân Nam Cung Tinh Nguyệt, mắt lóe lên thần sắc điên cuồng, hy vọng hắn thu hồi sự trừng phạt này.
Nàng tình nguyện làm thế thân của Tần Mộ Dao chứ không muốn tin vào sự thật này.

Cho dù nàng từng là một người quái dị cũng được.

Nàng không thể chấp nhận nổi sự thật này!
Làm sao mà nàng có thể chịu đựng nổi đây? Kết quả lại phát hiện ra mình hận khuôn mặt của chính mình?
Máu trên mặt Ngưng Sương dính vào cẩm bào hoa lệ của Nam Cung Tinh Nguyệt Hoa, khiến trong mắt hắn xẹt qua một tia tối tăm.

Giây tiếp theo, trong đôi mắt của Nam Cung Tinh Nguyệt dâng lên tia âm ngoan nồng đậm.
“Nhận sai à? Ngưng Sương, theo ta lâu như vậy, ngươi không nên không biết tính tình của ta mới phải.

Ngươi cho rằng nhận sai thì có tác dụng hay sao? Có lẽ lúc ngươi còn có giá trị lợi dụng thì nhận sai còn được.

Nhưng trước khác nay khác, cho dù ngươi có cầu xin ta thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật, ngươi… chính là muội muội song sinh của Tần Mộ Dao, bọn họ đều là thân nhân của ngươi.

Nhưng ngươi lại làm những chuyện gây thương tổn cho thân nhân!”
Trong nháy mắt, thân thể Ngưng Sương như bị rút đi toàn bộ khí lực.

Đôi mắt mở lớn nhìn về phía Tần phu nhân, trong đầu hiện ra những hình ảnh Tần phu nhân tử tế và bao dung với nàng.
Sau khi nàng tạo ra trận tuyết lở rồi vụиɠ ŧяộʍ đưa Tần phu nhân đến đây, thái độ của nàng với Tần phu nhân rất tệ, nhưng Tần phu nhân vẫn kiên trì nói rằng nàng là nữ nhi của bà.

Nghĩ đến tia kiên định trong mắt bà, nhìn ý cười trong mắt bà lúc này, lập tức nàng cảm thấy mình là một người mang tội ác tày trời!
“Ngươi có biết ta làm thế nào mà tìm được ngươi không?”
Dường như Nam Cung Tinh Nguyệt vô cùng vừa lòng khi nhìn thấy sự đau đớn của nàng trong giờ phút này.

Tia khát máu trong lòng đã bị kích động.
Nếu đã nói cho nàng biết chân tướng, ngại gì không nói cho nàng biết toàn bộ câu chuyện kia chứ? Trong mắt xẹt qua một chút âm lãnh, Nam Cung Tinh Nguyệt như một Tu La, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến Ngưng Sương sợ hãi.
“Không! Chủ nhân, cầu xin ngươi đừng nói nữa.

Cầu xin ngươi đừng dùng phương pháp như vậy để trừng phạt ta!”
Ngưng Sương không ngừng lắc đầu.

Cái đau rát vì bị hủy khuôn mặt lúc này đã che giấu giúp nàng nỗi đau trong lòng.
Nàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, nàng đang cố gắng coi như chưa hề nghe thấy những tin tức vừa rồi, khiến mình không hề suy nghĩ.

Nếu hắn cứ nói thêm về cái gọi là ‘chân tướng’ thì nhất định nàng sẽ phát điên lên mất!
“Ha ha, cái này không giống ngươi a! Ngưng Sương, không phải ngươi rất dũng cảm sao? Dung nhan bị hủy cũng không để ý, sao mấy câu của ta lại khiến ngươi đau đớn kia chứ?”
Nam Cung Tinh Nguyệt cố tình nói đúng chỗ đau của nàng.

Đối với Ngưng Sương, trong lòng hắn không có chút thương tiếc nào.
Trong lòng Ngưng Sương cười khổ.
Dung nhan của mình bị hủy cũng không để ý ư? Đó là bởi vì nàng vẫn nghĩ đây là khuôn mặt của Tần Mộ Dao, cho dù bị phá huỷ thì nàng cũng sẽ không đau lòng.

Nhưng… hắn lại tàn nhẫn nói cho nàng một ‘chân tướng’ tàn khốc như vậy!
Lúc này nàng không thèm để ý sao? Không! Nàng có để ý! Nàng không chỉ để ý đến dung nhan, mà còn để ý đến chuyện mình chẳng hay biết gì cả.

Nàng phát hiện ra mình quả thật là một quân cờ chân chính a!
Từ đầu tới cuối đều chỉ là quân cờ!
“Cho dù ngươi không muốn nghe thì ta vẫn muốn nói!”
Nam Cung Tinh Nguyệt thưởng thức sự đau đớn của Ngưng Sương:
“Ngươi có biết vì sao ngươi không nhớ chút gì chuyện quá khứ không? Đó là bởi vì ta dùng đồng thuật xóa đi trí nhớ của ngươi!”
Đồng thuật của hắn có tác dụng đối với bất cứ ai, ngoại trừ…
Ánh mắt như có như không dừng ở trên người Tần Mộ Dao bên cạnh.
Trên thế giới này chỉ sợ chỉ có Dao Nhi là có năng lực kháng cứ lại đồng thuật của hắn mà thôi!
Ý chí của Ngưng Sương không đủ mạnh, hắn thoải mái dùng đồng thuật trên tâm trí của nàng.

Quân cờ của hắn phải như tờ giấy trắng, mặc hắn viết bất cứ thứ gì trong trí nhớ của nàng đều được.
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra.
‘Đồng thuật’?
Đồng thuật của chủ nhân mạnh ra sao thì nàng cũng đã biết rồi.

Nàng cứ tưởng chủ nhân đã tìm đại một người, tạo ra dung nhân giống Tần Mộ Dao mà thôi! Hắn đã xóa trí nhớ của nàng, lại nói với nàng rằng khuôn mặt này là lễ vật của hắn tặng nàng, nói khuôn mặt vốn có của nàng vì rơi xuống vực mà đã bị hủy rồi! Thế mà nàng còn ngu ngốc tin tưởng hắn, còn yêu nam nhân này.
Thật sự là buồn cười!
“Nam Cung Tinh Nguyệt, không ngờ ngươi còn đê tiện hơn so với tưởng tượng của ta!”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một ánh sáng sắc bén, nhìn thẳng Nam Cung Tinh Nguyệt.

“Nếu ta đoán không sai, ngươi muốn dùng Ngưng Sương để tiếp cận cả nhà chúng ta.

