Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 323: Gặp lại Lạc Ngưng



Dịch: Lãnh Huyết

Tế Ninh nằm chính giữa Kim Lăng và kinh thành, lộ trình nói gần không gần, xa cũng chẳng xa. Tính khí của Từ tiểu thư hình như còn nóng nảy hơn cả Lâm Vãn Vinh, cưỡi ngựa liên tục suốt ba thời thần mà nàng vẫn luôn dẫn trước, không thốt đến nửa lời. Hãn huyết bảo mã quả nhiên danh bất hư truyền, phi vừa nhanh vừa khỏe, chạy một mạch ba bốn trăm dặm đường mà không hề thấy dấu hiệu đuối sức, chẳng trách kỵ binh Đột Quyết lại hùng mạnh đến vậy.

Lâm Vãn Vinh thúc ngựa vài nhịp, vất vả lắm mới đuổi kịp Từ Chỉ Tình, cười gọi:

- Này, Từ tiểu thư, tìm một nơi phía trước tạm nghĩ cái đã, đừng có làm bảo mã mệt lử ra đấy, chúng là bảo bối đáng giá ngàn vàng đó ạ.

Từ tiểu thư giảm bớt tốc độ, liếc hắn một cái, hừ mũi bảo:

- Ngươi chịu không thấu thì nói thẳng ra, đừng có viện cớ. Hãn huyết bảo mã ngày đi nghìn dặm tuyệt đối không phải nói ngoa, dù ngươi có gục xuống, nó vẫn có thể chở ngươi tới Tế Ninh.

Từ tiểu thư dáng vẻ thong dong, tựa hồ chưa thấy gì là mệt mỏi, xem ra truyền ngôn về chuyện nàng đã từng mấy lần ra tiền tuyến chống trả người Hồ không phải là tin đồn nhảm. Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

- Xem cô kìa, ta mà có thể gây khó khăn cho bảo mã à? Đây là ta lo Từ tiểu thư lặn lội đường xa, vạn nhất nhiễm phong hàn gì đó thì ta làm sao bàn giao cho cha cô được.

- Đa tạ hảo ý của Lâm đại nhân.

Từ Chỉ Tình lắc đầu, mặt thoáng hiện nét cười nhạt:

- So với kỵ binh người Hồ hung mãnh thì lộ trình tám trăm dặm nhỏ nhoi này hoàn toàn không đáng kể. Ta chỉ lo Lâm đại nhân thân thể gầy yếu, đi đường cả ngày nay chẳng biết có gắng gượng nổi không!

Thân thể ta gầy yếu? Nha đầu ngươi dùng con mắt nào nhìn thấy thế? Dùng mắt đo hay là dùng tay xoa nắn vậy? Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói:

- Tiểu thư quan sát tỉ mỉ thật, đến cả người ta gầy yếu mà cũng nhìn ra. Cũng phải thôi, gần đây ta vất vả quá mức, mỗi đêm chỉ làm được có bảy tám lần à, chưa bằng một nửa trước kia nữa, xem chừng phải tẩm bổ mới được. Cô không được nhìn trộm ta đâu đấy.

Hắn nói rồi mò tay vào túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ. Mở nắp hộp, hắn hít sâu một hơi, mặt rất chi là say sưa ngây ngất.

Một làn hương thơm mát thoảng qua mũi Từ tiểu thư. Bị thôi thúc bởi lòng hiếu kỳ, nàng tiện thể liếc nhìn, khi thấy rõ hình dạng của vật đó, mặt nàng đỏ gay vì xấu hổ, tức giận mắng:

- Ngươi, ngươi, vô sỉ!

- Vô sỉ?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

- Ta vừa mới bảo cô đừng có nhìn trộm còn gì. Ài, ta uống thuốc tẩm bổ cũng gọi là vô sỉ à? Có còn thiên lý nữa không đây?

- Thế mà ngươi cũng nói ra được, những thứ dâm ô này chính là thuốc bổ của ngươi ấy hả?

