Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 127: Quá tuấn tú, cũng không phải lỗi của huynh!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt đất chấn động giống như sấm đánh rung ầm ầm. Chỉ ngay lập tức một đội bóng đen liền đập vào mắt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên tập trung nhìn lại. Đúng là một đội nhân mã đang từ quan đạo vọt nhanh tới phương hướng của mình. Hứa Tử Yên quay đầu nhìn nhóm Hứa Lân vẫn khoanh chân ngồi dưới đất, lại quay đầu nhìn đội nhân mã càng ngày càng gần, giống như một ngọn núi nhỏ cấp tốc di động đè ép tới cả đám.

Nàng chăm chú quan sát, sau đó trái tim đang thấp thỏm liền thả lỏng. Thì ra đều là mấy tu vi Hậu Thiên, chẳng trách không có ngự kiếm bay đi, mà chỉ cưỡi ngựa đến. Đại khái có gần trăm bóng người, nhưng mà loại tu vi này dù có nhiều thêm, ở trước mặt Hứa Tử Yên cũng chỉ như mấy con kiến. Chắc bọn họ tưởng rằng cao thủ Luyện Khí kỳ trong gia tộc bọn họ khẳng định sẽ đánh bại đối thủ, nếu bắt sống đối thủ, vậy bọn họ phải vội vàng tới đây, ở trước mặt những cao thủ Luyện Khí kỳ trong gia tộc kia cướp công áp giải kẻ địch, để có thể giành được chút hảo cảm. Do đó mới chạy vội chạy vàng như ong vỡ tổ thế kia.

Hứa Tử Yên lấy năm tấm tam phẩm phù đỉnh từ trong túi trữ vật, ném ra không trung. Trong không khí đột nhiên truyền đến một trận pháp lực dao động mãnh liệt, kế tiếp ba tấm phù kia giống như tản ra sương mù, hóa thành vô số bông tuyết, ở trong bông tuyết xen lẫn vô số băng nhũ, xoay quanh chém tới những đệ tử Hải gia.

Năm tấm phù bao phủ toàn bộ gần trăm người kia, trên quan đạo vốn đã dày đặc băng tuyết, giờ lại càng thêm rét lạnh, trong phạm vi phù bao phủ. Độ ấm giảm xuống kịch liệt, hô hấp đã sắp đông cứng lại. Xen lẫn trong cơn rét lạnh thấu xương là băng nhũ xoay quanh giữa bông tuyết xinh đẹp, biến thành vũ khí sắc bén trí mạng. Trong nháy mắt cắt ngang qua khiến gần trăm đệ tử Hải gia mình đầy thương tích.

Ba tấm Hàn Băng phù thoáng chốc ở trước mặt Hứa Tử Yên hình thành một tòa địa ngục âm lãnh băng giá, đệ tử Hải gia phát ra tiếng khóc thét thảm thiết, từng đường máu tươi phun trào từ thân thể bọn họ, máu tươi vừa mới chảy ra, đã biến thành mảnh băng trong suốt, sau đó rơi từ không trung xuống, vỡ vụn thành mấy vụn máu đông trên mặt đất, vang lên tiếng lanh lảnh, giống như những viên ngọc lớn nhỏ rớt khỏi khay.

Bông tuyết trên trời dần dần tán đi, băng nhũ xoay quanh cũng biến mất tăm mất tích, chỉ còn lại thi thể khắp nơi.

Hứa Tử Yên lẳng lặng nhìn thi thể la liệt cách đó không xa trước mặt mình, lúc này nàng đã có một ít sức miễn dịch với người chết. Nhưng khi nàng nhìn thấy tứ chi cụt lủn và mấy đống thịt nát, gần như không có một thi thể nào nguyên vẹn, bụng Hứa Tử Yên vẫn cuộn trào một trận. Miễn cưỡng nhịn xuống cơn buồn nôn trong bụng.

Lại hai khắc trôi qua, đám người Hứa Lân lần lượt tỉnh lại. Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược bắt gặp trước mặt toàn là thịt nát và chân tay đứt rời, liền không chút ngập ngừng ‘ọe’ một tiếng ói ra.

“Đi.” Thấy tất cả mọi người đã tỉnh lại, Hứa Tử Yên lập tức ngự kiếm bay lên, gọi mọi người bay về phương hướng rừng rậm Vô Tận cách đây hơn mười dặm.

Hứa Lân bay đến phía trước Hứa Tử Yên, thấy dáng vẻ Hứa Tử Yên có chút sốt ruột, bèn nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, Tử Yên?”

