Cực Phẩm Hôn Quân

Chương 47: Đấu Giang Bắc Thiên




Thấy Đường Huyền bị đám người bịt mặt áp giải ra khỏi tẩm cung đám thị vệ liền kinh hoảng.
Đường Huyền vội nói:
- Không cần sợ, các ngươi tới ngự hoa viên đem vũ khí của trẫm tới đây.
Dư thái giám lúc này đi ngang qua, thấy vậy sắc mặt đại biến, vội quỳ xuống khóc lóc nói:
- Giang minh chủ, các vị hảo hán a, đừng làm tổn thương Hoàng Thượng, các vị muốn giết thì hay giết lão nô đi!
“Diễn trò cũng đạt lắm, người ta lấy cái mạng già của ngươi làm chó gì?!” Đường Huyền thầm mắng một tiếng.

Đám thị vệ lúc này đứng thành vòng tròn vây quanh đám người Đường Huyền, nhưng không dám vào gần.
Chuyện Hoàng Thượng bị bắt cóc trong chốc lát truyền khắp hoàng cung, đám thị vệ tới ngày càng nhiều. Giang Bắc Thiên sớm đã không coi cái chết ra gì, nhưng ba tên phía sau thì không khỏi thầm than khổ. Tình hình này thì giết được tên hôn quân xong chúng cũng khó mà thoát nổi.
Tần lão tướng quân cùng ba vị sư thái nghe vậy đều chạy tới. Thấy Đường Huyền bị uy hiếp thì lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám vọng động, võ công Giang Bắc Thiên cực cao, chỉ khẽ vặn tay là cổ Đường Huyền coi như gãy.
Một lát thì một thành viên Phi Hổ đội đem khẩu súng tới. Đường Huyền nhận súng, đang muốn nói vài câu khích bác Giang Bắc Thiên thì chợt nghe từ đâu có tiếng hô:
- Thích khách to gan! Dám mưu hại Hoàng Thượng! Giết cho ta!
Dứt lời không ít người chợt hiện ra trên nóc nhà, bắn tên xuống ào ào.
Giang Bắc Thiên né đám cung tên ra, sau đó quát lớn:
- Hôn quân dám giở trò!
Dứt lời lão liền vỗ một chưởng vào lưng Đường Huyền. Đường Huyền còn chưa kịp hiểu gì thì đã ăn một chương cực mạnh vào lưng, ngã quỵ ngay xuống đất, yết hầu cảm thấy ngọt ngọt, liền phun ra ngụm máu.
- Hoàng Thượng!
Mọi người thấy vậy kinh hãi. Đường Huyền cảm giác cơn đau ào lên buốt toàn lưng, muốn nói một tiếng “Ta không sao”, nhưng vừa mở mồm thì máu nóng lại xộc lên. Nhìn sang thấy hai tỷ muội Tần Phỉ Phỉ đang khóc gọi mình, hắn cố nở một nụ cười, rồi vô lực gục đầu xuống ngất đi.
Giang Bắc Thiên chỉ kiếm vào gáy Đường Huyền quát:

- Kẻ nào dám lộn xộn?
- Mọi người mau giết thích khách, sẽ được trọng thưởng…
Lúc này âm thanh vừa nãy lại vang lên.
Phập!
Một tên quan quân trên nóc nhà, chính là tên đã hô hào hai câu vừa rồi, trúng tên của Tần lão rơi xuống đất.
- Đám quân sĩ kia, các ngươi là thủ hạ của ai? Cút hết xuống đây cho lão phu!
Tần lão nổi giận quát lớn.
Giang Bắc Thiên thấy vậy cũng hiểu ra, đè một chân lên lưng Đường Huyền, cười gằn nói:
- Người muốn ngươi chết xem ra cũng không ít nhỉ!
Đường Huyền vốn tưởng ngất rồi, không ngờ chợt mở mắt cười nói:
- Giang minh chủ, cho dù là đầu heo cũng biết có kẻ muốn hại trẫm, không ngờ ngươi cũng mắc mưu. Hay là ngươi giả vờ mắc mưu để có thể quang minh chính đại đánh trẫm một chưởng? Hừ, chờ lúc trẫm chết đi, xuống suối vàng nhất định sẽ nói cho người thân ngươi biết thủ đoạn của ngươi.
Giang Bắc Thiên nghe vậy cũng có chút áy náy, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Ngươi tên hôn quân này quỷ kế đa đoan, lão phu làm sao biết có phải do ngươi giở trò hay không?
Dứt lời lão cũng không đè lên lưng hắn nữa. Cũng may một chưởng vừa rồi lão mới dùng hai thành công lực, nếu không Đường Huyền cũng thực sự được đi gặp người thân của lão rồi.
Đường Huyền tỉnh táo lại một chút, nhìn xuống thì cánh tay phải của hắn trong lúc ngã xuống đã bị trật khớp, đau nhức tới không nhấc lên được, như vậy thì còn cầm súng thế nào đây. Lại nhìn sang thì thấy tiểu di muội cùng ái phi vẫn đang bị ba kẻ bịt mặt uy hiếp, trên hai khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ sự lo lắng.
Đường Huyền xoa xoa vệt máu ở miệng, sau đó chợt nói:
- Giang minh chủ, ngươi trước hết thả ái phi cùng tiểu di muội của trẫm ra đã!
Giang Bắc Thiên thừa hiểu sự quỷ quái của tên hôn quân này, có lẽ nào lại thả con tin ra cho hắn tự tung tự tác.
- Hừ, không thả! Lão phu thấy chỉ có không chế được hai nàng thì ngươi mới chịu yên ổn một chút…
- Giang Bắc Thiên! Trẫm hỏi ngươi một câu, có thả hay không?!
Đường Huyền chợt trở mặt, đứng thẳng lên, một chân gác lên ghế đá, bộ mặt hung dữ chỉ tay quát thẳng vào mặt Giang Bắc Thiên.