Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 112: Bảo tàng mang đến nguy hiểm!



BL: Các tình yêu, ta đang bước dần trên con đường thoái hóa, yêu cầu ủng hộ!!! P/s: 12h17: Buồn ngủ quá đi mất!

Trên Nghị Sự đại điện Hứa gia, đám người Hứa Hạo Nhiên cau mày ngồi tại chỗ, đã ba ngày trôi qua, Đường sư huynh rời đi kia vẫn không quay lại, Thương Lãng thành Chu gia, Nam Lâm thành Dương gia và Cự Khuyết thành Hàn gia cũng không có chút động tĩnh. Điều này làm cho đám người Hứa Hạo Nhiên thật không hiểu, đồng thời trong lòng càng thêm hoảng loạn, chẳng biết đây có phải là giây phút yên tĩnh ngắn ngủi trước bão táp hay không.

Một ánh kiếm từ xa phóng tới, xuyên qua cửa lớn tiến vào, phập phềnh ở trước mặt Hứa Hạo Nhiên. Hứa Hạo Nhiên ban đầu hoảng hốt, đợi thấy rõ hình dạng phi kiếm kia, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, bởi vì phi kiếm kia chẳng phải tính công kích Hứa Hạo Nhiên, mà là phi kiếm truyền tin của Thái Huyền tông. Hứa Hạo Nhiên vội vàng chộp phi kiếm vào tay, đem tinh thần lực của bản thân thấu nhập vào trong phi kiếm, một loạt tin tức bên trong lập tức chen chúc tới. Đợi Hứa Hạo Nhiên đọc xong, liền cầm phi kiếm ngồi ngơ ngác tại chỗ.

“Đại ca, rốt cuộc là chuyện thế nào?” Hứa Hạo Bác nhẹ giọng hỏi, lúc này mọi người đều đã nhận ra thanh phi kiếm này đúng là phi kiếm truyền tin của Thái Huyền tông, đoán rằng Thái Huyền tông truyền tới tin tức, cho nên ai nấy đều sốt ruột nhìn Hứa Hạo Nhiên ngồi trên thượng vị.

Hứa Hạo Nhiên tỉnh lại từ cơn khiếp sợ, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, trên mặt nở nụ cười tươi, lớn tiếng nói: “Nguyên Anh lão tổ của Thái Huyền tông không lâu trước đây thọ mệnh vừa tận, đã tọa hóa ở Thái Huyền tông. Thừa dịp này lão tổ Hạng Tử Vân liền dẫn dắt Hoa Dương tông tiến công Thái Huyền tông. Có điều làm Hoa Dương tông thật không ngờ đó là, trưởng lão Thái Huyền tông Liễu Thanh Hàn lại đúng lúc đột phá, trở thành Nguyên Anh lão tổ thế hệ mới của Thái Huyền tông, vì vậy mới đây Hạng Tử Vân đã dẫn theo Hoa Dương tông rút khỏi Thái Huyền tông. Thái Huyền tông đã mở sơn môn trở lại.”

“Tốt, thật sự quá tốt.” Mọi người trong đại điện đều hưng phấn xoa tay, tảng đá treo trong lòng mấy ngày nay cũng được thả lòng.

“Đại ca, huynh mau báo cáo chuyện xảy ra mấy ngày nay cho Thái Huyền tông, vạch tội Hàn gia kia lâm trận phản bội đi.”

Hứa Hạo Nhiên gật đầu, cầm phi kiếm trong tay dán tại mi tâm, chuyển vận một luồng tin tức vào, sau đó buông tay, phi kiếm kia liền lóe sáng bay ra đại môn.

“Mau phái người đi tìm bọn Kỳ nhi, bọn chúng có thể trở về gia tộc rồi.” Hứa Hạo Nhiên vui vẻ cười ha hả nói.

Người khác cũng đều thấy vui vẻ, nghĩ đến gia tộc bình an vô sự, lại vào thời điểm mấu chốt, không có phản bội Thái Huyền tông. Tuy rằng việc không phản bội này, là vì Hoa Dương tông không cho bọn họ cơ hội, nhưng ai lại để ý tới quá trình đâu? Cái cần chính là kết quả, Hứa gia khi Thái Huyền tông rơi vào thế cục nguy hiểm không có phản bội, đây là một công tích.

Có điều ba ngày sau, cũng là trên đại điện, cũng là những người này, không khí lại cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có chút bi thương. Bởi vì người được bí mật phái đi tìm bọn Hứa Kỳ đều đã trở lại, chỉ là vẫn không phát hiện chút tin của bọn Hứa Kỳ, dù phát hiện không ít dấu vết chiến đấu kịch liệt, lại không biết có phải do bọn Hứa Kỳ để lại hay không.