Hứa Tử Yên đứng trên phi kiếm, quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi không có việc gì chứ?”

“Vẫn ổn, đã khôi phục bảy tầng.” Hứa Kỳ cùng mọi người ào ào đáp lời.

“Tốt lắm. Chúng ta tăng nhanh tốc độ, chỉ còn lộ trình mấy chục dặm, khoảng một khắc chúng ta sẽ đến nơi. Tây Thùy trấn Hải gia bị chúng ta giết không ít người, ta đoán chừng thân phận của chúng ta rất nhanh sẽ bại lộ, đến lúc đó người bọn họ phái tới e rằng sẽ là cao thủ Trúc Cơ kỳ, cho nên chúng ta phải mau chóng tiến vào rừng rậm Vô Tận.”

“Nhưng mà, nếu cao thủ Trúc Cơ kỳ Hải gia đuổi tới trước khi chúng ta tiến vào rừng rậm Vô Tận thì phải làm gì đây?” Hứa Kỳ lo lắng hỏi.

“Loại khả năng này rất nhỏ, khi nào bọn họ đợi lâu không thấy đệ tử Luyện Khí kỳ trở về, mới phản ứng lại. Đến lúc đó, chúng ta đã sớm tiến vào rừng rậm Vô Tận.”

“Giả dụ, nếu cao thủ Trúc Cơ kỳ Hải gia thật sự đến trước khi chúng ta tiến vào rừng rậm Vô Tận thì sao?” Hứa Kỳ vẫn lo lắng hỏi.

“Ngay cả bọn họ đến, ta cũng có biện pháp đối phó.” Hứa Tử Yên sờ Côn Bằng tâm trên cánh tay, xem xét phù cao cấp bên trong một lượt.

Hứa Kỳ không thể tin nhìn Hứa Tử Yên, nghẹn họng trân trối nói: “Tử Yên, muội nói thật… hay giả thế?”



Ánh trăng còn chưa treo cao, đám người Hứa Tử Yên rốt cuộc chạy tới rừng rậm Vô Tận. Phía sau không có cao thủ Hải gia đuổi tới, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ vui sướng. Một đường đào vong tới nay, bọn họ rốt cuộc thoát khỏi các thế lực đuổi giết, chạy ra khỏi vòng vây, đi tới mục đích trong kế hoạch của bọn họ.

Rừng rậm Vô Tận ở Thương Mang đại lục bị cho là lãnh địa yêu thú, cấm địa của nhân loại. Nhưng tại thời điểm này ở trong mắt mấy đệ tử Hứa gia, nơi đây lại là vùng đất an toàn của bọn họ. Bây giờ trong lòng họ chỉ có niềm vui sướng phá tan vòng vây, căn bản chẳng có ai lo lắng rừng rậm Vô Tận là cấm địa của nhân loại. Đối với nhân loại mà nói đây rất có thể chính là một vùng đất tử vong, nơi này nguy hiểm không thua kém bên ngoài chút nào, thậm chí còn có tính nguy hiểm rất cao. Nhưng khác nhau ở chỗ, thế giới bên ngoài tràn ngập bạo lực, đồng thời càng đầy rẫy âm mưu quỷ kế, đây là thứ trước mắt mấy đệ tử thế hệ thiếu niên Hứa gia không am hiểu nhất, cũng e ngại nhất. Mà trong rừng rậm Vô Tận, lại không có âm mưu quỷ kế, chỉ có bạo lực, có điều loại bạo lực này so với bên ngoài còn ác liệt hơn nhiều, cũng nguy hiểm hơn nhiều. Ở trong này, tất cả đều là cá lớn nuốt cá bé, dùng luật rừng một cách trắng trợn.

Hiện giờ Hứa Tử Yên cũng mệt mỏi giống mọi người, nàng mệt không chỉ trên thân thể, mà còn trên cả tinh thần. Nàng làm đội trưởng đội đào vong này, mang theo một đám chim non, hao tổn trên tinh thần thậm chí còn vượt qua thể lực.

Vừa tiến vào rừng rậm Vô Tận, mọi người liền ào ào ngự kiếm đáp xuống, nhảy khỏi phi kiếm, đặt mông ngồi bệt trên đất, mấy nam đệ tử thậm chí trực tiếp ngửa mặt nằm luôn trên cỏ.

