Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 141: Tâm ý của Lạc Ngưng



Dịch: Thanh Nhi muội muội
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin

- Tại sao?

Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi.

- Người ta ở đây là mượn thơ từ kén chồng, ngươi chạy tới tham gia náo nhiệt là tính làm gì?

Đại tiểu thư trợn mắt liếc hắn, trên mặt thoáng ửng hồng, khẽ dọa:

- Ngươi nếu dám mở miệng, ta về bảo Tiêu Ngọc Sương vĩnh viễn không thèm để ý đến ngươi nữa, xem ngươi làm sao.

"Ta sợ chắc, thật là một sự uy hiếp "nghiêm trọng"!" Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm buồn cười, trừng phạt của đại tiểu thư thật quá yếu kém: "Nàng ta thực sự nghĩ rằng nói câu này xong thì Ngọc Sương vĩnh viễn không để ý đến ta nữa sao? Tiểu bảo bối của ta mà ta còn không rõ sao, tin nàng mới là lạ. Có điều nha này đầu nếu thực sự trước mặt Ngọc Sương mà đơm đặt, lại xúi bậy thì cũng phiền phức chút ít a. Trời, một bên là nhờ cậy của Tiểu Lạc, vì huynh đệ, đương nhiên phải xả thân giúp đỡ, nhưng bên kia lại là tỷ tỷ của Ngọc Sương. Vì mỹ nhân, chẳng lẽ buộc phải hi sinh huynh đệ sao?"

Đại tiểu thư thấy hắn hồi lâu không đáp, nhịn không được giận mắng:

- Ta nói ngươi có nghe rõ không? Chẳng lẽ ngươi lại ham muốn sắc đẹp của Lạc tiểu thư? Ngươi, ngươi ...

Đại tiểu thư nghiến răng ken két, "hừ" một tiếng nói tiếp:

- Ngươi đem ta ... Tiêu gia để chỗ nào?

"Oái, cái này với Tiêu gia có quan hệ gì chứ, nói tốt hay xấu cũng là do ngươi tự mình nói, ta làm sao mà trả lời đây?" Hắn chỉ còn biết cười khổ, nhỏ giọng nói:

- Đại tiểu thư, người có điều chưa rõ, hôm nay tổ mẫu nàng ta nói như vậy chính là vì lo lắng cho cháu gái nhưng Lạc tiểu thư chí không để nơi này, nhãn quang nàng rất cao, trong đám Kim Lăng tài tử này chưa chắc nàng thèm để ý đến ai. Bởi vậy, nàng mới tìm cách cự tuyệt đám tài tử này thôi. Ta với vị Lạc tiểu thư này tuy chỉ là quen biết sơ sơ nhưng nàng ta lại là hảo hữu của Xảo Xảo, ngày đó cũng có giúp đỡ ta. Làm người cũng không nên vong ân phụ nghĩa đúng không? Ta là vì trách nhiệm phải ra tay, vì tình nghĩa mới xuất thủ. Vừa rồi tiểu Lạc nói nàng cũng nghe rõ, ta với Lạc tiểu thư thuộc hai thế giới khác nhau, vốn là không thể cùng nhau được.

Đại tiểu thư trầm tư một lúc rồi hầm hừ:

- Vậy ngươi cũng không được tùy ý đối. Nếu quả có người đối được, ngươi mới được lên đối, còn nếu chẳng có người nào đối được thì không cho ngươi mở miệng.

Ặc, ngươi nghĩ rằng ta là thần đồng sao, cứ muốn đối là đối được chắc. Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Đại tiểu thư, ta nếu lên đối một hai câu còn được, chứ sao đối lại hết từng này người chứ?

"Cái này cũng đúng, hắn tuy là có chút học vấn, ta lại tưởng hắn là trạng nguyên!" Đại tiểu thư cười thầm, cũng không đáp. Trong lúc hai người ở bên này nói chuyện, bên kia Lạc Ngưng lại vô cùng gấp gáp, sau thấy Lạc Viễn bò trở lại, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy hắn trên mặt mỉm cười, trong lòng mới yên ổn một chút.