Từ lúc ngươi nhìn thấy nàng thì đã lên kế hoạch rồi đi!”
Thân thể Nam Cung Tinh Nguyệt ngẩn ra, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Dao Nhi a Dao Nhi! Nàng nhìn thật thấu triệt!
“Không sai, Nam Khải quốc luôn luôn lưu ý đến tình hình của ba nước khác, cũng vô cùng chú ý đến chuyện Công chúa Đông Sở quốc và Thái tử Bắc Tĩnh quốc có tình cảm lưu luyến với nhau! Năm đó hai người bọn họ bị cả hai Hoàng thất đuổi ra khỏi quốc cảnh, sau đó từng lưu lại Nam Khải quốc một thời gian.

Tuy rằng cuối cùng đã lựa chọn định cư ở Tây Nhạc quốc, nhưng tin tức trên đường bọn họ từng làm thất lạc một hài tử thì thám tử Nam Khải quốc chúng ta cũng đều nắm rõ.”
Nếu đã lỡ nói ra thì Nam Cung Tinh Nguyệt cũng không còn gì để mà e ngại!
“Ngươi có chắc chắn là hài tử kia bị thất lạc không?”
Tần phu nhân suy yếu hỏi.

Ý cười trong mắt cũng biến thành bi thương, giống như quay trở lại nỗi đau lúc vừa bị thất lạc mất nữ nhi.
Lúc đó, hai người nàng và Tần Tấn đều không hiểu vì sao hài tử lại biến mất! Chỉ có điều, tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy.

Vốn là tỷ muội song sinh mà lại chỉ lạc mất một hài tử, hai người bọn họ đều không thể tỉnh táo phân tích tình hình, cũng bỏ qua chuyện này liệu có gì kỳ quái hay không.
“Ha ha… Tần phu nhân, cái này thì Bản vương cũng không biết.”
Nam Cung Tinh Nguyệt cười khẽ ra tiếng.
Hắn nhìn thấy Ngưng Sương từ sáu năm trước, đó cũng là năm thứ hai sau khi Nam Khải quốc diệt vong, đồng thời cũng là thời điểm hắn phát triển Nguyệt cung lớn mạnh.

Lúc đó Phụ hoàng chỉ giao nữ tử tên là Ngưng Sương cho hắn, nói cho hắn biết thân thế của nàng.

Bọn họ đều biết trong tay Tần phu nhân có bảo bối gì, cho nên hắn mới lập lên kế hoạch này!
Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt vừa chuyển, quét mắt liếc qua mọi người một cái.
“Nhưng mà ta thực xác định, Ngưng Sương chính là hài tử năm đó!”
‘Ngưng Sương chính là hài tử năm đó!’
Những lời này vừa được khẳng định, truyền vào tai Ngưng Sương, không thể nghi ngờ gì như là đang tuyên án tử hình.

Nàng đã không thể tiếp tục trốn tránh, Tần Mộ Dao là tỷ tỷ của nàng, Tần phu nhân là mẫu thân của nàng!
Mà vừa rồi suýt chút nữa thì nàng đã gϊếŧ chết mẫu thân của mình!
Tim như bị đao cắt, Ngưng Sương đột nhiên cười cuồng loạn, dùng hết khí lực toàn thân để gượng đứng lên, từng bước thất tha thất thểu đi đến trước mặt Tần phu nhân, hai đầu gối phút chốc quỳ xuống đất.
“Sương Nhi…”
Tần phu nhân chậm rãi đưa tay về phía nữ nhi này, trên mặt dâng lên mỉm cười.

Nhưng, trong mắt lại đau đớn bởi khuôn mặt của nàng.
Nếu lúc đó bọn họ trông coi hài tử cẩn thận thì có lẽ đã không xảy ra cơ sự hôm nay, Sương Nhi cũng sẽ không biến thành cố chấp như vậy.
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra.

Nàng nghe được sự thương xót trong giọng nói của Tần phu nhân.

Nhưng mặc dù hiện tại nàng đã biết bà chính là mẫu thân của mình thì nàng làm gì còn mặt mũi nào để nhận mẫu thân đây?
Ngưng Sương không nói một câu, nàng không biết nên gọi người trước mắt như thế nào, chỉ cúi đầu trước mặt Tần phu nhân dập đầu lạy ba cái thật mạnh.

Ngước mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, lúc ánh mắt chạm đến dung nhan kia, trong lòng lập tức ngẩn ra, lập tức xẹt qua một chút chua xót.
Khuôn mặt này từng là ác mộng của nàng, sao nàng có thể nghĩ rằng đó chính là khuôn mặt của mình kia chứ.
“Tần Mộ Dao, có phải bây giờ ngươi rất đắc ý hay không?”
Ngưng Sương lẳng lặng nhếch môi.

Khuôn mặt vì bị hủy dung mà trở lên dữ tợn, nhìn vô cùng quỷ mị.
Thân thể Tần Mộ Dao run run.
‘Đắc ý’ sao? Không! Nàng thấy đáng thương!
“Ta thà rằng ngươi không phải muội muội của ta!”
Trong mắt Tần Mộ Dao rét lạnh.
Nàng có thể cảm nhận được sự đau lòng của mẫu thân.

Nếu Ngưng Sương không phải là muội muội của nàng, mà chỉ là một nữ nhân không có quan hệ gì dịch dung thành bộ dạng của nàng thì trong lòng mẫu thân sẽ không khó chịu như vậy!
Đối với Ngưng Sương, nàng chưa từng có nhiều tình cảm.

Tuy rằng vận mệnh của nữ nhân này thật là đáng thương, nhưng vận mệnh đáng thương cũng không thể triệt tiêu được những chuyện mà nàng ta đã từng làm!
“Ha ha… Không phải muội muội của ngươi!”
Ngưng Sương thì thầm, trong ánh mắt mang theo vài phần điên cuồng.
Nhưng trên thực tế, nàng lại thật sự là muội muội của nàng ta!
Vì sao cùng một mẫu thân sinh ra, vận mệnh của nàng lại thua thiệt nhiều như vậy?
Không thể nghi ngờ Tần Mộ Dao là một người may mắn.

Nàng ta có nhiều người yêu thương như vậy, đến ngay cả mẫu thân cuối cùng vẫn cứ lựa chọn bảo vệ nàng ta.
Còn nàng thì sao?
Từ đầu tới cuối nàng đều chỉ sống trong dối trá và lừa gạt, tính kế và lợi dụng, mãi đến cuối cùng mới phát hiện ra mình hận thân tỷ tỷ của chính mình!
“Nếu năm đó hài tử bị thất lạc là Tần Mộ Dao ngươi thì liệu vận mệnh của chúng ta có trao đổi cho nhau hay không?”
Trong mắt Ngưng Sương lóe lên ánh sáng điên cuồng, theo bản năng vùng tiến lên, tóm chặt cổ tay Tần Mộ Dao.

