Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 308: Ta là lão hổ du của ngươi



Dịch: kenlida
Biên dịch: hoangtuech12

Đây là tiếng gì? Nghe có chút quen tai, lại có phần lạ lẫm. Hắn trong lòng nghi hoặc, vội ẩn thân sau tảng đá lớn, nhìn thăm dò về hướng trong sơn cốc .

Sơn cốc này phía đáy quái thạch lởm chởm, hoặc tròn hoặc dẹt, nhô cao kỳ lạ, nhìn không thấy mấy người nói chuyện kia ở nơi nào, bọn họ nói chuyện thanh âm rất nhỏ, đợi đến lúc hắn lắng nghe kỹ thì đáy cốc lại im ắng, không nghe thấy động tĩnh.

Nơi đây là hậu sơn của Tướng Quốc Tự, vô cùng hẻo lánh, đến thỏ cũng không thấy, người nào có thể đến được đây? Hắn suy nghĩ một hồi, nhớ tới những lời nói hôm trước của lão hoàng đế, trong lòng nhất thời cảnh giác, vội vàng ẩn thân tránh ở sau tảng đá lớn, không hề nhúc nhích.

Đáy cốc im ắng tĩnh lặng, không nghe thấy một chút tiếng động, Lâm Vãn Vinh đợi một hồi, thấy không có động tĩnh gì truyền đến, hắn đang muốn đứng dậy nhìn quanh, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh nhẹ vang lên, tựa như đang có người đi đến.

Lâm Vãn Vinh quay người nhìn lại, chỉ thấy trong sơn cốc xuất hiện vài nhân ảnh, đang kinh hãi nhìn xung quanh. Những người này mặc hắc y, bên hông trang bị đao kiếm, dáng vẻ điêu luyện. Trong đó người đi đầu bên hông trang bị một thanh kỳ đao, so với những trường đao Đại Hoa hình dáng bất đồng, toàn thân hẹp dài, mũi đao nhô lên trên. Lâm Vãn Vinh nhãn lực rất tốt, liếc mắt nhìn liền dễ dàng nhận ra đó là đao của võ sỹ đạo Nhật Bổn.

Người Đông Doanh? Lâm Vãn Vinh trong lòng rung động, bọn họ sao lại xuất hiện nơi này? Hôm nay ám sát hoàng đế, chẳng lẽ là do bọn họ làm?

- Sở ca, mạc đạt y oa tử. (Tiếng Nhật)

Kẻ dẫn đầu kia liếc mắt nhìn quanh, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng vung tay lên, thủ hạ liền phóng nhẹ cước bộ, thong thả tìm kiếm tứ hướng.

Lâm Vãn Vinh khinh thường gấp bội, mẹ nó, bọn người kia học theo giọng điệu chữ Đại Hoa, lại lấy chữ Đại Hoa ta học lấy nửa phần thậm chí một phần tư rồi tạo ra chữ Đông Doanh, thật là làm khó bọn chúng.

Ngôn ngữ bất đồng, nghe không hiểu mấy người võ sỹ Nhật Bổn này nói gì. Hắn trốn sau tảng đá nghe ngóng, nhớ tới Lý Thái cấp cho mình ấn tín điều binh, dưới chân núi hiện đang có mấy vạn binh mã có thể dùng, đang do dự xem có nên lập tức xuống núi điều binh khiến cho bọn chúng chết hết hay không, chợt nghe một mùi hương truyền vào mũi, sau lưng một làn gió mát, hắn sợ hãi quay người lại cả kinh hỏi:

- Là ai?

Một nữ tử mặc bạch y tựa như từ trên trời giáng xuống, đứng ngay sau lưng hắn, nhìn hắn không nói một lời, gió nhẹ thổi trường y của nàng, gió vẫn thổi vù vù trong cốc, tựa như tiên nữ từ trên trời hạ phàm, thanh khiết mà cao nhã.