Từ tiểu thư giận dữ hừ một tiếng, thúc ngựa định bỏ đi.

Lâm đại nhân lắc đầu than:

- Mỗi người đều có quan điểm riêng khi nhìn nhận sự vật. Cùng là một vật, trong mắt những người khác nhau, cảnh tượng trông thấy sẽ khác nhau. Ngay như vật này, đối với ta nó là một thứ dược phẩm thượng hảo, có công đức cứu người, nhưng vào mắt Từ tiểu thư thì nó lại trở thành một thứ dâm ô. Người với người sao lại khác biệt lớn vậy cơ chứ?

Từ tiểu thư học thức uyên bác, thiên văn địa lý nông khoa y học đều có đọc qua, nghe hắn nói liền hơi do dự:

- Ngươi, ngươi nói đây là dược phẩm thật hả?

- Từ tiểu thư tinh thông y thuật Đại Hoa, chắc cũng hiểu trong lý thuyết y học Trung Hoa có một mạch gọi là "hình bổ", mà chúng ta vẫn thường nói là ăn gì bổ nấy ý. Ví dụ như hạt đậu tằm có hình giống quả thận thì có công hiệu tư âm bổ thận. Thứ trong tay ta đây gọi là "dương sâm", sinh trưởng dưới băng tuyết vạn năm trên núi Trường Bạch. Còn về dược tính hả, theo lý thuyết hình bổ, ha ha, ta không nói nữa, tiểu thư thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra thôi.

Lâm đại nhân duơng dương tự đắc khoe khoang lý thuyết Trung y học của Từ Trường Kim, trong lòng hí hửng như nở hoa.

- Đây chính là "dương sâm" trong truyền thuyết của Cao Lệ sao?

Từ Chỉ Tình kinh ngạc hỏi, hiển nhiên đã từng nghe qua cái tên này, mặt nàng ửng lên từng quầng đỏ lựng. Có lẽ nàng nằm mơ cũng không ngờ "dương sâm" được ghi trong y thư lại có hình dạng "dâm ô" thế này, hệt như cái tên Lâm Tam kia.

- Phải phải, đây chính là dương sâm. Từ tiểu thư, cô cầm lấy mà xem.

Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nhét dương sâm vào tay nàng. Từ tiểu thư hoảng sợ "a" một tiếng rụt ngay tay về. Lâm đại nhân cười ha ha làm Từ tiểu thư tức tối nghiến răng:

- Bỉ ổi, hạ lưu!

Sau một hồi chí chóe đùa giỡn, Từ tiểu thư ngượng đỏ mặt, không còn đi vội đi vàng nữa mà xuống ngựa ngồi nghỉ dưới một gốc cây lớn, nhưng giữ khoảng cách xa với Lâm Vãn Vinh, cứ làm như hắn là nước lũ, là mãnh thú không bằng, tuyệt đối chớ đến gần.

Lương y như từ mẫu, về mức độ cởi mở trong tư tưởng thì vị Từ tiểu thư này còn phải học hỏi Đại Trường Kim nhiều. Lâm đại nhân cất cái hộp nhỏ đáng sợ kia đi, miệng cười dâm đãng bước về phía Chỉ Tình tiểu thư.

Từ Chỉ Tình dù đang nghỉ dưới gốc cây nhưng từng giây từng phút vẫn luôn theo dõi mọi động tác của hắn, thấy hắn đi tới tức thì thót mình, trong tay hiện ra một cái nỏ liên hoàn tinh xảo chĩa vào hắn:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Tình cảnh này giống hệt như lúc xưa hắn chọc ghẹo nàng khi trú mưa ở Ngọc Phật tự.

- Khoan, khoan, cẩn thận cướp cò.

Lâm đại nhân cười hi hi, quăng cho nàng một cái túi nhỏ:

- Cái này cho cô.

