Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 110: Hoài nghi



Bề ngoài cứng ngắc của Hứa Hạo Nhiên rốt cuộc từ từ thả lỏng. Vẻ mặt chết lặng, lúc này hắn cũng không biết trong lòng mình đang có cảm tưởng gì, bèn dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đứng thẳng người, rồi cúi đầu chậm rãi quỳ xuống.

Hứa Hạo Lượng sau bình phong thống khổ nhắm hai mắt lại, Hứa Tử Yên ngừng hô hấp, vẫn không nhúc nhích. Nàng lúc này không thể đưa ra quyết định gì, phải biết rằng Thái Huyền tông một khi thật sự bỏ qua thế tục giới, như vậy dựa vào một gia tộc trong thế tục giới, muốn liều mạng cùng một tông môn, đó không thể nghi ngờ là trứng chọi đá, huống chi tông môn kia còn là bắc đại tông môn? Trong lòng nàng biết, tộc trưởng cúi đầu cũng là hành động bất đắc dĩ không còn biện pháp, chuyện này dù sao không chỉ liên quan đến một mình hắn, mà liên quan đến toàn bộ mấy nghìn nhân khẩu của gia tộc Hứa thị.

“Ha ha…” Đường sư huynh kiêu ngạo cười lớn, sau đó hơi cúi đầu, nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên, châm chọc nói: “Hứa gia chủ, lần này Hoa Dương tông chúng ta thống nhất phương bắc, tiêu diệt Thái Huyền tông trong tu tiên giới, vừa để cho toàn bộ tu tiên giới xem rõ thực lực của đệ nhất tông môn Hoa Dương tông chúng ta, vừa cảnh cáo những trung tiểu tông môn có ý không an phận, còn nghĩ Thái Huyền tông có thể làm chỗ dựa cho bọn họ, để bọn họ biết ở phương bắc từ nay về sau chỉ có một tông môn, thì phải là Hoa Dương tông.

Đồng thời, chúng ta cũng muốn tìm một đối tượng lập uy ở thế tục giới, cực kỳ bất hạnh, chúng ta lại chọn lựa Hứa gia các ngươi, vì thế… Ha ha ha… Cho dù ngươi có quỳ trước ta cũng vô dụng, Hứa gia các ngươi diệt vong là nhất định rồi, ha ha ha…”

Hứa Hạo Nhiên bật dậy từ trên mặt đất, phẫn nộ trừng mắt Đường sư huynh, lớn tiếng quát: “Ngươi đang đùa giỡn ta?”

“Không sai, ta chính là đang đùa giỡn ngươi, ngươi làm gì được hả?” Đường sư huynh khinh thường nói.

Hai mắt Hứa Hạo Nhiên đỏ thẫm trừng Đường sư huynh một cái, lại chậm rãi đảo qua Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi. Ba người thấy Hứa Hạo Nhiên nhìn lại, trên mặt đều hiện ra biểu cảm vui sướng khi người gặp họa. Hứa Hạo Nhiên chậm rãi lui về sau, lại ngồi xuống ghế lần nữa. Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi thấy Đường sư huynh không hề động, bọn họ liền không động theo. Đường sư huynh kia chẳng qua vô cùng hứng thú nhìn Hứa Hạo Nhiên, phảng phất giống như thưởng thức một kẻ sắp chết đang giãy dụa vào phút cuối cùng.

Lúc này tâm tình Hứa Hạo Nhiên lại đột nhiên hết sức bình tĩnh, nếu kết quả đã định, hắn cũng không có ý tưởng hão huyền nào khác, trong lòng chỉ nghĩ đến khởi động phù trận, coi như giết được tên nào hay tên nấy. Hai tay đánh một thủ quyết đơn giản, bên trong đại điện đột nhiên thay đổi thành một không gian, dưới con mắt cảm thụ của Dương Duệ, Chu Bá, Hàn Khôi và Đường sư huynh, đại điện bỗng chốc biến thành một bãi cát vàng mênh mông, mặt đất đột nhiên lún sâu, thân thể bọn họ không tự chủ được kẹt cứng ở trong đó, không thể thoát ra được. Trên bầu trời còn có chi chít phi kiếm chém tới bọn họ, chỉ ngay lập tức, Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi liền bị thương, tuy rằng bọn họ đã không ngừng điều khiển kiếm ngăn cản, không ngừng phóng thích pháp thuật, nhưng vẫn đánh không lại phi kiếm đầy trời, vết thương trên người ngày càng chồng chất.

Chỉ có Đường sư huynh kia chợt thét dài một tiếng, song chưởng rung lên, liền phập phềnh ở không trung. Trong mắt tuy rằng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng lại không hề hốt hoảng. Hai tay vừa lật, trong tay liền có thêm tám cây cốt châm không biết luyện chế từ xương cốt yêu thú gì, mỗi một cây đều to bằng đầu ngón út.

