Hàn Hằng hụt hẫng về luôn trong sự ngơ ngác của Trịnh Nam Anh.
- Ê, mất công đến rồi, hay là chơi chút rồi về, cô xem cái phong cảnh…
- Anh đi mà chơi, bà đây mệt rồi. Đi về!
Hzzzzz, Trịnh Nam Anh đúng là xoay mòng mòng theo cái con người này. Cũng chả hiểu sao Hàn Hằng có uy thế nào mà bảo gì Trịnh Nam Anh cũng nghe răm rắp, cứ như thể sợ phật lòng bà cố tổ vậy.
Ở căn nhà gỗ, Thái Từ Quân lặng lẽ đi về phòng ngủ, Hồ Ly vẫn chưa tỉnh. Anh nằm cạnh, rồi nghiêng người ôm cô vào lòng.
Hồ Ly cựa quậy rồi rúc vào lòng Thái Từ Quân như con cún nhỏ.
- Bé con, em không dậy sẽ không kịp chèo thuyền đâu.
Thái Từ Quân vuốt ve làn da mỏng và trắng mịn của Hồ Ly, cô khẽ nhăn mày, giọng rất lười biếng.
- Hmmm, em buồn ngủ lắm, 5p nữa thôi.
Cô đặt tay trên ngực Thái Từ Quân, hơi thở đều đều phả vào cổ khiến anh ngứa ngáy.
Thái Từ Quân cúi xuống, anh định hôn lên trán Hồ Ly, thì cô bất ngờ ngẩng lên.
Nụ hôn rơi tại chóp mũi, cô chun chun nhăn lại rồi cười.
- Em nói ngủ thêm 5p mà.
- Anh làm em không ngủ được nữa.
Hồ Ly tuy rất buồn ngủ, nhưng tay cô cảm nhận được từng nhịp đập thổn thức nơi lồng ngực của anh. Nó khiến cô hồi hộp, tới nỗi hai má đã đỏ lên.
Vẫn là không cưỡng lại được, Thái Từ Quân luồn tay qua tóc cô, rồi ngón tay xoa đều sau gáy của Hồ Ly.
- Em hỏi anh một câu nhé?
- Ừm, mấy câu cũng được.
Hai mắt cô chăm chú nhìn anh mấy giây và nghiêm túc cất lời.
- Anh mong chờ gì ở em?
Nghê Hồ Ly vẫn không tin lắm, phải gom đủ bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được một người xuất sắc như vậy. Người đó bao dung, yêu thương, kiên định và kiên nhẫn, dù ngay lúc đầu cô dành tình cảm cho người khác.
Thái Từ Quân trầm ngâm nhìn cô, Hồ Ly lúng túng nói thêm.
- Ý em là… Anh có thể quen được nhiều người tốt hơn em. Nếu so với mấy cô gái trước…
- Tình yêu của em. Anh sống rất đủ đầy, nhưng thiếu tình yêu. Có người sẵn sàng cho anh tình yêu, nhưng anh không thấy đó là tình yêu. Em độc thân, vừa hay anh có lòng yêu thích.
Hồ Ly khẽ gật đầu nhưng hơi chột dạ, lòng cô vẫn lấn cấn. Vừa nhắc tới mấy cô gái trước anh liền ngắt lời.
“Ngốc quá, sao mình lại lôi người cũ ra để nói chứ. Anh ấy là người kiêu ngạo, hẳn lòng tự tôn rất cao. Quá khứ của đàn ông là điều cấm kị, nhất là liên quan đến phụ nữ”
Cô hơi thở dài, dù rất cẩn thận vẫn bị anh để ý.
- Em là em, họ là họ. Anh rất muốn mỗi ngày được gặp em, dù là mặt dày bám lấy em hay xách em theo cũng được.
Thái Từ Quân đang nói thật, anh sợ chỉ cần mình lơ là thì Hồ Ly sẽ bị Tư Dạ Đam giành mất, hoặc Hồ Ly sẽ bị vương vấn tình cũ. Anh phải luôn xuất hiện ở tầm nhìn của cô, ở bên chăm sóc cô.
Dần dần, tâm trí của Hồ Ly sẽ hiện hữu hình ảnh của Thái Từ Quân nhiều hơn. Lâu dần, Thái Từ Quân sẽ là người luôn trong tiềm thức của cô gái này.
- Xa thì thương, gần thì chán. Gặp nhiều nhanh chán thì sao?
Việc gặp mặt trong tình yêu rất quan trọng sao? Đúng vậy! Một nghìn câu nhớ sau màn hình điện thoại cũng không bằng một cái ôm.
- Thực ra mỗi lần có tin nhắn tới, anh đều mong đó là em. Nên khi đã ở bên anh, em chắc chắn không cần lo anh có người khác.
Thái Từ Quân không trả lời thẳng vấn đề của Nghê Hồ Ly, mà anh đang khẳng định, miễn là khi họ yêu nhau, dù xa hay gần, dù chán hay không thì câu chuyện của hai người sẽ luôn là của hai người.
Khi người đàn ông thực sự yêu, họ sẽ xử lí tốt tất cả các mối quan hệ của mình. Chỉ cần Thái Từ Quân muốn Nghê Hồ Ly thắng, sẽ không ai có thể làm cô thua được. 10 Hàn Hằng, hay 15 cô người yêu cũ là hoa hậu cũng thế cả thôi.
- Nghê Ly?
- Ơi?
Cô đáp lại dễ thương quá, Thái Từ Quân bóp bóp hai má cô căn dặn.
- Đời này dài lắm, anh hy vọng sau này luôn nắm tay em đi qua thăng trầm của cuộc sống. Chúng ta không còn bố mẹ, chi bằng dựa vào nhau. Nếu, anh nói nếu thôi, một ngày em không muốn ở bên anh nữa, dù có bên nhau hay không, vị trí của em ở trong anh sẽ là vị trí mà không ai có thể tranh giành.