Từ tiểu thư bắt lấy túi, bên trong đựng bầu nước và vài món điểm tâm tinh tế, tỏa hương thơm thoang thoảng. Nàng sững người, khẽ hỏi:

- Cái này, là cho ta à?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười gượng:

- Vốn dĩ không phải cho cô đâu, nhưng cô là quả nữ, ta là cô nam, nếu để cô bị đói lả ra đó thì danh tiếng thanh bạch của ta chắc sẽ bị cô hủy mất, thế nên cứ hầu hạ cô cho tốt đã hẵng tính.

Từ tiểu thư cố nén cười, cất chiếc nỏ trong tay đi rồi cũng vứt cho hắn một cái túi nhỏ:

- Đây là lương khô ta chuẩn bị đêm qua, ngươi dùng tạm vậy.

Lâm Vãn Vinh mở túi ra nhìn, thấy có vài thứ quà vặt đẹp mắt, không kém gì tay nghề của Xảo Xảo, số lượng cũng không ít, một mình Từ tiểu thư chắc chắn ăn không hết.

Chuẩn bị cả phần lương khô cho ta nữa chứ, nha đầu này chu đáo thật. Lâm Vãn Vinh nhón một miếng bánh đút vào mồm, cười ha ha bảo:

- Đây gọi là bù đắp lẫn nhau, Từ tiểu thư có lòng rồi.

Hai người nghỉ giải lao dưới gốc cây, Lâm Vãn Vinh ngơ ngẩn nhìn con hãn huyết bảo mã, đột nhiên hỏi:

- Từ tiểu thư, cô từng ra tiền tuyến đánh trận với người Hồ thật à?

Từ Chỉ Tình uống một ngụm nước, hờ hững gật đầu:

- Ta từng ra tiền tuyến ba lần.

- Thế đánh thắng hay thua?

Lâm Vãn Vinh cười nói.

- Không có thắng bại, chỉ có ngập tràn cát vàng, máu tươi, tay rụng.

Từ Chỉ Tình vành mắt hoe đỏ, nhẹ vuốt tóc mai đáp.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai nàng, than:

- Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy. Thanh sơn yểm trung cốt, xứ xứ thị nhân khôi! Hãy nén bi thương!

(Dịch nghĩa: Tướng quân chết sau trăm trận, tráng sĩ mười năm lại trở về. Xương vùi trong núi xanh, đầu người khắp nơi nơi)

Tướng quân trăm trận chết

Tráng sỹ mười năm về

Núi xanh xương vùi lấp

Nơi nơi sọ phủ đầy.

(hieusol dịch thơ).

Từ tiểu thư lừ mắt, hừ giọng:

- Lâm đại nhân, xin ngươi bỏ cái bàn tay dơ bẩn của mình ra được không?

- Ô, vậy sao? Ai da, chuyện gì thế này?

Lâm Vãn Vinh thất kinh, ngượng ngập cười khan vài tiếng, rút lại bàn tay đang vòng qua eo thon của nàng.

- Sorry, sorry, hành động theo thói quen thôi, lần sau nhất định sẽ chú ý.

Từ Chỉ Tình cười lạnh đe:

- Lần sau, trước khi thực hiện động tác theo thói quen, mong ngươi hãy nhìn cho rõ đối tượng. Ta không dễ bắt nạt như Ngưng nhi và Xảo Xảo đâu!

- Biết rồi, cô mang theo tên mà!

Lâm Vãn Vinh cười đùa, nhìn sang hai con hãn huyết bảo mã đang dính vào với nhau, bỗng nhiên thảng thốt:

- Ai da, chúng là một đôi tình nhân à, may mà có Từ tiểu thư đi cùng, nếu không ta đã vô tình chia rẽ chúng rồi, tội quá, tội quá.

Từ tiểu thư đưa mắt nhìn, thấy hai con hãn huyết bảo mã quả nhiên cọ bờm vào nhau vô cùng thân mật, nàng thầm "xí" một tiếng, điềm nhiên như không nói:

- Súc sinh không hiểu biết, con người há có thể học theo?

