Cực Phẩm Hồ Ly

Chương 54: Bồng bềnh bồng bềnh



Hồ Ly ngồi lên xe, trầm ngâm nhìn ra cửa.

- Tôi không đói, đưa tôi tới chùa được không?

Thái Từ Quân nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô, khẽ cầm tay rồi nói.

- Ừm.

Đã lâu Hồ Ly chưa tới chùa, nay cô tới không hương khói gì, chỉ lặng lẽ cầm chổi quét lá rụng ở sân. Vị trụ trì lớn tuổi thấy cô gái có vẻ nhiều tâm sự, khi hai người đứng ở hồ cá koi góc sân chùa, bà ấy nhìn qua Thái Từ Quân rồi ân cần hỏi.

- Sao nay con tới giờ này.

Hồ Ly nhìn mấy con cá xinh đẹp bơi dưới nước:

- Dạ, con nhớ không khí trong lành và sự thanh tịnh để lòng con tĩnh lại.

- Nghe nói con đi học lại rồi.

Thái lão phu nhân và bà chủ Hồng Hoa là hai nhà hảo tâm của chùa này, nên thông qua họ vị trụ trì cũng biết chút tình hình của Hồ Ly.

- Vâng ạ. Giờ con vừa học vừa làm.

- Ừ, tập trung năng lượng vào việc của mình. Đức Phật có câu, cái gì thuộc về con, con từ chối không được. Cái gì vốn không thuộc về con, con mưu tính cũng vậy thôi. Của mình trân trọng, của người trả người. Nhân duyên là sợi chỉ, kéo mãi sẽ căng rồi đứt, thuận duyên bình đạm đối đãi thôi, mà lâu dài.

Hồ Ly nhìn Thái Từ Quân đang đứng dưới gốc cây lớn, bóng lưng bình yên khó tả. Cô gật đầu.

- Vâng ạ.

Khi trời nhá nhem, Hồ Ly mới bịn rịn tạm biệt trụ trì ra về.

Ngồi trên xe, cô hỏi anh:

- Tốn nhiều thời gian của anh quá.

- Không sao, thi thoảng anh cũng cần tới một nơi như vậy, tâm trạng dễ chịu thoải mái hơn nhiều so với đô thị ồn ào.

- Gần đây anh dịu dàng với tôi quá.

- Anh nghĩ chàng trai nào cũng dành sự dịu dàng cho người quan trọng của họ.

Hồ Ly mỉm cười, giọng trầm nhưng cảm xúc.

- Cảm ơn anh đã dịu dàng với tôi. Dù tôi biết ai cũng có lúc cuộc sống không dễ dàng gì. Cảm ơn anh đã cho tôi thấy, gần đây mình vẫn còn quan trọng với ai đó.

Thái Từ Quân dừng xe trước một con sông nhỏ. Ánh hoàng hôn đỏ rực một vùng trời. Đây là cảnh mà ở thành phố sẽ không chiêm ngưỡng được.

- Muốn xuống ngắm chút không?

Cô gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa bước ra khỏi xe. Hai người ngồi dựa đầu xe, yên tĩnh ngắm cảnh thiên nhiên đẹp đẽ.

Hồ Ly ngâm nga hát nhỏ:

" Bồng bềnh bồng bềnh, anh có nghe cơn sóng vỗ

Mang những tâm tư dạt trôi theo dòng nước

Bồng bềnh bồng bềnh, qua những ngày sống khốn khó

Ta có nhau trong bình yên nơi đây…"

Thái Từ Quân quay sang nhìn cô. Hồ Ly lúc này ung dung và mỏng manh lại xinh đẹp. Tay anh cầm lấy tay cô. Dạo này Thái Từ Quân rất tự do thể hiện tình cảm, ngoài hôn, thì còn hay cầm tay Nghê Hồ Ly nữa.

- Ban đầu rõ ràng em không phải gu của anh, thậm chí em rất bình thường trong mắt anh. Nhưng chẳng biết bằng cách nào em lại bước vào cuộc sống của anh. Anh nhận ra chỉ cần gặp em thôi, lòng anh lại ngổn ngang trong vô thức. Anh nghĩ đó là tình yêu, nó không xuất phát từ lý do cụ thể nào cả, chỉ đơn giản là yêu thôi.