Bởi vì lúc trước sợ tuyến đường đám người mình an bày trốn đi bị thế lực quen thuộc với mình đoán được, do đó lúc trước bọn Hứa Kỳ thông qua mật đạo rời khỏi gia tộc, bọn họ cũng không dặn dò những thiến niên này trốn đi thế nào, mà hoàn toàn giao cho bọn chúng tự do phát huy. Nhưng ai mà ngờ tới, bọn chúng tự do phát huy, phát huy đến nỗi đám người mình cũng chẳng tìm thấy bọn chúng đâu. Mấy đứa nhỏ chưa có kinh nghiệm từng trải, trong lòng lại tưởng là chạy nạn, thật không biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì, sẽ gặp phải dạng nguy hiểm gì? Lúc này trong lòng mỗi người đều tràn ngập sầu lo.

Tại nhã gian trong một tửu lâu ở Bác Vọng thành, đám người Hứa Tử Yên đang ngồi bên trong ăn cơm, đợi mọi người đều ăn xong cả, Hứa Kỳ đưa tay muốn lấy tiền từ trong túi trữ vật, nhưng bỗng chốc hắn liền cứng đơ tại chỗ. Vào thời điểm hắn rời khỏi gia tộc, cha mẹ chỉ nghĩ đến cho hắn mang thêm nhiều phù phòng thân và đan dược chữa thương một chút, nhưng lại quên cho hắn tiền. Nhìn các đệ muội chung quanh, Hứa Kỳ đỏ mặt hỏi: “Các người ai có mang tiền?”

“Tiền? Chỗ đệ có.” Hứa Lân lấy ra một ít vàng bạc từ trong túi trữ vật.

Hứa Kỳ nhìn thoáng qua, không khỏi cười khổ nói: “Nhị đệ, chút vàng bạc này của đệ chẳng đủ cho mười người chúng ta sống được bao nhiêu ngày.”

Hiện giờ những người khác, bao gồm Hứa Tử Yên đều lấy ra tất cả tiền trên người mình, nếu gộp chung hết của mọi người lại tính ra vẫn có thể duy trì ba tháng, nhưng ba tháng sau thì sao? Nhớ đến cha mẹ mình đều chỉ cho mình phù và đan dược, lại đều quên cho mình tiền, vài người không khỏi nhìn nhau cười khổ. Bọn họ cũng không phải không thể đem phù và đan dược trên người bán đi một ít, nhưng một mặt đó đều là đồ bảo vệ mạng sống, mặt khác bọn họ cũng không muốn làm bại lộ bản thân, cho nên lúc này bọn họ không khỏi đều hơi mờ mịt, dù sao đây vẫn chỉ là mấy đứa nhỏ.

Hứa Tử Yên cũng đang ở nơi đó nghĩ vài biện pháp, lại nghe thấy một giọng nói nhút nhát vang lên: “Ta có tiền.”

Mọi người bỗng chốc nhìn sang người kia, đúng là Hứa Lam vừa rồi luôn không lấy ra tiền. Hứa Tử Yên cũng không rõ về Hứa Lam lắm, trong ba ngày đào vong này, nàng ấy luôn trầm mặc kiệm lời, bình thường đều mang đến cảm giác sợ hãi rụt rè.

“Muội mang theo bao nhiêu?” Hứa Kỳ thản nhiên hỏi. Hứa Kỳ làm trưởng tử tộc trưởng, đương nhiên hiểu biết tình huống trong gia tộc. Vị Hứa Lam trước mắt này gia cảnh chẳng phải quá tốt, hơn nữa, cha mẹ nàng ở trong gia tộc cũng không có địa vị gì. Vì thế Hứa Kỳ không trông cậy vào số tiền nàng mang theo lắm.

“Ừm… Rất nhiều.”

“Rất nhiều là bao nhiêu?” Hứa Kỳ đảo mắt một cái, vô cùng bất đắc dĩ.

“Rất nhiều chính là rất nhiều…” Hứa Lam nhỏ giọng đáp.

“Đừng nói trong túi trữ vật của ngươi đều là tiền đấy chứ?” Hứa Bằng nói đùa: “Mấy ngày nay lúc chiến đấu cùng mọi người, cũng không thấy ngươi ném phù, chẳng lẽ ngươi chỉ mang theo tiền mà không mang phù và đan dược?”

Mặt Hứa Lam đỏ bừng lên, nói lí nhí: “Cha mẹ ta không có nhiều đan dược và phù như vậy cho ta, nên liền cho ta thêm một ít tiền, hơn nữa ta vẫn luôn dành dụm để một cái túi trữ vật lớn hơn, tất cả ta đều cất ở bên trong.”

“Ngươi là nói, trong túi trữ vật của ngươi, hầu hết đều là tiền?” Hứa Tử Yên cũng nhịn không được hỏi một câu.

“Phải.” Hứa Lam thấp giọng đáp.

“Tuyệt quá.” Hứa Tử Yên vươn tay nhẹ nhàng vỗ Hứa Lam một cái, khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm, chờ chúng ta an toàn trở về rồi, ta sẽ phụ trách mua cho ngươi một cái túi trữ vật thật lớn.”

“Không.” Hứa Kỳ vội vàng nói: “Lam muội muội giải quyết vấn đề lớn cho chúng ta, đáng lý ra gia tộc phải thưởng cho Lam muội muội một túi trữ vật lớn, chờ chúng ta trở lại Trung Đô thành, ta sẽ nói với phụ thân.”