Nha đầu này miệng lưỡi sắc bén, đâu đâu cũng ẩn chứa cơ mưu, Lâm đại nhân không chiếm được tiện nghi, đành cười khỏa lấp vài tiếng, nhìn sắc trời nói:

- Không còn sớm nữa, Từ tiểu thư, chúng ta mau lên đường thôi.

Từ Chỉ Tình nhếch miệng cười, gật đầu:

- Tốt lắm! Ta cũng đang có ý đấy.

Nàng đứng dậy đi vài bước, giữ yên ngựa định nhảy lên, chợt quay đầu nói với Lâm Vãn Vinh:

- Lâm Tam, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã nói gì không?

Lâm Vãn Vinh giật mình, nha đầu này có ý gì đây, bây giờ muốn tính sổ sau thu* chắc? (Lãnh Huyết chú: cây nông nghiệp ở phương Bắc mỗi năm chỉ canh tác một lần, do đó hết mùa thu sau khi thu hoạch xong sẽ có thu nhập. Những khoản vay nợ trong năm sẽ có thể được thanh toán hết sau mùa thu. Hiện nay ở một số vùng nông thôn phương Bắc, nông dân thường mua đồ dùng sinh hoạt ở các cửa hàng nhỏ nhưng để đến sau thu mới thanh toán một thể. Đây chính là "tính sổ sau thu", có nghĩa là để sự tình phát triển đến giai đoạn cuối cùng rồi mới phán đoạn ai đúng ai sai, hoặc là chờ thời cơ đến sẽ trả thù)

Hắn cười khan vài tiếng, chưa kịp cất lời đã nghe Từ tiểu thư nói tiếp:

- Ta nhắc đến chuyện này không có ý gì khác, chỉ hy vọng người nào đó có thể suy xét lại, nếu tưởng rằng nguyện vọng đấy của hắn có thể thực hiện được thật thì mặt trời mọc đằng tây rồi.

"Cha ----" Nàng quát một tiếng, hãn huyết bảo mã tung vó phi nuớc kiệu, làm bốc lên một trận khói vàng mù mịt, thoắt cái đã mất hút khỏi tầm mắt. Lâm đại nhân thoáng ngây người rồi cất tiếng cười vang, thú vị, nha đầu con lão Từ này quá thú vị.

Trên chặng đường đi Tế Ninh đó, hai người hai ngựa một trước một sau, giữ cự ly vừa phải, không ai nói thêm một câu nào. Đến đêm khuya, hai con hãn huyết bảo mã đã thở hơi nóng phì phò, vẫy đuôi lia lịa, tiếng vó ngựa nhỏ dần, ngày đi tám trăm dặm, dù có là hãn huyết bảo mã cũng không chịu nổi. Lâm Vãn Vinh mặt mũi người ngợm bám đầy bụi đường, ngẩng đầu nhìn ra, một tòa thành nguy nga sừng sững trước mắt hai người, tường thành kiên cố, bảo vệ nghiệm ngặt, lỗ thủng khi xưa nổ pháo đại chiến Bạch Liên giáo vẫn chưa được lấp kín.

- Tới Tế Ninh rồi!

Lâm Vãn Vinh ghìm dây cương, hãn huyết bảo mã dựng hai vó trước, hí dài một tiếng, rớt lại một tiếng kêu hưng phấn.

Từ Chỉ Tình cưỡi ngựa đứng trước cửa thành, lặng lẽ ngắm thành lâu cao ngất, ca ngợi:

- Đây là Tế Ninh sao? Quả nhiên thành cao tường dầy, dễ thủ khó công, thảo nào Bạch Liên giáo có thể chiếm giữ nơi đây nhiều năm bất bại. Có lẽ trước kia lúc ngươi tấn công cũng đã phí không ít công sức.

Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Ta chỉ chọn cách có lợi để công thành thôi, chẳng phải đánh trận nào cả.

Từ Chỉ Tình trừng mắt nhìn hắn, hừ nói:

- Chọn cách có lợi? Ngươi nói đơn giản nhỉ, không có các tướng sĩ đổ máu thì lấy đâu ra cho ngươi vớ bở?