Nghê Hồ Ly mỉm cười:

- Yêu sao? Anh từng hẹn hò rất nhiều người rồi, nên thực sự tôi không nghĩ mình may mắn có được tình yêu của người đàn ông trước mắt. Tôi không thể dậy anh cách yêu, mà tôi muốn được yêu. Chúng ta trưởng thành rồi nên hiểu, năm tháng trẻ tuổi này anh không thể trả lại cho tôi được. Tôi đã dành cả thanh xuân để dốc tình cảm cho hai người nhưng chẳng có kết quả rồi.

- Lúc này em bình thản thật đấy.

- Thật ra có được sự bình thản này, tôi đã phải học cách chấp nhận những uất ức mà bản thân chưa bao giờ muốn xảy ra rất nhiều và rất nhiều lần. Anh nói yêu tôi khiến tôi rất áp lực, tôi sẽ lấy gì để đền đáp lại tình yêu của anh đây? Tiền tôi chỉ đủ sống, còn tấm thân này, một thiếu gia và doanh nhân thành đạt như anh, về lâu về dài có chấp nhận nổi người từng đi múa hát ở quán rượu?

Dù Thái Từ Quân đã nhắc nhở cô đừng tự ti, nhưng Nghê Hồ Ly không phải ngày một ngày hai mà rũ bỏ được. Khi nói những lời này, miệng cô ấy còn cười nữa.

Dấu hiệu của một cô gái chưa bao giờ được yêu thương một cách trọn vẹn, đó là phản ứng đầu tiên khi nhận được tình cảm của người khác, không phải là hạnh phúc vui sướng, mà là đắn đo, ngập ngừng suy nghĩ nên đền đáp thế nào.

Tự nhiên Thái Từ Quân thấy thương Nghê Hồ Ly quá, thấy rất thương cô, muốn ôm cô trong lòng mình và yêu cô cả đời này.

Trẻ con hay khóc nhưng chẳng buồn, người lớn hay cười nhưng chẳng vui. Nghê Hồ Ly mạnh mẽ không cần tuyên bố với thế giới này rằng cô có thể chống đỡ mọi sóng gió của cuộc sống. Cô chỉ lặng lẽ làm điều đó và mỉm cười.

Hoàng hôn dần tắt, bóng đêm dần bao phủ lấy hàng cây ven đường.

- Từ Quân, chúng ta về thôi.

Khoảnh khắc cô gọi tên mình, Thái Từ Quân cảm nhận được tim đang đập loạn.

- Nghê Ly, chúng ta ở bên nhau thường xuyên như này, em vẫn không cân nhắc anh chút nào sao?

Tuy hơi hèn mọn, nhưng Thái Từ Quân vẫn muốn hỏi cô, muốn biết xem cô có tiến triển tình cảm gì với mình không.

Hồ Ly nhìn thẳng vào mắt anh.

- Tôi không quan tâm chúng ta bên nhau bao nhiêu lần, anh chưa chính thức tỏ tình, tức là tôi chưa thể cân nhắc.

Thái Từ Quân sững người mấy giây, khi cô cất bước tới cửa xe định mở, tay anh vội giữ tay cô dừng lại.

- Mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em!

Một cái ôm dịu dàng, một cái hôn không có sự phản kháng, thay vào đó là sự đồng thuận của cả hai.



"… Mọi phiền lo dang dở, rồi sẽ hóa tan thành mây.

Hóa cơn mưa về đây làm dòng nước cuốn ra biển sâu

Bình minh lên rạng rỡ, những nỗi buồn bỏ lại phía xa thật xa chân trời

Trong nắng xanh ngời, anh có nghe lòng thảnh thơi

Cùng trôi trên ngọn sóng ta hát ru giấc mơ bềnh bồng

Mình gieo những hạt giống mong gió xa nảy mầm hoa lá

Nắng gieo cho thêm hồng những giấc mơ

Để ta lại ngồi đây và nhớ

Những phút bồng bềnh ta giữ cho riêng đôi mình…"