Nhưng lúc vừa chạm đến cổ tay Tần Mộ Dao thì một lực thật lớn đã đánh bật tay nàng ra.

Chỉ cảm thấy trên bụng truyền đến một trận đau nhức, Mạc Thiếu Khanh đã ôm Tần Mộ Dao vào trong lòng.
“Dao Nhi, có bị nàng ta làm bị thương không?”
Mạc Thiếu Khanh lo lắng nhìn Tần Mộ Dao, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng lắc đầu, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Ánh mắt chuyển hướng về phía Ngưng Sương vừa bị trúng một chưởng của mình.
Nữ nhân này còn muốn đả thương làm hại Dao Nhi sao?
Nỗi căm hận của nàng ta với Dao Nhi hoàn toàn vô căn cứ! Tự mình nổi điên lại còn giận cá chém thớt với Dao Nhi!
Tần Mộ Dao cũng giật mình với câu hỏi của Ngưng Sương.
Nếu hài tử thất lạc năm đó là mình, thế thì linh hồn của thế kỷ hai mươi mốt của nàng liệu có thể nhập vào thân thể của nàng ta không? Mà vận mệnh của nàng ta…
Nàng còn có thể gặp được Thiếu Khanh, có được tình yêu của Thiếu Khanh không?
Theo bản năng nắm chặt tay Mạc Thiếu Khanh.
Nếu những lời của Ngưng Sương mà xảy ra, như vậy nàng biết thứ mà mình quyến luyến nhất, thứ mà mình không thể dứt bỏ được nhất chính là tình yêu của nam nhân này!
Sâu sắc cảm nhận được động tác của Tần Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh nhìn thẳng ánh mắt của nàng, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
Hắn biết trong lòng Dao Nhi đang suy nghĩ cái gì.

Dao Nhi không giống người thường, mặc dù rơi vào hoàn cảnh của Ngưng Sương, nàng cũng sẽ sống với tính cách của bản thân, sẽ không cực đoan như Ngưng Sương.
Mà hắn cũng vẫn sẽ bị nàng hấp dẫn!
“Ha ha…”
Ngưng Sương đang té dưới đất đột nhiên cười to ra tiếng.
Nếu nàng không phải là hài tử bị thất lạc kia, liệu tất cả những gì Tần Mộ Dao đang có có thể là của nàng hay không?
Vận mệnh a vận mệnh, vì sao lại trêu cợt Ngưng Sương nàng như vậy?
Vì sao đem tất cả những gì tốt đẹp đến cho Tần Mộ Dao?
Trong mắt ngùn ngụt lửa giận, ánh mắt chạm vào chủy thủ rơi dưới đất, trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch.
Khuôn mặt mình đã bị hủy, nàng sẽ không để cho khuôn mặt Tần Mộ Dao còn hoàn hảo!
Lúc này nàng đã rơi vào điên cuồng, tay lanh mắt lẹ nhặt chủy thủ lên, nhanh như chớp đâm về phía Tần Mộ Dao.
Lúc mọi người còn đang ngẩn ra, theo bản năng Mạc Thiếu Khanh chắn trước mặt Tần Mộ Dao, mà chủy thủ đâm thẳng về phía trước, chỉ còn cách thân thể Mạc Thiếu Khanh trong gang tấc thì đột nhiên dừng lại.

Trên chủy thủ xuất hiện một bàn tay, chặt chẽ nắm lấy chủy thủ, thân đao sắc bén cắt qua làn da, từng giọt máu rơi xuống.
“Mẫu thân…”
“Mẫu thân!”
“Tần…”
Ba giọng nói đều vang lên, đều là thần sắc kinh hoảng.
Người đang giữ chủy thủ kia rõ ràng là Tần phu nhân vừa được Mạc Thiếu Khanh đặt ở một bên.
Bà vốn đã mệt lả đi vì vết thương trên vai, nhưng giờ khắc này không hiểu lấy sức lực ở đâu mà khiến bà cố gắng quên mình.
Tần Mộ Dao lập tức tiến lên, Mạc Thiếu Khanh siết chặt cổ tay Ngưng Sương nhanh như chớp.
Đau đớn khiến Ngưng Sương giật mình tỉnh lại, nhìn bàn tay đầy máu của Tần phu nhân, lập tức hoảng sợ buông lỏng chủy thủ ra.
“Không! Không…”

Ngưng Sương không ngừng lui về phía sau, trong lòng lập tức đau xót.

Trong lòng còn cảm thấy đau xót hơn cả lúc vừa rồi đâm chủy thủ vào vai Tần phu nhân.
Đúng! Là đau!
Mà cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu ra nỗi đau trong lòng này có nghĩa là gì.

Bên tai lập tức vang lên những lời hôm đó Tần phu nhân đã từng nói với nàng.
“Ta sẽ không nhận lầm nữ nhi của mình!”
Đúng vậy! Cuối cùng thì bà cũng không nhận nhầm nữ nhi của mình, mà Ngưng Sương nàng lại hết lần này đến lần khác gây thương tổn cho mẫu thân!
Một đao vừa rồi là vì bà không muốn Tần Mộ Dao bị uy hϊếp nên mới tiến lên đỡ lấy.

Còn một đao này cũng lại là vì Tần Mộ Dao!
Nàng lập tức hiểu ra, ở trong mắt Tần phu nhân, tuy có vài phần áy náy với nàng, nhưng tình cảm với Tần Mộ Dao mới là tình yêu!
“Sương Nhi, ta không muốn nhìn thấy tỷ muội các con gây thương tổn cho nhau, buông tay đi! Mẫu thân thực xin lỗi con! Nhưng nếu muốn để ta tận mắt nhìn con gây thương tổn cho tỷ tỷ của con, chẳng thà ta chết đi còn hơn!”
Khóe miệng Tần phu nhân dâng lên một chút chua xót.
Đây là sự trừng phạt của ông trời sao? Năm đó bà không để ý đến sự phản đối của người nhà, dứt khoát ở bên canh nam nhân mà mình yêu nên mới tạo ra lỗi lầm ngày hôm nay sao?
“Mẫu thân? Mẫu thân…”
Ngưng Sương thấp giọng thì thầm, trong mắt thoáng hiện ra nước mắt.