Thôi bỏ đi, coi như chưa nói gì vậy, con bé này nghiêm túc quá thể. Lâm đại nhân mặt cười nhăn nhúm, Từ tiểu thư khẽ than:

- Chúng ta tới nơi rồi, nhưng không biết liệu có giúp được Ngưng nhi không đây?

- Đại ca, đại ca, là huynh phải không?

Phía trước vọng lại tiếng hô ngỡ ngàng mừng rỡ, mấy trăm người giương cao đuốc tựa như đang tìm kiếm gì đó, trong đám đông, một bóng người khỏe mạnh vứt bỏ ngọn đuốc, hưng phấn la lớn, chạy tới như bay.

- Tiểu Lạc -----

Lâm Vãn Vinh gọi to, xoay mình xuống ngựa, nhìn Lạc Viễn đang chạy đến, trong lòng cực kỳ kích động.

- Đại ca, đệ nhớ huynh chết đi được!

Lạc Viễn chạy đến trước mặt, níu cánh tay hắn, phấn khởi kêu lên, vành mắt rớm lệ.

Vài tháng không gặp, Lạc Viễn cao hơn, cũng đen và gầy đi, mắt gã giăng đầy tia máu, lộ rõ sắc thái mệt mỏi, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng hưng phấn xen lẫn kích động.

- Đại ca, đại ca, thế là huynh tới rồi.

Lạc Viễn như một đứa trẻ chịu uất ức, vừa nãy trước mặt mọi người còn kiên cường cứng rắn, giờ trông thấy Lâm Vãn Vinh, nước mắt không kìm nổi đua nhau lăn xuống, ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.

Mấy tháng nay Lạc Viễn đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dù sao gã cũng mới mười bảy mười tám tuổi, đột nhiên gặp phải đả kích như vậy mà vẫn vững vàng được tới giờ đã là một kỳ tích rồi. Lâm Vãn Vinh tâm tình càng thêm nặng nề, vỗ vai gã an ủi:

- Tiểu Lạc, giỏi lắm. Đệ đã không gục ngã, đệ là người anh em tốt của ta.

- Đại ca, huynh mà còn không đến, bọn đệ chỉ sợ không chống chọi được thêm đâu. Cha đệ, cha đệ -------

- Lạc đại nhân làm sao rồi?

Lâm Vãn Vinh lay Lạc Viễn hỏi dồn. Lạc Mẫn tuy là một lão hồ ly nhưng lại có tình tri ngộ, có ơn bảo vệ Lâm Vãn Vinh.

- Đêm hôm kia xảy ra chuyện mất tiền lương, sau khi nhận được tin cha đệ thổ liền ba ngụm máu, ngất ngay tại chỗ, tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Lạc Viễn thất thanh khóc ròng. Trước mặt đại ca, gã chỉ là một đứa trẻ.

Tiền lương bị cướp, Lạc Mẫn thì hôn mê bất tỉnh. Cả Tế Ninh, Sơn Đông đều rối như tơ vò, tình hình còn gay go hơn hắn tưởng tượng.

Không được loạn, không được loạn, Lâm Vãn Vinh đứng vững chân, răng cắn lưỡi, ép buộc bản thân giữ tỉnh táo, ngoảnh đầu nói với Từ Chỉ Tình:

- Từ tiểu thư, nghe nói cô tinh thông thuật Kỳ Hoàng*, có thể đi khám cho Lạc đại nhân được chứ? Tiểu Lạc, vị này đệ chưa biết phải không, đây chính là thiên kim của Từ Vị đại nhân, cũng là bạn tri kỷ của tỷ tỷ đệ, Từ Chỉ Tình tiểu thư! (Lãnh Huyết chú: tương truyền Hoàng Đế và thần tử của ông là Kỳ Bá đều biết chữa bệnh. Hoàng Đế thường cùng Kỳ Bá thảo luận về y học, dưới hình thức vấn đáp soạn thành "Hoàng Đế nội kinh", lời lẽ đơn giản mà ý nghĩa rộng lớn, lý luận sâu sắc thú vị, là một bộ y học văn hiến hiện còn lưu giữ ở Trung Quốc, vì vậy mà hậu thế gọi Trung y học là Kỳ Hoàng chi thuật, Kỳ Hoàng cũng được coi là tổ tiên của các thầy thuốc.)