Nghe nói Lạc đại tiểu thư hình như đang kén chồng, đám thiếu niên ngồi ngoài ùn ùn kéo vào đại sảnh, Lạc Mẫn thấy vậy cười khổ không thôi. Nhưng thấy mẫu thân tâm tình vui vẻ nên không đành lòng làm bà mất hứng, khoát tay một cái, ngồi phịch xuống ghế, đám tài tử công tử này cũng đều ngồi xuống.

- Ngưng nhi, hôm nay các tiểu công tử có học tài của Giang Tô đều có mặt ở đây, con mau mau xuất đề thôi.

Lão thái thái nói xong, nhất thời trong sảnh chợt hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều chờ đợi đề mục đầu tiểu của Lạc tiểu thư.

Lạc Ngưng vừa thẹn vừa sợ, biết không còn đường lùi đành cắn răng, nhìn ao nước trong viện, khẽ ngâm:

- Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện.

(Nước biếc vốn vô lo, vì gió mà cau mặt)

Ý tứ của đề từ này chính là tâm trạng của nàng lúc này, vốn không có ý kén chồng, nào ngờ tổ mẫu vì yêu cháu mà quan tâm, khiến lòng nàng vốn phẳng lặng phải nổi sóng.

Đại tiểu thư nghe xong thì thở một hơi nhẹ nhõm, Lạc tiểu thư quả thực là chưa có ý định đó, Lâm Tam vậy là không nói dối. Nhưng đám sĩ tử, tài tử lại không nghĩ như vậy, nghe thấy Lạc tiểu thư xuất đề, sao lại không vội vàng động não suy nghĩ. Đặc biệt là Hầu Dược Bạch, đối với hắn mà nói hôm nay chính là cơ hội trời cho.

Lâm Vãn Vinh lại như không có nghe Lạc Ngưng ra đề, mỉm cười nhìn Tiêu Ngọc Nhược:

- Đại tiểu thư, thực ra Lạc tiểu thư lo ngại nhất chính là vị Hầu công tử kia, chúng ta chỉ cần ngăn chặn hắn là được rồi.

Lấy bụng ta suy bụng người, đại tiểu thư đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Lạc Ngưng lúc này, nhịn không được cũng bắt đầu lo thay cho Lạc Ngưng. Thấy Hầu Dược Bạch bên kia có vẻ muốn nói, trong lòng quýnh lên, vội huých Lâm Vãn Vinh:

- Lâm Tam, mau đối đi ...

Lời vừa ra khỏi miệng thì trong lòng nàng đã hối hận: "Ta làm sao lại làm như vậy?"

Lâm Vãn Vinh thấy Đại tiểu thư lo lắng như vậy, lại tưởng là phát sinh việc gì, vội vàng đứng lên:

- Lạc tiểu thư, ta muốn đối.

Hắn nói xong, nhìn Hầu Dược Bạch đằng xa, thấy tên tiểu tử kia đang ôm đầu khổ sở nghĩ. Đại tiểu thư làm vậy là ý gì đây, muốn hãm hại ta sao? Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Tiêu Ngọc Nhược, thấy nàng mặt lạnh như tiền, quay đầu nhìn hướng khác, tựa hồ không muốn lý gì đến mình. "Chà, nói ta đứng lên đối cũng là ngươi, giận dỗi cũng là ngươi, ta biết phải sống ra sao đây?"

Lạc Ngưng thấy Lâm Vãn Vinh đứng lên, trong lòng vừa sợ vừa mừng, vội vàng hỏi:

- Lâm công tử, mời người đối.

Lạc Viễn trộm hướng về hắn giơ ngón cái: "Đại ca quả nhiên thật tốt." Lâm Vãn Vinh trong lòng không vui lắc lắc đầu:

- Lạc tiểu thư, vừa rồi mọi người ồn ào quá, ta nghe không rõ, nàng có thể đem thượng liên đọc lại một lần không.