Chậm rãi nhắm mắt lại, dường như là đang kìm chế cái gì.
“Mẫu thân, tay của người!”
Tần Mộ Dao rút khăn tay ra, cẩn thận mở tay Tần phu nhân ra, nhìn thấy vết thương, trong lòng cũng vô cùng đau xót.
Mẫu tử liên thông, lúc này không ai hiểu được tâm tình của Tần phu nhân hơn nàng.

Giữa hai nữ nhi, bà không thể nào lựa chọn được.

Cho dù là ai bị thương thì bà đều đau lòng!
Nhẹ nhàng buộc chặt vết thương cho Tần phu nhân, lúc này ánh mắt Tần phu nhân khóa chặt Ngưng Sương, nhưng thân thể suy yếu đã không còn khí lực.

Bà đang chờ, chờ Ngưng Sương có thể thật lòng gọi bà một tiếng ‘mẫu thân’ từ nội tâm.

Nếu vậy thì bà cũng không còn gì để mà hối hận!
Nhận thấy được sự chờ đợi trong mắt bà, Tần Mộ Dao nhắm mắt.

Lúc lại mở ra, trong mắt đã trở nên bình tĩnh, đứng dậy đi về phía Ngưng Sương.
“Dao Nhi…”
Hành động của nàng khiến Mạc Thiếu Khanh hoảng hốt, theo bản năng bắt lấy tay nàng, lo lắng nhìn nàng.
Dao Nhi muốn làm gì? Lúc này Ngưng Sương đã trở nên điên cuồng, nàng còn không nhìn ra sao? Chẳng may thật sự làm nàng bị thương thì phải làm sao?
“Ta không sao!”
Tần Mộ Dao cười an ủi Mạc Thiếu Khanh.
Chỉ cần một ánh mắt, nàng cũng đã biết Mạc Thiếu Khanh đang lo lắng cái gì.

Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao đẩy tay hắn ra.
Đứng trước mặt Ngưng Sương, chậm rãi mở miệng:
“Ngươi hận ta cũng vô nghĩa, sẽ chỉ làm chính ngươi thêm đau đớn, khiến mẫu thân càng thêm đau đớn.

Nếu chúng ta là tỷ muội, mất ai thì mẫu thân cũng đều đau lòng.

Ngưng Sương, hiện tại quyền chủ động ở trong tay ngươi, ngươi buông tay, tất cả mọi người sẽ không đau!”
“Tỷ muội? Ngươi thừa nhận ta là muội muội của ngươi?”
Ngưng Sương ngạc nhiên trợn to mắt, không biết nói gì nhìn Tần Mộ Dao.
Cho tới nay, nàng ta đều phủ định thân phận của nàng.

Nàng biết, Tần Mộ Dao hoàn toàn là vì phu thê Tần thị.

Nhưng… hiện tại nàng ta thừa nhận nàng là muội muội của nàng ta, sẽ không sợ nàng tiếp tục gây thương tổn cho bọn họ sao?
“Ta có thừa nhận hay không không quan trọng, quan trọng là, ngươi là nữ nhi của mẫu thân!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao mỉm cười.
Nói thật, chuyện này cũng khiến nàng giật mình.

Từ trước tới nay nàng đều cho rằng Ngưng Sương dịch dung, lại không ngờ…
Khó trách lần đó nàng thiết kế để Ngưng Sương uống rượu, nhân cơ hội đêm đó vào tẩm cung của Ngưng Sương, muốn nhìn xem dáng vẻ thực sự của nàng ta nhưng lại không thu hoạch được gì, không có dấu vết dịch dung.
Nàng cứ tưởng thuật dịch dung rất cao siêu, nhưng không ngờ đó chính là hình dáng thực của nàng ta!
“Nữ nhi của mẫu thân?”
Giọng nói của Ngưng Sương nhẹ như thể vọng đến từ một nơi rất xa xăm, ánh mắt dừng ở trên người Tần phu nhân đang dựa vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh.
Mẫu thân của nàng sao?
Chậm rãi nâng bước chân, Ngưng Sương bước từng bước về phía Tần phu nhân, nhẹ nhàng ngồi xổm, trước ánh mắt của mọi người, vươn tay về phía Tần phu nhân.

Trong lòng Tần phu nhân vui vẻ, dùng hết khí lực đưa cánh tay không bị thương lên, trên mặt dâng lên một tia tươi cười vui vẻ.
Nhưng, bàn tay bọn họ không chạm vào nhau.

Lúc hai bàn tay sắp chạm vào nhau, tay Ngưng Sương vội vàng thu lại, nhặt chủy thủ lên, trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch.
“Nam Cung Tinh Nguyệt, ta muốn ngươi theo ta xuống địa ngục!”
Ngưng Sương nắm chủy thủ, đâm về phía Nam Cung Tinh Nguyệt.
Nam nhân đầu sỏ tạo ra mọi đau khổ này, nam nhân đẩy nàng xuống vực sâu này, khiến nàng sống trong lừa dối, nam nhân đã hủy đi khuôn mặt của nàng… Tất cả đều là do nam nhân này.

Làm sao mà nàng có thể buông bỏ được?
Cho dù từng yêu, nhưng khoảnh khắc biết được chân tướng, tất cả tình yêu đó đã tiêu tan.
Nàng muốn báo thù!
Hành động bất ngờ của Ngưng Sương khiến tất cả mọi người hoảng hốt.
Tần Mộ Dao nhìn Ngưng Sương phóng về phía Nam Cung Tinh Nguyệt, trong lòng lập tức xẹt qua một dự cảm chẳng lành.

Với kỹ xảo của Ngưng Sương, muốn đấu với Nam Cung Tinh Nguyệt thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Quả nhiên sự thật đúng như nàng dự đoán.

Thân thể Ngưng Sương còn chưa tới gần Nam Cung Tinh Nguyệt thì đã bị ngân châm của Nam Cung Tinh Nguyệt tung ra đâm vào cổ tay.

Ngưng Sương lập tức cảm thấy cánh tay đó như đã bị hỏng rồi, ngoại trừ đau thì chỉ thấy vô lực.
Mà chủy thủ đang cầm trên tay lại rơi leng keng xuống đất, thân thể theo quán tính bay về phía trước, chuẩn xác lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt.
Nam Cung Tinh Nguyệt tóm chặt cổ nàng, trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch.

Thần sắc này Ngưng Sương đã quá quen thuộc.

Nhưng mà ánh mắt thì lại cho nàng biết rằng hiện tại mình đã là cá nằm trên thớt.