Lạc Viễn vừa mừng vừa hoảng, hấp tấp khom mình hành lễ:

- Tỷ chính là Chỉ Tình tỷ tỷ? Tiểu đệ Lạc Viễn bái kiến tỷ tỷ!

Từ tiểu thư vội đỡ Lạc Viễn dậy:

- Lạc tiểu đệ chớ đa lễ, ngu tỷ lên đường gấp gáp, cũng chẳng biết có giúp được gì không!

- Có lòng là đủ rồi!

Lâm Vãn Vinh hững hờ nói, rồi chuyển sang Lạc Viễn:

- Tiểu Lạc, tiền lương bị cướp ở đâu, hiện tại tình thế ở Tế Ninh ra sao, đệ giải thích cho ta trước đã.

Lạc Viễn thấy đại ca hỏi chuyện, như người chết đuối vớ được cọc, liền lau khô nước mắt kể:

- Số tiền lương đó được vận chuyển từ Hàng Châu qua Trừ Châu, đêm hôm kia thì tới Tế Ninh, đáng nhẽ phải đổi công văn thông quan rồi mới cho đi, nhưng lúc xe ngựa chở tiền lương đến Tế Ninh thì trời đã tối, quan tổng binh phụ trách áp tải lo trên đường sinh chuyện nên đã xin phép cha đệ đóng quân một đêm ngoài thành Tế Ninh. Nào hay ngay đêm đó lại xảy ra chuyện, lúc canh một, cha đệ không yên tâm nên đích thân đi tuần tra doanh trại. Vào trong doanh thì thấy bốn bề trống không, chẳng những ba lăm vạn lạng bạch ngân không cánh mà bay, đến cả năm nghìn tinh binh cùng ngựa và vũ khí cũng biến mất không tăm tích.

- Năm nghìn tinh binh này cùng ba lăm vạn lạng bạch ngân đóng quân bên ngoài cổng nào của thành?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi.

- Bọn họ đến từ Trừ Châu, đóng quân bên ngoài cổng nam thành Tế Ninh.

Lạc Viễn trả lời.

Cổng nam? Đó chính là nơi lúc trước ta công phá thành Tế Ninh mà, thật không ngờ quay tới quay lui lão tử lại phải quay về. Hắn thở dài nói:

- Khi đó năm nghìn tinh binh triệt tẩu còn đem theo ba lăm vạn lạng bạch ngân, lẽ nào không để lại manh mối nào sao?

- Lũ khốn kiếp này đã có mưu đồ từ trước, lúc bọn chúng di tản, bên trong doanh trướng được dọn dẹp sạch bong, không lưu lại gì cả. Sau đó cha đệ hạ lệnh phong tỏa xung quanh thành Tế Ninh, còn tìm được vài người chứng kiến sự việc, theo lời khai của họ, đêm đó họ trông thấy hướng đông và tây mỗi hướng có hơn ba nghìn binh mã kéo xe lớn đi qua, cờ quạt không dựng, thần sắc vội vàng, xem ra đúng là lũ khốn này rồi.

Mỗi hướng ba nghìn nhân mã, hướng đông và tây đồng thời triệt thoái? Lâm Vãn Vinh và Từ Chỉ Tình nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau. Ba lăm vạn lạng bạch ngân đâu phải con số nhỏ, phải dùng mấy chục xe ngựa, dẫu muốn chia binh lực lén vận chuyển thì cũng không nên chia thành hai đường, mục tiêu như vậy quá lớn.