Lời vừa nói ra, Đại tiểu thư và Lạc Ngưng suýt tí nữa thì té xỉu. Lạc Viễn và người khác nghe thấy cũng hai mắt trợn trừng. Hắn là kẻ nào vậy chứ, ngay cả thượng liên cũng chưa nghe rõ, đã đứng lên nói mình đối được, rõ ràng là tới đây phá hoại mà, Tiêu gia cũng thật quá bỉ ổi, ngang nhiên cử một tên gia đinh nho nhỏ phá hư hảo sự của Lạc tiểu thư, đúng là quá đáng.

Đại tiểu thư trong lòng kinh động, ánh mắt kìm không được ánh lên một tia vừa mừng vừa thẹn, mắt phượng khẽ liếc nhìn hắn, ôn nhu gắt:

- Cái tên này, Lạc tiểu thư người ta xinh đẹp mỹ miều như thế, người lại không thèm để ý đến nàng ấy sao? Đến cả đề mục còn chưa nghe rõ mà người đừng lên đòi đáp cái gì, không phải là muốn làm mất mặt Tiêu gia ta sao?

Nghe đại tiểu thư nói mà Lâm Vãn Vinh cả người da gà da vịt nổi cả lên, quân tử không đấu lại nữ nhân, câu này quả thực là rất đúng. Nữ nhân quả thực biến hóa quá nhanh, chuyện là tốt hay xấu đều do ý một mình nàng nói. Còn Lạc Ngưng tức giận đến đỏ ửng vành tai, trước mặt mọi người mà bị mất mặt như vậy, thật sự là khó lòng chịu nổi. Ngày trước, lúc hắn độc ác bình phẩm bức họa của mình, cũng không ác ôn như vậy. Mặt hoa da phấn đanh lại, nhìn thẳng hắn, hàm răng nghiến chặt, gằn từng tiếng:

- Nếu là như vậy, mời Lâm công tử chú ý nghe cho rõ, tiểu nữ ra thượng liên là: "Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện."

- À, thượng liên là như vậy à ...

Lâm Vãn Vinh trong gấp rút xoay chuyển, ánh mắt hướng ra xa , nhìn qua cánh cữa, thấy đằng xa xa núi non trùng điệp, cười hắc hắc:

- Lạc tiểu thư, ta xin được đối lại: "Thanh sơn nguyên bất lão, vi tuyết bạch đầu."

(Non xanh thời chẳng úa, bởi tuyết khiến bạc đầu)

"Hay quá!" Không biết là ai tán thưởng đầu tiên, tiếp theo mọi người khen ngợi ầm ĩ cả lên. Cặp liễn đối này bất luận là đối chữ hay đối ý đều cực kỳ hợp cách, nhất là hạ liên không chỉ là ý cảnh ưu mỹ, mà còn ngầm chứa ý truy cầu, thật là một giai tác hiếm có, đúng đề đúng cảnh. Không thể ngờ tới một tên gia đinh nhỏ bé của Tiêu gia lại có tài hoa như thế, quả thật khiến người ta phải cảm khái. Đến lúc đó có người nói ra, người này chính là kẻ ngày trước tại Hàng Châu Tình Vũ lâu cùng đấu Đào gia, du oa tẩy thủ, kết giao với Từ Vị; gia đinh Lâm Tam. Người nghe càng thêm kinh thán, đến cả Văn Trường tiên sinh còn coi trọng hắn như thế, tên gia đinh này quả là sâu không thể dò.

Lâm Vãn Vinh thuận miệng ngâm lên, lời vừa nói ra đã biết là không ổn rồi: "Vi tuyết bạch đầu, bốn chữ này không phải là làm cho tiểu nữu Lạc Ngưng kia hiểu lầm sao? Con mẹ nó, ta thực là không có ý đó, tất cả chỉ là vô tình làm lầm lỡ, học tài quá cao cũng thật dễ gây họa". Lúc hắn đi lên xin đối, Đại tiểu thư vì hắn mà trong lòng lo lắng, đến lúc hắn đối xong, câu đối này lại không phải là công nhiên tán tỉnh Lạc tiểu thư sao? Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt trắng bệch, quay mặt đi không thèm nhìn gì đến hắn nữa.