Trước kia mình còn có giá trị lợi dụng, hắn có thể chịu đựng không gϊếŧ mình.

Nhưng hiện tại trong mắt hắn mạng của mình còn rẻ mạt hơn cả mạng của con kiến!
“Xuống địa ngục? Ha ha…”
Nam Cung Tinh Nguyệt cười to ra tiếng, lực trên cổ tay phải đang túm cổ Ngưng Sương không ngừng mạnh thêm.
“Muốn cho Bản vương xuống địa ngục cùng ngươi hả? Ngươi cho rằng ngươi là ai kia chứ? Ngươi là một quân cờ, đây là vận mệnh của ngươi! Không có xuống địa ngục cùng ngươi đâu!”
Tia tàn nhẫn trên khóe miệng Nam Cung Tinh Nguyệt càng ngày càng đậm, trong mắt thiêu đốt lửa nóng khát máu.

Trong đôi mắt kia có vài phần xinh đẹp, lại có vài phần quỷ mị, dường như đang hưởng thụ lạc thú hủy diệt.

“Nam Cung Tinh Nguyệt, ngươi thật sự quá tàn nhẫn!”
Ngưng Sương càng ngày càng hít thở khó nhọc, mặt đã tái nhợt.

Nhìn nam nhân trước mắt.
Vì sao nàng lại có thể yêu hắn được kia chứ? Nam nhân tàn nhẫn như vậy, rõ ràng biết yêu hắn thì chẳng khác gì hủy diệt, vì sao trước kia nàng cứ chẳng để ý mà lao đầu vào?
Nếu như có thể quay ngược thời gian, nàng tình nguyện chỉ làm một quân cờ vô tâm vô tình.

Nếu nói vậy thì những hành động của mình cũng sẽ không cực đoan như vậy, không phải sao?
“Hự…”
Tần phu nhân nhìn Ngưng Sương bị Nam Cung Tinh Nguyệt khống chế, trong mắt ngầm hiện ra lo lắng, nhưng thân thể lại không thể động đậy.
“Nam Cung Tinh Nguyệt, ngươi mau thả nàng, ngươi làm như vậy nàng sẽ chết mất!”
Tần Mộ Dao nhận thấy sự lo lắng của Tần phu nhân, vội vàng mở miệng.
Đối với Ngưng Sương, mặc dù biết nàng ta là muội muội của nàng, nàng cũng không để ý.

Nhưng nàng lại để ý đến cảm xúc của mẫu thân!
“Sẽ chết hả? Bản vương muốn nàng ta chết! Nhưng mà, trước khi chết phải giao trả cho Bản vương những thứ đã lấy trộm đã!”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một chút âm ngoan, lực trong tay vẫn không hề giảm bớt, lạnh lẽo nhìn Ngưng Sương.
Nữ nhân này to gan lớn mật dám trộm ngọc lưu ly bảy màu của hắn thì phải chấp nhận sự trừng phạt của hắn.
“Ha ha… Ngươi gϊếŧ ta đi! Ngươi gϊếŧ ta thì vĩnh viễn đừng mong lấy lại được ngọc lưu ly!”
Ngưng Sương cười ra tiếng.
Vừa rồi nàng đã quên mất điều này.

Không phải ngọc lưu ly còn ở trên tay nàng sao?
Nam Cung Tinh Nguyệt làm nhiều như vậy, đơn giản là vì muốn có được long mạch.

Mà trên tay nàng chẳng những có được bản đồ, còn có chìa khóa duy nhất để mở long mạch ra!
“Nữ nhân ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không thể bức ngươi nói ra sao?”
Khóe miệng Nam Cung Tinh Nguyệt nhếch lên tàn nhẫn, ánh mắt dừng ở trên người Tần phu nhân.
Ngưng Sương nhận thấy ánh mắt của hắn, trong lòng lập tức ngẩn ra, tiếng cười cũng im bặt.

Nhưng chỉ trong giây lát, lại khôi phục như thường.
“Chủ nhân, ngươi thật là lãnh huyết! Ta phục vụ dưới trướng ngươi lâu như vậy, đương nhiên cũng học theo sự lãnh huyết của ngươi.

Ngươi muốn dùng bà ta để uy hϊếp ta sao? Ta nói cho ngươi biết nhé… không có khả năng đâu! Đừng quên những vết thương trên người bà ta là do ai tạo nên!”
Ngưng Sương nhìn thẳng hai mắt Nam Cung Tinh Nguyệt, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường và lạnh lùng.
“Đã đến nước này, ta chỉ có thể gây chút trở ngại cho việc cả đời của ngươi, coi như là ta báo thù!”
“Ngươi…”
Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt phút chốc trở nên dữ dội.
Nữ nhân này…
Giằng co một lúc, hoàng hôn đã buông xuống, thay vào đó là bóng đêm càng ngày càng đậm, phía đông bầu trời đã xuất hiện vầng trăng khuyết, chiếu rọi lên vách núi.
Nam Cung Tinh Nguyệt đột nhiên cười to ra tiếng.
“Ngưng Sương, ngươi nói phải, lãnh huyết! Quả nhiên không hổ là quân cờ của Bản vương! Ngươi biết không? Quen biết ngươi lâu như vậy, cũng chỉ có khoảnh khắc này là Bản vương để mắt đến ngươi! Nhưng mà, không cần uy hϊếp, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không tìm được cách biết được ngươi giấu ngọc lưu ly ở đâu sao?”
Nghe xong, thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, theo bản năng muốn tránh mắt đi, nhưng, nàng lại không kịp với tốc độ của Nam Cung Tinh Nguyệt.
Sao nàng lại quên mất đồng thuật của Nam Cung Tinh Nguyệt kia chứ?
Chỉ cần nhìn vào mắt của nàng, thôi miên nàng thì hắn có thể dễ dàng biết ngọc lưu ly ở đâu, không phải sao?
Sự thật cũng đúng như nàng đoán, lúc hai mắt của Ngưng Sương bị hút vào hai mắt Nam Cung Tinh Nguyệt, dường như có vô số tin tức từ mắt nàng truyền vào mắt Nam Cung Tinh Nguyệt.
Theo bản năng Ngưng Sương muốn giãy dụa, nhưng ý chí của nàng không mạnh mẽ bằng Tần Mộ Dao, không thể thoát khỏi trói buộc của đồng thuật của Nam Cung Tinh Nguyệt!
“Ha ha…”
Nam Cung Tinh Nguyệt lại cười ra tiếng.