- Vậy sau đó có thêm ai bắt gặp đoàn xe này không?

Từ Chỉ Tình cất tiếng.

- Không có, sau đó cả Tế Ninh và Sơn Đông đều bị phong tỏa, nhưng năm nghìn người và đoàn xe này cứ như đã bốc hơi, mất tăm mất tích luôn.

Từ Chỉ Tình chau mày, dường như chưa nghĩ thông suốt đạo lý trong đó. Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Bọn họ đều bị người ta dùng độc hại rồi, bọn đệ không tìm thấy là đương nhiên.

Từ Chỉ Tình nghe vậy cả kinh, toan mở miệng hỏi thì Lâm Vãn Vinh đã xua tay ngăn lại:

- Tiểu Lạc, bọn đệ đã tìm kiếm quanh những vùng gần Tế Ninh chưa?

- Từ sau đêm xảy ra chuyện đó, bọn đệ đã lật tung cả Tế Ninh này lên rồi, không chỉ có bốn cổng thành đông nam tây bắc, cả xung quanh mấy chục dặm cũng bị bọn đệ đào sâu ba thước.

Lạc Viễn lắc đầu, mặt đầy mỏi mệt, kết quả không cần hỏi cũng biết.

Bộ dạng tiều tụy của Lạc Viễn khiến Lâm Vãn Vinh cũng không đành lòng hỏi tiếp, liền nói với Từ Chỉ Tình:

- Từ tiểu thư, phiền cô cùng chúng tôi đi thăm Lạc đại nhân trước nhé.

Bệnh tình của Lạc Mẫn hiện là chuyện quan trọng hàng đầu, không thể để chậm trễ một giây phút nào. Từ Chỉ Tình gật đầu, hai người theo chân Lạc Viễn đi gấp tới phủ nha.

Tế Ninh vốn là trọng trấn phồn hoa, có điều trải qua nhiều năm bị Bạch Liên giáo chiếm đóng, thêm nữa ngày đó lúc công thành vạn pháo cùng bắn, trong thành nơi nơi đổ nát. Phủ nha của Lạc Mẫn nằm trong một ngôi nhà xập xệ trong thành, tuy thu dọn sạch sẽ gọn gàng nhưng so với phủ tổng đốc Giang Tô trước kia thì đúng là một trời một vực.

Lạc Viễn dẫn hai người vào một căn phòng. Lâm Vãn Vinh nhìn mà sửng sốt, ông già sắc mặt vàng vọt, hình dạng gầy gò nằm trên giường kia chính là Lạc Mẫn bụng phệ khi xưa đó ư? Sao có mấy tháng không gặp mà lão đã già yếu đến thế rồi?

Từ Chỉ Tình đưa ngón tay ngọc nhẹ đặt lên mạch môn của Lạc Mẫn, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:

- Tỳ vị bất thuận, buồn bực ức chế, người có ẩn bệnh, bách hàn nhập phúc -------

Bảo cô khám bệnh chứ có bảo đọc thành ngữ đâu, Lâm Vãn Vinh sốt ruột hỏi:

- Từ tiểu thư, cô nói thẳng ra đi, Lạc đại nhân rốt cuộc thế nào?

Từ Chỉ Tình thở dài:

- Lạc thế thúc bị uất khí công tâm, cộng thêm từ lâu đã có ẩn bệnh nên mới thành ra hôn mê, cần phải săn sóc điều dưỡng thật tốt, ít nhất một năm mới có thể khôi phục.

Không sao thì tốt rồi, Lâm Vãn Vinh thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán. Hắn thấy Từ Chỉ Tình kê đơn, gì mà Cát Cánh, Bối Mẫu...nhìn chẳng hiểu thứ gì, liền kéo Lạc Viễn hỏi:

- Tiểu Lạc, tỷ tỷ của đệ đâu? Sao không có trong phủ?

Lạc Viễn lắc đầu, mắt ươn ướt đáp:

- Tỷ tỷ đem người ra ngoài cổng nam tìm kiếm đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt rồi. Đại ca, huynh mau đi gặp tỷ ấy đi.