Câu đối ý tứ mập mờ kia vừa xuất ra, tức thì khiến Lạc Ngưng dù là người cực kỳ khoáng đạt, cũng không nhịn được đỏ bừng hai má, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, không biết nên nói gì.

- Hay, hay, hay!

Người đầu tiên mở miệng cũng là thọ tinh lão thái thái, bà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Ngưng, mỉm cười nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Tiểu ca này đối đề cực hay. Ngưng nhi, hôm nay con tiện thể ra nhị đề đi, xem các vị công tử tài hoa này có ai có khiến con mãn ý nữa không.

Lạc Ngưng không dám làm trái hảo ý của tổ mẫu, lén liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, hai má đỏ hồng, nhẹ giọng đáp:

- Dạ!

Lâm Vãn Vinh lúc này đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, thật là khó xử. Biểu thiếu gia hết sức "trượng nghĩa" khuyên nhủ:

- Lâm Tam, ngươi tiếp tục đối được đề thứ hai, đem Lạc tiểu thư cưới về nhà làm nha đầu. Tài nữ làm nha hoàn, ngươi làm lão gia, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cảm giác đó quả thực là cao hứng. Hắc hắc.

Lâm Vãn Vinh trên trán đầy mồ hôi: "Biểu thiếu gia ý tưởng quá mới mẻ, quá dâm đãng, nhưng mà ta ... thích!!!" Đại tiểu thư giận dữ trừng mắt nhìn Quách Vô Thường, sắc mặt tên thiếu gia này liền biến đổi thê thảm, không dám nói tiếp. Lâm Vãn Vinh đang muốn cùng Tiêu Ngọc Nhược nói chuyện, lại nghe nàng khịt mũi "hừ" một tiếng, sau đó quay đầu sang hướng khác.

Lạc Ngưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, trong lòng có chút tư vị khó nói, người này tựa tài mà cũng phi tài, tựa thô lỗ mà lại không thô lỗ, thật khiến người ta không thể hiểu nổi. Nàng thở dài, mắt nhìn ao nước khẽ ngâm:

- Thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực...

(Hồ thu điện vàng, uyên ương liền cánh.)

Liên đối đầu tiên đối với việc phối ngẫu có chút bài xích, liên đối thứ hai lại thay đổi ý tứ, có lẽ đến cả bản thân Lạc Ngưng cũng không hiểu tâm tình của mình lúc này. Lần này Lâm Vãn Vinh không còn dám tùy tiện đối nữa, một lần đã gây chuyện ngoài ý muốn, nếu để bị thêm lần nữa, vậy không phải là giở áo cho người xem lưng hay sao. Dù sao cũng đã giúp một lần rồi, lần này quyết không thấy thỏ chết không thả ưng.

Lạc Ngưng thấy mọi người đều chìm vào suy tư, chỉ có Lâm Vãn Vinh vô lo vô nghĩ nhìn trái liếc phải ra vẻ không quan tâm đến việc gì, trong lòng lo lắng, chau mày không nói gì. Lúc đó Hầu Dược Bạch đang trầm tư đột nhiên vỗ tay như điên kêu to:

- Ta đối được rồi, ta đối được rồi, Lạc tiểu thư, ta xin được đối.

Lạc Ngưng khẽ than thầm rồi đáp lời:

- Hầu công tử đối được rồi sao? Xin mời người đối, Lạc Ngưng xin rửa tai cung kính lắng nghe.

Đại tiểu thư nãy giờ im lặng không nói, thấy Lạc Ngưng thần sắc buồn bã không cam lòng, trong lòng chợt có chút thương xót, ngẩng đầu lên thấy Lâm Vãn Vinh ra vẻ vô tư lự, nhất thời không kìm được giận mắng:

- Cái tên xấu xa kia, không phải ngươi muốn ngăn cản tên họ Hầu kia sao? Làm sao lại để hắn lên đối chứ hả.

Lâm Vãn Vinh ngoại trừ kinh ngạc thì còn biết nói gì, đối với nữ nhân, vĩnh viễn không thể giảng đạo lý.