Bàn tay còn lại sờ s0ạng trên người Ngưng Sương một hồi liền lấy ra được sáu viên ngọc lưu ly trên người nàng.

Đó là những viên ngọc lưu ly mà hắn đã vô cùng vất vả mới thu thập được.

Ngoài ra còn có một khối ngọc bội nữa.
Nghĩ đến những gì vừa nhìn thấy trong trí nhớ của Ngưng Sương, trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, như có chút đăm chiêu.
Thân thể Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh đột nhiên ngẩn ra.
Khối ngọc bội đó…
Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn ra cái gì sao?
Khối ngọc bội đó có thể lừa được Ngưng Sương, nhưng muốn gạt một kẻ giảo hoạt hồ ly như Nam Cung Tinh Nguyệt thì sẽ rất khó khăn.
“Ngưng Sương, vừa rồi Bản vương cứ tưởng ngươi không đến nỗi ngu xuẩn lắm.

Ngươi muốn phượng ngọc phải không? Ngươi không biết phượng ngọc mà bọn họ đưa cho ngươi là đồ giả sao!”
Nam Cung Tinh Nguyệt nhếch khóe miệng, nói ra sự thật tàn nhẫn bên tai Ngưng Sương.
Xem ra vừa rồi hắn đã đánh giá cao nữ nhân này! Không có chút hiểu biết gì về phượng ngọc thế mà còn đòi giành lấy phượng ngọc?
Ngu xuẩn cùng cực!
Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía ba người Tần Mộ Dao.
Giả? Sao có thể là giả được? Vừa rồi nàng còn được mẫu thân xác nhận mà!
Lập tức, nàng hiểu ra, trong lòng xẹt qua một tia chua xót.

Nhưng lại chỉ một chút chua xót mà thôi chứ không có oán hận.
Giờ phút này nàng cũng không hy vọng phượng ngọc rơi vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt.

Nhưng…
Nam Cung Tinh Nguyệt sẽ bỏ qua sao?
Không! Dựa vào hiểu biết của nàng, Nam Cung Tinh Nguyệt không đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua!
“Giả thì sao? Người thất vọng là ngươi, không phải sao?”
Trong mắt Ngưng Sương đã chảy ra tia máu, sắc mặt đã xanh mét, lực trên cổ vẫn không hề lơi lỏng.

Nàng đã có sự chuẩn bị rồi, hôm nay Nam Cung Tinh Nguyệt sẽ không bỏ qua cho nàng!
“Ha ha… Thất vọng sao? Không, ta sẽ không thất vọng, ta sẽ đoạt được thứ mà ta muốn!”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một tia sáng sắc bén, đôi mắt yêu dị lấp lánh dưới ánh trăng.

Hào quang trên những viên ngọc lưu ly khác màu trên tay cũng lập tức chuyển động.
Đột nhiên, ánh mắt nhìn Ngưng Sương của hắn rùng mình, giây tiếp theo, toàn bộ thân thể Ngưng Sương bay ra ngoài, đập vào cây cột, ‘rầm’ một tiếng, lại trượt từ cây cột xuống.

Thân thể đã không còn biết đau, dường như nàng nghe thấy tiếng xương cốt mình gãy vụn.
“Sương Nhi…”
Tiếng kêu thét của Tần phu nhân vang lên bên tai.
Trong lòng Ngưng Sương giật mình, nàng nằm vô lực dưới đất dường như đang cố gắng thu tất cả khí lực toàn thân, ngẩng đầu nhìn về phía Tần phu nhân.
“Thiếu Khanh, mau, mau ôm mẫu thân đi qua!”
Vừa rồi Nam Cung Tinh Nguyệt ra tay không hề báo trước, Tần Mộ Dao phản ứng lại, lập tức nói với Mạc Thiếu Khanh, ánh mắt dừng ở trên người Ngưng Sương.

Nàng biết bây giờ mẫu thân đang cần cái gì nhất!
Mạc Thiếu Khanh ôm Tần phu nhân đến bên cạnh Ngưng Sương, cuối cùng thì bàn tay của hai người cũng nắm chặt lấy nhau.
“Mẫu thân…”
Trong miệng Ngưng Sương phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng dâng lên một chút tươi cười.
Một tiếng ‘mẫu thân’ này là nàng gọi lên từ tận đáy lòng! Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra tiếng gọi từ trong nội tâm lại khiến trái tim người ta ấm áp đến vậy!
Lệ dâng đầy hai mắt Tần phu nhân, trong khoảng thời gian ngắn, giống như già đi rất nhiều.

Bà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng nhìn thấy Ngưng Sương trước mắt, bà có dự cảm rằng cuối cùng thì mình và nữ nhi này vẫn cứ vô duyên.
Tần phu nhân khóc không thành tiếng, sự áy náy và đau đớn trong lòng dâng lên như thủy triều, dường như đang bao trùm lấy bà.
“Mẫu thân, thực xin lỗi!”
Ngưng Sương lại mở miệng, nàng mong rằng có thể chân chính hầu hạ mẫu thân, nhưng nàng biết, ông trời sẽ không cho nàng cơ hội nữa rồi!
Một ngụm máu lại phun ra, nhuộm đỏ xiêm y của nàng, màu máu đỏ như hoa mạn châu sa nở rộ ven sông, đang dẫn đường chỉ lối cho linh hồn nàng.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Tần Mộ Dao, cho tới nay mình vẫn luôn hận, luôn ghen tị với nữ nhân này!
“Tỷ…”
Ngưng Sương không biết làm thế nào để nói ra lời.

Nhưng hiện tại hy vọng duy nhất của nàng chính là cầu xin Tần Mộ Dao một chuyện, có lẽ chuyện này cũng chỉ có Tần Mộ Dao là có thể hoàn thành.
“…”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, quả thật là không ngờ Ngưng Sương sẽ gọi nàng là ‘tỷ’, mà một tiếng ‘tỷ’ này có nghĩa là gì? Là nàng ta đã hoàn toàn buông bỏ sao?
“Xin tỷ hãy dựa vào việc chúng ta… cùng chảy chung một dòng máu… dựa vào việc chúng ta… đã từng có chung khuôn mặt… hãy giúp ta chăm sóc phụ mẫu!”
Ngưng Sương đứt quãng nói xong, nàng đã cảm giác được linh hồn đang chậm rãi thoát ra khỏi thân thể của mình.
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, mặc dù không có câu nhắc nhở này của nàng ta thì nàng cũng vẫn sẽ chăm sóc cho phụ mẫu.