Thấy rõ hình dáng của nàng, Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ, ai chà, ta sao lại quyên mất nàng ta? Có Ninh Vũ Tích ở đây, một trăm tên võ sỹ Đông Doanh cũng có là gì? Chỉ là cước bộ nàng nhẹ như mèo, đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng, nếu không phải trái tim ta tốt có sức chịu đựng mạnh mẽ thì đã sớm bị nàng ta hù chết rồi.

- Bọn chúng, tất cả bọn chúng, giết chết chúng đi!

Lâm Vãn Vinh vung tay, hăng hái tự giác rất có khí thái, như muốn chỉ huy Ninh tiên tử đi diệt bọn võ sĩ Đông Doanh Nhật Bổn.

Ninh Vũ Tích thoáng nhìn hắn một chút, quay đầu đi, đối với hắn không nghe cũng không hỏi, tựa như rất bình thường. Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút căm tức, a đầu này thật không đúng, dám làm mất mặt bổn lão gia. Hắn đang muốn nói chuyện, đã thấy Ninh Vũ Tích khẽ cau mày, chậm rãi nói:

- Ngươi đừng được nước làm quá, Ngọc Đức Tiên Phường ta có trách nhiệm bảo vệ sự an nguy của ngươi, không phải là giúp ngươi đánh nhau, nếu ngươi muốn đánh thì chính mình đi đánh.

Hắc, ngươi tưởng ta là đồ ngốc chắc, lão tử trong tay có mấy vạn tinh binh, chỉ cần điều binh khiển tướng, có bao nhiêu bọn giặc lùn thì giết bấy nhiêu, còn cần phải đích thân bổn đại nhân ta ra tay sao? Ngốc tử đi lo việc dại. Hắn hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy người đầu lĩnh Đông Doanh dẫn hơn mười người đang tìm xung quanh trong cốc, lời nói phát ra càng nhỏ, bộ dạng rất khẩn trương.

Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra rồi? Lâm đại nhân trong lòng quýnh lên, đang muốn xuống núi điều binh, lại thấy bên người có làn gió thơm thổi đến, trong chớp mắt Ninh tiên tử đã xuất hiện trước hắn, ẩn người bên tảng đá lớn khác nghiêng mình nghe ngóng, vẻ mặt rất chăm chú.

Giả bộ như thật vậy, Lâm Vãn Vinh bật cười hắc hắc, ta còn nghe không hiểu điểu ngữ này, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn ta? Thấy Ninh tiên tử chăm chú lắng nghe, đầu mày khẽ cau, tựa như Tây Thi lúc nhíu mày ôn nhu mỹ diệu, gió nhẹ thổi vài lọn tóc sau tai nàng, chiếu ánh sáng phía sau tai nàng óng ánh như ngọc, da thịt trắng ngần càng thêm động lòng người. Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngẩn cả người, Ninh tiên tử này không chỉ mỹ lệ mê nhân, mà còn duyên dáng thanh tú, cũng không biết thanh sơn thủy biếc nơi nào lại có thể sinh ra một chung linh dục tú như vậy* (*ý nói: môi trường tốt sinh ra những người con gái ưu tú).

- Đây là người Đông Doanh.

Ninh tiên tử liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói.

Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên:

- Tiên tử quả nhiên thông minh, nhìn sơ qua đã nhận ra bọn họ là người Nhật Bổn, tiểu đệ bội phục, bội phục.

Ninh tiên tử nghe hắn nói có vẻ châm chọc, cũng không thèm để ý, lại nghe ngóng một hồi mới nói:

- Bọn chúng phát hiện ra ngươi rồi!

Phế ngôn, phát hiện ta? Là ta phát hiện ra bọn chúng rồi chứ. Lâm Vãn Vinh đang muốn phản bác, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, giật mình nói:

- Ngươi, ngươi nghe hiểu tiếng Đông Doanh?