Đường sư huynh ném tám cây cốt châm ra không trung, lập tức, tám cây cốt châm đón gió mà sinh trưởng, mỗi một cây đều dài hơn một thước. Ánh mắt Đường sư huynh đảo qua không gian mờ mịt, khóe miệng xẹt qua một tia châm biếm, lạnh lùng nói: “Ha ha, Hứa Hạo Nhiên, nói đúng ra, trận pháp này của ngươi quả thực không tệ. Nếu đổi lại là những sư huynh đệ khác đến, cho dù cuối cùng phá được trận pháp của ngươi, chỉ sợ cũng bị ngươi làm cho mặt mày xám tro. Nhưng mà, rất không khéo, ta ở Hoa Dương tông chính là nghiên cứu trận pháp, phù trận của ngươi ở trong mắt ta chỉ là chút tài mọn.”

Dứt lời, hai tay Đường sư huynh đột nhiên lật về hướng tám cây cốt châm phập phềnh ở không trung, trong miệng hét lớn một tiếng: “Phá cho ta.”

Tám cây cốt châm gào thét phóng đi tám phương hướng, không gian bỗng vang lên một trận trời rung đất chuyển, bãi cát vàng mênh mông và phi kiếm đầy trời lập tức mất tăm mất tích. Nghị Sự đại điện lại xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa.

Nhìn phù trận bị phá đi, Hứa Hạo Nhiên suy sụp ngồi trên ghế. Lúc hắn thấy khắp cả người Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi đều là vết thương, trong lòng lại dâng lên một trận sảng khoái, hai tròng mắt khôi phục một ít thần thái. Hai mắt Đường sư huynh không hề chớp nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên, rét lạnh hỏi: “Nói, cái phù trận này là ai bố trí cho Hứa gia các ngươi?”

Còn chưa đợi Hứa Hạo Nhiên nghĩ xong câu trả lời, ở sau tấm bình phong sau lưng hắn chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp, tuy rằng đã ráng đè thấp cổ họng, nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn lập tức nghe ra là giọng của Hứa Tử Yên, biểu cảm trên mặt mặc dù cố hết sức bảo trì không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang kêu khổ từng đợt: “Ai mang nàng vào đây thế hả?”

Bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt tràn ngập khinh thường của Hứa Tử Yên: “Đương nhiên là Thái Huyền tông chúng ta bố trí. Tiểu bối, bản tôn ở trong này xem ngươi biểu diễn đã lâu, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi đấy.”

Hứa Tử Yên vừa thốt ra mấy lời này, liền khiến Hứa Hạo Lượng luôn ngồi bên cạnh nàng thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi luôn, bàn tay đã theo phản xạ có điều kiện muốn che miệng Hứa Tử Yên, nhưng hắn lại bất chợt mất đi hành động tự do. Bởi vì lúc này từ trên người Hứa Tử Yên bỗng phát ra một luồng uy lực không biết cao hơn gấp mấy lần uy áp mà vị Đường sư huynh kia mới phóng ra vừa rồi, uy áp trải khắp đất trời lan tràn tới mỗi ngóc ngách đại điện. Hóa ra là Hứa Tử Yên phóng thích tấm Hư Cảnh phù trong cơ thể, tấm phù kia ấy vậy mà có thể xuất ra uy lực Kết Đan kỳ.

Bên trong đại điện, ngoại trừ tên Đường sư huynh còn có thể miễn cưỡng duy trì bề ngoài trấn tĩnh, người khác, bao gồm cả Hứa Hạo Nhiên đã đổ mồ hôi lạnh khắp người, không nhịn được run rẩy, cơ thể chẳng khác nào một con cầy sấy, hoàn toàn mất đi hành động tự do. Sắc mặt Đường sư huynh kia biến đổi lớn, hắn không hiểu Thái Huyền tông bị Hoa Dương tông bọn họ bao vây, làm sao lại vẫn có người chạy ra được, hơn nữa còn là một trưởng lão Kết Đan kỳ. Không những giúp Hứa gia bố trí trận pháp, mà còn tự mình tọa trấn ở trong này, chẳng lẽ Hứa gia quan trọng với Thái Huyền tông như thế? Mặc dù tông môn bị vây, lại vẫn muốn che chở Hứa gia?

Hắn ở bên này sững sờ, Hứa Tử Yên bên kia cũng cực kỳ sốt ruột, bởi vì nàng biết tấm phù trong cơ thể nàng chỉ có thể chống đỡ mười tám hơi thở, hiện tại đã sắp qua một nửa thời gian. Dưới cơn sốt ruột, không khỏi lại lạnh lùng hừ một tiếng.