Nhưng giờ phút này Ngưng Sương…
Trong lòng như là bị cái gì đó siết chặt, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh, vừa vặn gặp ánh mát hắn, trong mắt lập tức xẹt qua một chút nhu hòa.
“Ừ, ta sẽ!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói, trong mắt quả thật dâng lên tia kiên định.
Mặc kệ Ngưng Sương đã từng làm gì, đều là bởi vì bị Nam Cung Tinh Nguyệt khống chế, không phải sao?
Nghe được câu trả lời của Tần Mộ Dao, cuối cùng trong mắt Ngưng Sương cũng dâng lên một chút tươi cười, nhìn Tần phu nhân, vươn bàn tay còn lại, dường như muốn lau nước mắt cho bà.
“Mẫu thân, đừng… đừng khóc!”
Bàn tay vươn lên không kịp chạm vào má bà thì đã rơi xuống, như là lá rụng trong gió lớn, rơi xuống đất.
“Sương Nhi… “
Trong lòng Tần phu nhân như là bị dao khoét đi một khối, nhìn Ngưng Sương nhắm mắt, muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng, trên vai đau đớn khiến bà bất lực.


Đột nhiên cảm thấy đầu óc mông lung, giây tiếp theo liền ngất xỉu.
“Thiếu Khanh, mau đưa mẫu thân về!”
Tần Mộ Dao hoảng hốt thét lên, lúc này nàng cũng mặc kệ Ngưng Sương.
Mạc Thiếu Khanh gật gật đầu, ôm Tần phu nhân, đang muốn đi ra khỏi lương đình, lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói lạnh lẽo của Nam Cung Tinh Nguyệt.
“Dao Nhi, nàng tưởng cứ như vậy mà đưa Tần phu nhân đi sao? Đừng quên ta đã nói, sau khi nhận lễ vật của ta thì phải đưa lại cho ta một lễ vật đáp lễ!”
Nam Cung Tinh Nguyệt thò tay vào lấy khối ngọc thượng đẳng trong suốt kia ra.
Hắn từng nghe Phụ hoàng nói long phượng ngọc khác hẳn những khối ngọc khác, nhìn chẳng có giá trị gì nhưng lại có tác dụng thật lớn!
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra, xoay người nhìn về phía Nam Cung Tinh Nguyệt đang thản nhiên đứng dưới ánh trăng, trong mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén:
“Nam Cung Tinh Nguyệt, ngươi đừng nói ra những lời khiến ta thêm ghê tởm!”
Đáp lễ? Hiện tại nàng đang hận không thể đâm một đao thật mạnh lên người hắn.

Nam nhân này đã tạo ra tất cả những việc này, Ngưng Sương chết, mẫu thân bị thương tính đến cuối cùng cũng là do hắn tạo ra!
“Ghê tởm? Dao Nhi, lẽ ra nàng không nên nói những lời khiến ta mất hứng mới phải!”
Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt chớp động thần thái yêu dị, bước từng bước lại gần Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh.
“Nam Cung Tinh Nguyệt, ngươi hiểu hơn ai hết nỗi đau mất nước.

Ngươi đã báo thù, thiên hạ không cần có thêm chiến tranh, cứ khăng khăng một mực làm gì?”
Mạc Thiếu Khanh che chở cho Tần Mộ Dao phía sau mình, ôm Tần phu nhân trong tay, ánh mắt sắc bén bắn về phía Nam Cung Tinh Nguyệt.
“Ha ha, đúng là bởi vì điều đó nên ta mới muốn để cho mọi người có thể nếm trải những đau khổ mà ta đã từng trải qua!”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt hừng hực lửa nóng điên cuồng, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, trong mắt lại chợt lóe lên một tia nhu hòa, nhanh đến nỗi khiến người ta không bắt kịp.
“Ngươi…”
Tần Mộ Dao hít thở một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Nàng tự nói với chính mình, trong bụng mình còn có hài tử, tuyệt đối không thể vì Nam Cung Tinh Nguyệt mà động thai giống lần trước được, việc đó không đáng!
“Được, ngươi muốn phượng ngọc, ta có thể cho ngươi!”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia lạnh lùng, lấy từ trong lòng ra một túi vải, ném vào trong không trung.

Giây tiếp theo, bóng dáng Nam Cung Tinh Nguyệt chợt lóe lên, bắt được túi vải, mở ra, lúc nhìn thấy khối ngọc bội bên trong túi vải, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Ngọc bội bên trong túi vải không hề sáng bóng, nhìn như chẳng có chút giá trị gì.

Nhưng vì thế mà hắn chắc chắn rằng đây chính là khối phượng ngọc trong truyền thuyết!
Vui sướng vươn tay lấy ra, đột nhiên cảm giác được lúc chạm vào phượng ngọc, ngón tay liền bỏng rát, theo bản năng rút tay lại thì thấy chỗ ngón tay vừa bị bỏng đang bắt đầu thối rữa.
“Tần Mộ Dao!”
Phẫn hận nhìn về phía Tần Mộ Dao.
Hắn thật không ngờ Dao Nhi lại bôi độc lên trên đó!
“Thật xin lỗi.”
Trong mắt Tần Mộ Dao chỉ có vẻ lạnh lùng.
Nàng cũng không dễ dàng gì mà tặng phượng ngọc cho Nam Cung Tinh Nguyệt, trúng độc là do hắn tự rước lấy.
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt đỏ rực lửa giận, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái vừa thối rữa đang lan đến toàn bộ lòng bàn tay của hắn.

Trong lòng xẹt qua một tia tàn nhẫn, vội vàng lấy chủy thủ ra, vung lên, giây tiếp theo, hai ngón tay thối rữa rơi xuống đất, theo cùng đó là máu tươi từ trên tay Nam Cung Tinh Nguyệt phun ra.
Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh nhìn cảnh này, trong mắt xẹt qua một chút khϊếp sợ.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Thật không ngờ Nam Cung Tinh Nguyệt lại có chiêu thức ấy.
“Thiếu Khanh, chúng ta đi mau!”
Tần Mộ Dao phỏng đoán tình thế chính xác, Chân Giác và Thương Kì Nhiên đang mai phục trong chỗ tối, chỉ cần nàng làm một ám hiệu, sẽ lập tức đi ra.

Nhưng mà, hiện tại tình hình của mẫu thân đã không thể trì hoãn được nữa!
Ánh mắt dừng ở trên phượng ngọc.
Phượng ngọc đã ở trên tay Nam Cung Tinh Nguyệt, xem ra là không thể lấy lại được.