Ninh Vũ Tích thản nhiên nói:

- Đông Doanh ở phía Đông đại hải, truyền thuyết kể rằng họ là hậu nhân của năm trăm đồng nam đồng nữ mà Từ Phúc thời nhà Tần dẫn đi khai phá phía Đông (vượt biển về phía Đông), hiện thời sống ở trên Hải Đảo, văn tự của bọn họ chính là dựa vào chữ Đại Hoa ta sau cải biên mà dùng. Tiên sư năm xưa chu du khắp nơi, Đông độ Phù Tang, du lịch Đông Doanh, đã từng giao đấu với bọn họ. Ta có thể nghe hiểu tiếng Đông Doanh cũng không có gì kỳ lạ. (Thiên đường chi vẫn thủ đả)

- Thì ra sư phụ của người là hải quy a (trở về từ biển), thảo nào có thể nghe hiểu tiếng Đông Doanh, rất giỏi, rất giỏi.

Lâm Vãn Vinh hì hì cười:

- Bất quá ta đối với mấy cái công phu lén trộm văn tự này không có hứng thú, nghe không hiểu cũng chỉ là chuyện thường thôi.

- Rùa Biển (Hải Quy)? Ninh Vũ Tích nhướng mày, trên mặt xuất hiện một tia giận dữ:

- Ngươi thật to gan, dám nhục mạ ân sư ta.

- Ta không có vũ nhục người, trở về từ biển, chứ không phải con rùa biển.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Tiên tử tỷ tỷ, thật ra ta cũng là hải quy, năm xưa ta đã từng qua Pháp Lan Tây và Anh Cát Lợi, đã nắm tay của Napoleon, cùng ăn trưa với Elizabeth. Ôi, hai người này, một người là Hoàng đế của Pháp Lan Tây, một người là nữ hoàng của Anh Cát Lợi, đối đãi với ta cũng không tồi.

Dù sao thì Ninh tiên tử nghe cũng không hiểu, Lâm Đại nhân miệng lưỡi lợi hại, có thể lòe bịp sẽ lòe bịp, không phải bịp một thì cũng là một nửa.

- Ngươi nói chuyện không có điểm nào tin được.

Ninh tiên tử một câu bóc trần hắn:

- Tây Dương kia với Đại Hoa ta cách xa thiên sơn vạn thủy, ngồi thuyền cũng phải mấy năm mới tới, ngươi tuổi còn nhỏ, cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, cho dù mẹ ngươi mang thai ngươi tại Tây Dương thì chỉ sợ đến tận bây giờ ngươi cũng chưa thể quay về.

Tỷ tỷ, có một thứ gọi là máy bay, ôi, nói ra người cũng không hiểu rõ được. Lâm đại nhân lắc đầu cười nói:

- Tin hay không tùy ngươi, Lâm đại nhân ta trung thực thành tín, mỹ danh vang xa, chúng nhân đều biết, không cần ta phải tự khen ngợi. Ta từng đi qua cung điện Buckingham, từng dạo bước qua phố hoa Tulip, nhảy bugge tại tháp Ngải Phỉ Nhĩ Thiết (Tháp Eiffel), còn có một tên rất hay của Anh Cát Lợi. Hắc hắc, tiên tử người bác học như vậy nhất định đã nghe qua rồi.

- Anh Cát Lợi?

Ninh tiên tử cau mày:

- Địa phương này ta có nghe qua, một người có thể có hai tên gọi sao? Sao lại kỳ quái thế?

- Tại sao lại không thể có hai tên?

Lâm đại nhân dẫn dắt từng bước nói:

- Như tiên tử đây, phương danh là Ninh Vũ Tích, nhũ danh có thể thêm Hơ Ni, Sờ - Quýt Hớt (Honey, sweet heart), hai cái tên này người Tây dương thường dung xưng hô, rất dễ nghe, ta sẽ gọi người hai tiếng:

- Hơ Ni, Sờ - Quýt Hớt, Mai Hơ Ni, Mai Sờ - Quýt Hớt (Honey, Sweet heart, my honey, my sweet heart).

Hắn da mặt dày vô địch, cái gì vô sỉ cũng dám nói, Ninh Vũ Tích rùng cả mình, chỉ cảm thấy hắn gọi hai cái tên này, nghe không được tự nhiên, vội vã dừng hắn lại hỏi:

- Vậy tên Tây Dương của ngươi là gì?"

Ồ tên Tây Dương của ta rất êm tai, họ Ái tên Lão Hổ Du (I love you).

Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng đáp.