Nha đầu ngốc nghếch này, đúng là không thiết sống mà. Lâm Vãn Vinh lòng nhói đau, cuống cuồng chạy ra khỏi cửa, thẳng hướng nam thành.

Phía nam thành Tế Ninh, mặt chính đối diện bờ hồ Vi Sơn, ngoại trừ một quan đạo theo hướng đông tây thì không còn con đường nào khác đi được. Hồi công chiếm Tế Ninh, mấy vạn đại quân của Lâm Vãn Vinh đã tóm cổ Lục Khảm Ly ngay tại đây, sau đó cùng kề vai sát cánh với An tỷ tỷ và Tiên nhi trong vạn pháo, rồi đến quãng thời gian hạnh phúc trên Vi Sơn hồ, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt như một thước phim, trong đó có chua xót, có ngọt ngào, suốt đời này hắn sẽ khó lòng quên được. Nay lại dạo bước chốn cũ, nhớ đến thời khắc sống cùng An tỷ tỷ và Tiên nhi, vừa thân thiết vừa hoài niệm, tâm trạng khó tránh khỏi ngậm ngùi.

Ra ngoài cổng nam, trước mặt toàn người với người, tiếng đào bới lộp bộp vang lên không ngớt, náo nhiệt dị thường. Bốn phía cổng thành thắp đủ các loại nào đuốc nào đèn lồng, đêm tối mà được chiếu sáng như ban ngày. Vô số quan binh tay cầm cuốc xẻng đang ra sức đào, bụi đất tung bay, tiếng người ồn ào, khung cảnh ầm ĩ, biết đi đâu tìm Lạc Ngưng bây giờ.

Đúng là đào sâu ba thước à, Lâm Vãn Vinh cười khổ, cách này tuy ngốc nhưng với tình hình hiện nay thì lại là cách hữu hiệu nhất. Số bạc đó ắt hẳn được giấu trong chu vi vài trăm dặm quanh Tế Ninh, vấn đề là đến khi nào mới đào ra thôi.

Mấy nghìn binh sĩ đều đội mũ mặc giáp, lại đang trong đêm nên Lâm Vãn Vinh tìm mãi vẫn chưa thấy bóng dáng cô gái nào, hỏi mấy tên lính cũng không ai biết tiểu thư Lạc gia cả.

Lâm Vãn Vinh trên đường tìm kiếm ngày càng đi xa, ánh đèn ngày một tối dần, đến mặt người cũng nhìn không rõ, phía trước lác đác vài quân lính tản mát, hằn lên những chiếc bóng cô đơn.

Lâm Vãn Vinh đảo mắt khắp bốn bề, ánh mắt dừng lại trên một bóng lưng lẻ loi thon gầy gần nhất phía trước. Nàng mặc một bộ mũ giáp nặng trịch, thân thể yếu đuối được bao phủ bên trong giáp trụ, che lấp thân hình đẹp đẽ vô ngần. Tay nàng vung một cái cuốc nhỏ, đang dốc sức bổ xuống, đập vào đất bồm bộp, từng tiếng từng tiếng rớt vào tim Lâm Vãn Vinh.

- Ngưng nhi ----

Lâm Vãn Vinh giọng khàn khàn gọi lớn.

Thân ảnh đó chợt ngừng lại, người run lên nhè nhẹ, chiếc cuốc trong tay rơi "keng" xuống nền đất.

- Ngưng nhi ----

Lâm Vãn Vinh như phát điên lao về phía thân hình mềm yếu đó.

Nàng chầm chậm xoay mình, một khuôn mặt xinh đẹp trắng xanh ánh lên dưới nguyệt quang rét mướt, giọt lệ trong suốt lóng lánh ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm. Đôi môi anh đào khô nẻ của nàng khẽ hé mở, lẩm nhẩm gọi một tiếng "Lâm đại ca" rồi như thể trút nốt chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, người lả về phía sau...