Một tiếng hừ lạnh này, khiến Đường sư huynh đang sững sờ bừng tỉnh lại, trong lòng không khỏi chấn động kịch liệt: “Chẳng lẽ hành động vây công Thái Huyền tông thất bại?” Vì thế, vội vàng cung kính thi lễ theo hướng tấm bình phong: “Vãn bối kính chào tiền bối.”

“Hừ.” Sau bình phong truyền đến một tiếng hừ lạnh không kiên nhẫn.

Đáy lòng Đường sư huynh lập tức nhảy dựng, thần sắc càng thêm cung kính, nhẹ giọng hỏi: “Vãn bối có thể biết danh hào của tiền bối không ạ?”

“Ngươi xứng biết sao.” Giọng điệu Hứa Tử Yên càng thêm rét lạnh, nhưng trong lòng đã lo lắng kinh khủng, bởi vì tấm Hư Cảnh phù kia chỉ còn lại thời gian hai hơi thở…

“Vậy… tiền bối có thể cho vãn bối biết một chút kết quả về trận giao chiến giữa Thái Huyền tông và Hoa Dương tông không ạ?”

Hư Cảnh phù chỉ còn lại thời gian một hơi thở. Hứa Tử Yên bất đắc dĩ làm bộ đưa tay đến túi trữ vật bên cạnh, trên thực tế là từ Côn Bằng tâm lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch, nắm ở trong tay. Linh thạch vốn có thể bổ sung linh lực của phù. Nhưng sử dụng nó thời gian dài, sẽ tổn thương nghiêm trọng đến thi thuật giả. Cho nên, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Hứa Tử Yên sẽ không làm như vậy. Hiện tại sống chết đã đến trước mắt, Hứa Tử Yên đành phải không tiếc tổn thương bản thân, mạo hiểm một phen.

Linh lực trong linh thạch nhanh chóng bị hút lấy, ào ạt tiến vào tấm Hư Cảnh phù kia, bởi vì tốc độ Hư Cảnh phù hấp thu linh lực quá nhanh, kinh mạch Hứa Tử Yên gặp phải áp lực cực lớn, đã xuất hiện xu thế sụp đổ. Nhưng uy lực dồi dào trải khắp đất trời lại càng thêm lớn mạnh. Đường sư huynh kia sợ câu hỏi của bản thân làm đối phương tức giận, vội vàng mở miệng nói: “Tiền bối, vãn bối chỉ là một chân chạy vặt ở Hoa Dương tông, giết ta e rằng chỉ làm bẩn tay ngài.” Dứt lời, Đường sư huynh kia liền quỳ bịch xuống đất, thoáng chốc than thở khóc lóc.

“Mang theo bọn họ cút đi, trở về nói cho lão tổ nhà ngươi, món nợ này, Thái Huyền tông sớm muộn gì cũng sẽ tính rõ ràng với các ngươi.”

“Dạ, đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.”

Đường sư huynh bò dậy từ trên đất, quay đầu thấp giọng quát với Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi đang quỳ rạp trên mặt đất: “Còn không mau cút đi, ở chỗ này chờ chết hả.”

Trên mặt ba người hiện ra một trận vui mừng bất ngờ, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể bản thân liền tràn ngập năng lượng, run rẩy đứng dậy, run rẩy lết từ từ tới cửa. Đường sư huynh kia thấy bộ dạng lê lết của ba người, sợ chọc giận đến vị Kết Đan tiền bối bên trong, liền thấp giọng quát: “Còn không mau đi, lê lết cái gì?”

Ba người khó khăn lộ ra một nụ cười khổ với Đường sư huynh, thầm nghĩ: “Con mẹ hắn chứ, ai mà không muốn nhanh chút? Đây chẳng phải đều do chân không nghe lời sao.”

Đường sư huynh thấy bọn họ cười khổ, trong lòng lập tức hiểu rõ tình cảnh của bọn họ, liền quay người thi lễ thật sâu với tấm bình phong: “Tiền bối, xin ngài thứ cho vãn bối lỗ mãng.”

“Mau cút.” Sau bình phong truyền đến một tiếng quát lạnh không kiên nhẫn, phảng phất chỉ cần bọn họ tiếp tục nán lại một lát, sẽ lập tức bước ra chém giết bọn họ.

“Dạ, dạ, chúng ta lập tức cút ngay.”

Đường sư huynh đi tới phía sau Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi, liên tục đá ba phát. Sút bay ba người ra cửa Nghị Sự đại điện, ngã rạp trên mặt đất. Ba người vội vàng xoay người bò dậy, khom người cảm ơn Đường sư huynh: “Đa tạ Đường sư huynh.”

Vừa ra khỏi đại điện, uy lực Kết Đan kỳ kia lập tức biến mất. Trong mắt Đường sư huynh lóe lên một tia hoài nghi.