- Ái Lão Hổ Du?

Ninh Vũ Tích nhẹ nhàng lặp lại một tiếng, nhướng mày hỏi:

- Là tên gì thế, thật sự cổ quái.

- Không cổ quái, không cổ quái, quen là tốt thôi, về sau lúc không có người, tiên tử tỷ tỷ có thể kêu ta là Ái Lão Hổ Du, ta lại gọi nàng là Hơ Ni, như vậy mới có vẻ thân thiết a.

Lâm Vãn Vinh ha ha dõng dạc nói, nhìn thấy sắc mặt tiên tử trong lòng sớm đã thấy rất vui vẻ.

- Ái Lão Hổ Du, cái tên này thật sự khó nghe, có điều khi ghép cùng tên Đại Hoa của Lâm Tam lại phù hợp. Ái Lão Hổ Du Lâm Tam, Hoa ngữ cùng tiếng nước ngoài kết hợp vô cùng khó nghe.

Ninh tiên tử nói, nhịn không được che môi cười khẽ, hai gò má hiện một ánh quang tuyệt đẹp, thật khiến người khác động lòng.

Lâm Vãn Vinh nghe được trong lòng nở hoa, thật quá kích thích, tiên tử tỷ tỷ từ bao giờ biết lấy một suy diễn ba, so với Lâm đại nhân ta còn ngưu xoa ( *) hơn, Lâm Vãn Vinh đầu gật như gà mổ thóc.

- Đúng vậy, đúng vậy đem hai cái tên của ta ghép lại mà đọc lên, ta thích nghe nhất đó, tỷ tỷ đọc lại một lần nữa đi.

Ninh Vũ Tích liếc nhìn hắn khẽ lắc đầu, đang muốn nói gì thì nghe phía dưới truyền đến một trận âm thanh, Ninh tiên tử nhướng mày:

- Người Nhật Bổn đã tìm tới.

Lâm đại nhân đang lúc trêu đùa Ninh tỷ tỷ rất đắc ý, lại bị người Nhật Bổn phá hỏng chuyện tốt, trong lòng căm tức, cả giận nói:

- Đáng giận, dám cản trở ta và cô nương nói chuyện, đáng chết, đáng chết! Tiên tử người nghe hiểu tiếng Đông Doanh, bọn người kia vì sao mà đến đây, hôm nay hoàng đế gặp chuyện có phải là do bọn chúng hay không?

Ninh Vũ Tích lắc đầu nói:

- Bọn họ nói chuyện rất cẩn thận, ta chỉ nghe ra bọn họ đến từ Đông Doanh, đến làm gì, ta không rõ lắm.

Lâm Vãn Vinh trong lòng suy tư, mặc kệ là có phải bọn họ làm hay không, hoàng đế gặp chuyện như vậy, ngay trong thời khắc mẫn cảm và mấu chốt này, bọn người Nhật Bổn lại xuất hiện ở đây, nếu nói là không có quan hệ đến chuyện đó, tuyệt đối không thể tin tưởng được. Bọn họ còn ở lại chỗ này có thể là vì đại quân của Lý Thái và hộ vệ trong cung đã phong tỏa Tướng Quốc Tự, khiến bọn chúng không thể ra ngoài. Nhưng Nhật Bổn vì sao lại muốn ám sát Hoàng Đế? Nói về thực lực của bọn chúng, xa xôi ngàn dặm thâm nhập Đại Hoa, nếu không có tiếp ứng từ bên trong, khẳng định là hành tung của Hoàng đế cũng không thể nắm rõ chứ đừng nói đến chuyện ám sát.

- Tiên tử tỷ tỷ, người nói ta phải làm sao đây? Bắt giữ bọn chúng hay là....

Lâm Vãn Vinh dừng một chút, cười thần bí, phần sau lại không nói ra. Ninh Tiên Tử lạnh nhạt liếc hắn một cái không nói gì.

Vị thần tiên tỷ tỷ này quả thật là, đổi mặt như người ta lật sách vậy. Lâm Vãn Vinh cười khổ một tiếng, quay nhìn thăm dò một hồi, chỉ thấy mấy tên võ sỹ Đông Doanh đúng là đang tiến về phía hắn lục soát, thái độ vô cùng cẩn thận.

