Trịnh Nam Anh ngồi dài thườn thượt ở phòng làm việc của Thái Từ Quân.
- Về chỗ vợ cậu mà ngồi.
- Thôi, cô ấy bầu bí nóng tính lắm, làm phiền cô ấy làm việc có khi còn bị ăn chửi.
Hàn Hân thở dài bê tới một giỏ cam vàng đặt bịch xuống bàn, Trịnh Nam Anh hí hửng.
- Cảm ơn em vợ!
Hàn Hân chưa từng nghĩ có ngày Trịnh Nam Anh làm anh rể mình, nên đến giờ đối phương gọi hai tiếng “em vợ” vẫn làm Hàn Hân ngài ngại.
- Chả được miếng nào luôn, hai người nịnh bợ nhau thì đừng có kéo em vào.
Thái Từ Quân nhìn Hàn Hân phàn nàn, khó hiểu nhìn Nam Anh.
- Gì vậy!
- Cam!
- Ai chả biết cam, cậu bảo Hàn Hân mua nhiều cam tới đây làm gì. Sắp tan làm rồi, cũng đừng có ăn uống trong phòng làm việc của tôi.
- Ai nói tôi ăn ở đây, đây là quà cho vợ. Tại chưa mua bao giờ nên phải nhờ Hàn Hân biết loại vợ tôi thích ăn. Giờ biết rồi sau sẽ tự mua.
Thái Từ Quân đi tới nhìn kỹ, thấy còn có cả trái tim đính trên giỏ, bèn lấy tay lật lật ra.
" Tặng em giỏ cam xinh.
Cam đoan ở bên em.
Cam chịu tính tình em.
Cam lòng chỉ có em.
Cam kết luôn yêu em ❤"
- Trịnh Nam Anh, chỉ cậu mới nghĩ được mấy cái chiêu lấy lòng sến rện nhắng nhít như vậy.
Nam Anh ngắm nghía giỏ cam, còn cúi cúi xuống ngửi mùi thơm tinh dầu cam tỏa ra, vẻ mặt đầy tự hào.
- Chuyện, bà bầu ăn cam tốt mà. Hàn Hằng nhà tôi thuộc trường phái thiết thực không lãng mạn. Mua hoa thì cô ấy chê tốn chỗ, tốn tiền. Nên cứ mua quả cô ấy thích là dễ nhất, mẹ con cùng ăn hihi.
Thái Từ Quân cong môi cười, đi lại bàn làm việc lặng lẽ nhắn tin cho Hàn Hân.
“Mua thêm một giỏ cam nữa, to hơn giỏ vừa rồi”.
Hàn Hân thở dài, sắp tan làm còn bị dí việc ngoài lề nữa.
****
Thái Từ Quân xách giỏ cam đặt ở bàn phòng khách, không thấy Nghê Hồ Ly đâu. Đang lo lắng thì cô từ nhà tắm đi ra, tóc còn ẩm chắc vừa tắm gội xong, vẻ mặt khoan khoái vui vẻ.
- A, về rồi, em có quà cho anh.
Nay không phải dịp gì đặc biệt, bỗng có quà làm Thái Từ Quân khá hồi hộp. Mọi thị phi đều dừng lại sau cánh cửa nhà.
Hồ Ly kéo tay anh vào bếp, trên bàn có một giỏ cam vàng, còn có thiệp nhỏ đính kèm.
" Cam lòng chỉ có anh, cam kết mãi yêu anh".
Thái Từ Quân bật cười trong sự ngơ ngác của vợ. Biểu cảm này ngoài dự đoán của Hồ Ly, tưởng anh sẽ xúc động dữ lắm. Hiếm khi cô thổ lộ yêu anh mà.
Hai người ra phòng khách, đến lượt Nghê Hồ Ly ngỡ ngàng thấy một giỏ cam, xinh xẻo và to hơn.
" Cam lòng là chồng em, cam kết luôn yêu em".
- Ủa, thần giao cách cảm gì ngộ vậy?
Thái Từ Quân xoa đầu vợ.
- Không phải thần giao cách cảm, anh học Trịnh Nam Anh thôi. Còn em, cũng là Trịnh Nam Anh bày đầu?
- Không, là Hàn Hằng khoe em, em muốn thử chút.
- Ừ, vui mà. Cảm ơn em!
Hồ Ly cầm một quả cam lên, hai tay giữ lấy rất nâng niu.
- Em cũng cảm ơn anh!
Ở giữa bão giông liên tiếp và lâu ngày khiến Nghê Hồ Ly từng lầm tưởng đó là cuộc sống. Vì ở giữa giông bão, cô không làm được việc gì nên hồn, cứ việc này chưa qua việc khác đã ập tới. Lâu dần, Hồ Ly nảy sinh ra sự hoài nghi bản thân và trở nên tự ti. Cho đến ra khỏi được bão giông, bước lên bờ cô mới biết hóa ra đó chỉ là một chặng đường, còn bình yên mới thật là cuộc sống đáng sống. Đứng giữa bình yên mới thấy bản thân và người thân quan trọng làm sao. Bình yên trong cuộc đời là bình thường bởi ai chả có lúc hỉ - nộ- ái- ố, trong bão giông mà bình yên mới thú vị và đáng gờm.
Đi qua được bão giông có thể coi là một loại khả năng, bước được lên bờ bình yên có thể xem là một loại thành tựu.