Nhưng mà, thật may, hắn chỉ có sáu viên ngọc lưu ly, chỉ cần hắn không thể tìm được viên còn lại thì cũng không có cách nào tìm được nơi có long mạch.
Mạc Thiếu Khanh gật gật đầu, ôm Tần phu nhân xoay người.
Mà lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng, khiến mấy người đều cả kinh, theo bản năng nhìn về phía nguồn sáng.
Ánh trăng đầu tháng chiếu vào chiếc khăn gấm đang bọc phượng ngọc, sáu viên ngọc lưu ly trong lòng Nam Cung Tinh Nguyệt bắt đầu phát sáng, những tia sáng đan và nhau, phượng ngọc dần dần không còn vẻ tầm thường như vừa rồi nữa mà trở nên sáng bóng.
Cảnh tượng như vậy đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Nam Cung Tinh Nguyệt, quên mất sự đau đớn trên bàn tay.

Mà điều làm hắn càng thêm khϊếp sợ hơn chính là một trong những tia sáng đang đan xen vào nhau phát ra từ bên hông Tần Mộ Dao.
Trong lòng lập tức ngẩn ra, như là hiểu ra điều gì!
Mà Tần Mộ Dao cũng nhận ra viên ngọc lưu ly trong túi gấm đang sáng lên, theo bản năng lấy tay che khuất.

Nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Nam Cung Tinh Nguyệt.
“Dao Nhi a Dao Nhi, không ngờ viên ngọc lưu ly cuối cùng mà Bản vương tìm kiếm khổ sở lại ở trên người nàng.

Nàng xem, liệu có phải ông trời đang giúp ta hay không đây?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Hắn không thể nào đoán được viên ngọc lưu ly kia lại ở trong tay nàng!
Ánh mắt Tần Mộ Dao chớp động, hít một hơi thật sâu.
“Nam Cung Tinh Nguyệt, ta sẽ không giao nó cho ngươi!”
Tần Mộ Dao kiên định nói.

Nói xong, thổi một cái tiêu.

Ngay lập tức, Chân Giác và Thương Kì Nhiên liền xuất hiện ngay bên cạnh đám người Tần Mộ Dao.
Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, nhịn không được mà cười to ra tiếng.
Hóa ra là bọn họ đã có sự chuẩn bị khi đến đây!
Tiện tay lấy khăn gấm bọc tay mình lại, trong mắt xẹt lên ánh sáng khát máu.

Thân hình Nam Cung Tinh Nguyệt chợt lóe lên.

Giây tiếp theo đã đến rất gần bọn họ.
“Dao Nhi, ngọc lưu ly và phượng ngọc ta đều bắt buộc phải giành được! Ta không muốn gây thương tổn cho nàng, nàng là nữ nhân thông mình, hãy giao nó ra đây cho ta!”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt sâu thẳm nói không nên lời, bước từng bước lại gần mấy người.
“Hừ!”
Tần Mộ Dao hừ lạnh một tiếng.
Sao nàng có thể tin được lời nói của Nam Cung Tinh Nguyệt.

Chỉ cần hắn nắm giữ được càng nhiều thì cuộc sống yên ổn trong tương lai của bọn họ sẽ càng bị uy hϊếp nhiều hơn!
“Giác, huynh giúp ta chăm sóc mẫu thân ta!”
Mạc Thiếu Khanh giao Tần phu nhân vào tay Chân Giác.

Lúc này trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt chỉ có viên ngọc lưu ly và phượng ngọc, hắn phải toàn tâm toàn ý bảo vệ tốt cho Dao Nhi.
Nắm chặt lấy tay Tần Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh cười một cái với nàng, đề phòng nhìn Nam Cung Tinh Nguyệt.
Võ công của Nam Cung Tinh Nguyệt không tồi, nhưng nếu muốn chiếm được lợi thế khi hắn liên thủ với Thương Kì Nhiên thì không có khả năng.
Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên nhìn nhau, tình huynh đệ lưu chuyển giữa hai người bọn họ.
Mấy người xông vào trận hỗn chiến.

Tần Mộ Dao cẩn thận quan sát tình hình trận chiến, thấy Thương Kì Nhiên và Mạc Thiếu Khanh liên thủ tấn công, Nam Cung Tinh Nguyệt dần dần rơi vào thế hạ phong.
Đột nhiên, ánh hào quang của viên ngọc lưu ly trong túi gấm của Tần Mộ Dao càng ngày càng mãnh liệt, dường như bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ hút lấy, đang muốn phá tan trở ngại.
Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, ngầm có dự cảm không hề tốt.
Quả nhiên, viên ngọc lưu ly đó như có sinh mệnh, phá tan túi gấm, bay lên không trung.

Cùng lúc đó, những viên ngọc lưu ly trong lòng Nam Cung Tinh Nguyệt cũng bay lên.

Bảy viên ngọc lưu ly tỏa ra bảy ánh sáng chói mắt dưới ánh trăng.
Cảnh tượng như vậy khiến mấy người đang đánh nhau đều ngừng lại, không biết nói gì nhìn mọi chuyện đang xảy ra.

Ánh sáng kia chiếu sáng cả một vùng trời đêm, lộ ra vài phần quỷ dị.
Bảy viên ngọc lưu ly không ngừng xoay tròn trong không trung, không biết xoay tròn bao lâu, cuối cùng ngừng lại.

Trước ánh mắt kinh dị của mấy người, dường như trong vầng sáng xuất hiện một hình ảnh…
Trong một vùng trắng xóa đột nhiên từ từ xuất hiện một hình dạng kỳ quái.
“Ngọc lưu ly bảy màu là bản đồ long mạch, lẽ nào nơi này chính là chỗ có long mạch?”
Nam Cung Tinh Nguyệt thì thầm ra tiếng, cẩn thận nhìn hình ảnh trên bầu trời.

Nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra đây là chỗ nào.
Mà trong lòng Mạc Thiếu Khanh vừa chạy đến bên cạnh Tần Mộ Dao phút chốc lại ngẩn ra, nghe rõ lời nói của Nam Cung Tinh Nguyệt.
Bản đồ long mạch ư?
Trong đầu nhanh chóng xoay tròn, hình dạng này cực kỳ giống một nơi nào đó! Nhưng mà cuối cùng thì là nơi nào nhỉ?
Mạc Thiếu Khanh nhắm chặt hai mắt, cẩn thận hồi tưởng.

Đột nhiên, bàn tay nắm tay Tần Mộ Dao phút chốc căng thẳng, trong đầu đã nhận ra, trong lòng vui vẻ.
Lẽ nào long mạch ở nơi đó?.