Lâm Vãn Vinh móc trong ngực ra giấy bút, viết vài câu đơn giản , đóng ấn tín, vội nhét vào tay Ninh Vũ Tích:

- Tỷ tỷ, người cầm lệnh bài này xuống quân doanh dưới núi tìm một người tên Đỗ Tu Nguyên, nói Lâm tướng quân có việc tìm hắn, chỉ cần đưa thư này cho hắn, hắn nhìn thấy tự nhiên sẽ hiểu.

Ninh tiên tử đưa thư trả lại cho hắn nhạt giọng đáp:

- Ta có đồng ý với ngươi một chuyện, chỉ liên quan đến an nguy của ngươi, chuyện khác ta không quản.

- Sao lại không quản, ngươi là Hơ Ni của ta, ngươi không quản ai quản đây. Ta biết ngươi lo cho an nguy của ta khi một mình ở lại đây, nhưng ta là ai nào, ta là Lão Hổ Du của ngươi, thân mang bao cơ quan vũ khí, không ai có thể chạm đến lông chân ta.

Lâm Vãn Vinh hì hì cười, bất giác nói tới hai món đồ chơi trong cầm trong tay.

Ninh Vũ Tích dở khóc dở cười, người này quá lạc quan rồi, nàng ta còn đang định chối từ, đã thấy Lâm Đại Nhân thần sắc nghiêm trang nói:

- Tiên tử tỷ tỷ ngươi làm tốt việc này là coi như đã cứu mạng ta rồi, nếu là thất bại, ngươi cũng không cần hoài công bảo vệ ta nữa, bổn đại nhân sẽ tự sát. Chính là đã nói thế rồi, ngươi xem mà làm đi.

Lâm Đại Nhân vẻ mặt chợt biến đổi, cũng không cùng nàng ta đùa cợt nữa, quay đầu nhìn qua mỏm đá xem bọn người võ sỹ Đông Doanh, ánh mắt tựa như ngọn đuốc, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

Ninh Vũ Tích vô cùng sửng sốt, ngây người đến nửa ngày, mấy lần muốn đưa thư trả cho hắn, lại mấy lần thu hồi thư lại. Lâm vãn Vinh đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, chợt thấy phía sau một mảng yên tĩnh, quay đầu lại thấy phía sau trống trơn, Ninh Vũ Tích không biết đã đi từ bao giờ.

Hơ Ni (honey) này, đến nhanh, đi cũng nhanh, Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng hắc hắc, chợt nghĩ tới một chuyện, nhất thời vỗ trán. Ai da, mẹ nó, vừa rồi cùng Ninh tiên tử trò chuyện vui vẻ như vậy sao lại không thuận tiện hỏi tin tức của Thanh Tuyền. Nếu nàng ta không tiết lộ tin tức của Thanh Tuyền thì ta có thể hỏi cái khác a, An Bích Như và Ninh tiên tử chính là sư môn tỷ muội, hai người thủa nhỏ cùng học một chỗ, An tỷ tỷ đi rồi, tất nhiên Ninh tiên tử biết Miêu trại của An tỷ tỷ ở đâu, chung quy còn hơn là ta manh động một người một ngựa xông loạn đi tìm.

Hối hận thì cũng không kịp rồi, nhìn thấy mấy tên võ sỹ Nhật Bổn cẩn thận theo mép vực mà đi lên, khoảng cách ngày càng gần, hắn hung hăng vặn nắm tay, dáng vẻ thủ thế hung hăng như đánh người đến nơi, sau đó khinh thường hừ một tiếng, vỗ vỗ cái mông, xoay người bỏ đi.

Chú thích:

Ngưu xoa: ám chỉ bộ phận sinh dục của trâu cái. Nghĩa bóng nghĩa là: rất là hữu dụng, có ích, vì trong tư tưởng TQ cổ xưa, cái này của con trâu là cái có ích, sinh ra trâu con, để cày ruộng, làm nông nghiệp.