“Cảm ơn.” Hứa Lam nhỏ giọng nói, lại quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên bằng ánh mắt cảm kích. Kế tiếp đứng dậy, gạt hết bát đĩa trên bàn sang một bên, cởi túi trữ vật bên hông xuống, dốc hết ra bàn. Một trận lộp bộp vang lên, đám người Hứa Tử Yên vừa thấy liền câm nín, cả một bàn vàng bạc, đại đa số đều là vàng vụn bạc vụn, vừa nhìn đã biết để dành thật không dễ dàng. Hứa Tử Yên xót xa một trận, chậm rãi nói với tất cả: “Mọi người chia đống vàng bạc này thành mười phần, mỗi người một phần, sau đó mọi người đều lấy ra một ít phù và đan dược của mình, giao cho Hứa Lam, để về sau nàng cũng có đồ phòng thân và chữa thương.”

Nói xong, Hứa Tử Yên dẫn đầu lấy ra một ít tam phẩm phù và một ít đan dược tu luyện, bổ khí, chữa thương, giải độc trong túi trữ vật của mình đưa tới trước mặt Hứa Lam.

“Không cần, không cần.” Hứa Lam vội vàng xua tay từ chối.

“Lam muội muội, muội xem chúng ta là một tập thể, muội đã cung cấp lộ phí cho mọi người, chúng ta đương nhiên cũng phải cung cấp cho muội phù phòng thân và đan dược chữa thương.” Hứa Lân cũng lấy ra một ít phù và đan dược trong túi trữ vật của mình đặt lên bàn.

“Đúng vậy, Lân đệ và Tử Yên muội muội nói rất đúng.” Hứa Kỳ cũng lấy ra một ít phù và đan dược trong túi trữ vật của mình đặt lên bàn, kế đó tự mình gom hết vàng bạc mọi người vừa lấy ra lại thành một, rồi phân thành mười phần.

Mọi người thu một phần vàng bạc thuộc về mình vào trong túi trữ vật, lại lấy ra phù và đan dược của mình đưa tới trước mặt Hứa Lam. Nhìn ánh mắt chân thành của mọi người, Hứa Lam đỏ mặt thu phần vàng bạc và tất cả phù cùng đan dược trên bàn vào túi trữ vật bản thân.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua mọi người, trong lòng có hơi bất đắc dĩ. Nhóm người này đều là những đứa nhỏ mười mấy tuổi, căn bản không có kinh nghiệm xuất môn gì, càng đừng nói đến việc đào vong. Ngay cả Hứa Kỳ kia, tuy rằng giúp đỡ gia tộc làm một ít công chuyện, nhưng phần lớn thời gian cũng ở bên trong Trung Đô thành. Đi ra Trung Đô thành căn bản chẳng được mấy lần. Dọc đường đi này, gặp phải vô số người bịt mặt đuổi giết, may mắn dựa vào phù xung phong liều chết chạy thoát, hơn nữa cũng bởi vì người đuổi giết tu vi không cao lắm, nhưng Hứa Tử Yên đã cảm giác được, tu vi người đuổi giết đang không ngừng tăng lên, xem ra đối phương đã ý thức được mười người bọn họ cũng không dễ dàng đối phó như vậy, cho nên con đường đào vong tương lai của bọn họ sẽ càng thêm gian nan.

Nâng tay ngăn cản hành động muốn rời khỏi của Hứa Kỳ, Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Các vị, các vị có phát hiện ra không, người đuổi giết chúng ta, tu vi ngày một tăng cao?”

Vừa nghe Hứa Tử Yên hỏi như thế, mọi người ban đầu sửng sốt, sau đó liền trầm ngâm gật đầu. Hứa Tử Yên thấy mọi người đều tán thành lời nói của bản thân, mới nhẹ giọng nói tiếp: “Hẳn là ngày đầu tiên chúng ta rời khỏi Trung Đô thành, đã có người nhận ra chúng ta hoặc một số người trong chúng ta. Bọn họ kết hợp chuyện xảy ra ở Hứa gia mấy ngày nay, ta nghĩ có khả năng trên cơ bản đều đã đoán được mục đích của chúng ta, như vậy bọn họ sẽ không tiếc tất cả vốn liếng để bắt chúng ta. Bởi vì kể cả trên người chúng ta không mang quá nhiều tài phú, nhưng họ sẽ đoán được gia tộc vì Đông Sơn tái khởi (*), nhất định sẽ nói cho chúng ta biết nơi gia tộc cất giấu bảo tàng.”

(*) Đông Sơn tái khởi: Một thành ngữ cổ, ý nói chờ thời cơ khôi phục lại.

Nghe đến đó, sắc mặt Hứa Kỳ có hơi mất tự nhiên, nhẹ giọng giải thích: “Phụ thân sở dĩ không nói chuyện bảo tàng cho mọi người, đó là vì thêm một người biết thì thêm một phần nguy hiểm…”