Hứa Tử Yên cũng ngự kiếm xuống, hiện tại đã tiến vào rừng rậm Vô Tận. Hứa Tử Yên không dám dẫn bọn họ ngự kiếm bay đi nữa, nếu sơ sảy xông vào lãnh địa cao giai yêu thú nào đó, vậy kết quả chẳng còn gì ngoài cái chết. Có điều, Hứa Tử Yên cũng biết, ở vùng ven rừng rậm Vô Tận cũng tuyệt đối không phải một nơi an toàn. Ở trong này chắc hẳn không có yêu thú, nhưng cũng có nghĩa truy binh sẽ có thể tiến vào. Đã đi được hơn chín mươi trong số trăm dặm, ngã quỵ ở trước thắng lợi đó là điều Hứa Tử Yên tuyệt đối không muốn xảy ra. Cho nên, Hứa Tử Yên lớn tiếng quát: “Đều đứng lên cho ta, tiếp tục đi, nơi này cũng không an toàn.”

Mọi người vừa đến rừng rậm Vô Tận, tinh thần bắt đầu lơi lỏng, mới biểu hiện ra bộ dạng mệt nhọc, chứ kỳ thực cũng không mệt đến vậy. Dù sao bọn họ một khắc trước vừa mới điều tức xong, vì thế nghe Hứa Tử Yên quát chói tai, cả đám lập tức bật dậy từ trên cỏ, đi theo Hứa Tử Yên tiến sâu vào rừng rậm Vô Tận.

Trong rừng cây cối cực kỳ tươi tốt, rậm rạp. Gần như hoàn toàn che khuất ánh trăng, tất cả đều tối tăm mù mịt. Trong khoảng cách mấy thước đều không thấy rõ lắm, mọi người chậm rãi bước từng bước một đạp lên lá khô tiến vào rừng rậm, lá cây dưới chân không biết đã tích lũy bao nhiêu năm tháng, đạp lên một bước, liền lún tới đầu gối, khiến mọi người cất bước rất khó nhọc. Miễn cưỡng đi được nửa canh giờ, mọi người đã mệt đến thở hổn hển.

Ngay cả nhịp bước của chính Hứa Tử Yên cũng bắt đầu lảo đảo, nhưng Hứa Tử Yên vẫn tiếp tục kiên trì, nàng biết lúc này đám người mình rời khỏi vùng ven rừng rậm càng xa sẽ càng an toàn. Chỉ là nàng kiên trì được, những người khác trong đội ngũ lại kiên trì không nổi. Đặc biệt là ba cô gái Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược, nhìn Hứa Tử Yên cũng là nữ, tuy rằng thân hình không ngừng lảo đảo, nhưng vẫn kiên cường bước tiếp về phía trước, trong lòng ngoại trừ bội phục, còn có nhụt chí nản lòng. Kể từ đó, thể lực và tinh thần liền càng thêm giảm sút, rốt cuộc Hứa Lam thể lực yếu nhất, thân thể lung lay một trận, té lăn ra đất.

Sau khi Hứa Tử Yên nghe được âm thanh phía sau. Không khỏi dừng bước, đi tới bên cạnh Hứa Lam, hiện giờ mọi người đều vây quanh Hứa Lam, ban đêm tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hồng hộc. Hứa Tử Yên tới gần Hứa Lam xem thử, lại vận dụng tinh thần lực xem xét thân thể nàng ấy một lần, biết là nàng ấy chỉ hơi mất sức, lại nghe thấy tiếng thở nặng nề, không khỏi hơi lắc đầu nói: “Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát đi.”

Nói xong, liền dẫn đầu ngồi xuống, lấy bình nước từ trong túi trữ vật, ôm Hứa Lam vào lòng mình, đút cho nàng ấy uống từng ngụm một. Thấy đã Hứa Lam tỉnh lại, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi một lát cho khỏe đi.”

Cùng lúc ấy mọi người đều nằm trên đống lá khô êm ái, tận tình hưởng thụ giây phút yên tĩnh ngắn ngủi. Hứa Tử Yên nhìn bọn họ, lắc đầu cười khổ một tiếng, lấy ra thức ăn và nước uống, bắt đầu ngấm nháp. Nàng là đang lấy hành động thực tế nói cho mọi người, bất kể bản thân có mệt thế nào cũng phải ăn, bởi nó có thể bảo trì thể lực của một người, để phòng ngừa tình huống nguy hiểm cùng cực, mà không có sức chống trả.

Vừa phát hiện Hứa Tử Yên đang ăn cái gì đó, lại ngửi thấy không khí thoang thoảng mùi thơm, bụng mấy đệ tử Hứa gia liền đồng loạt kêu òng ọc. Nhất thời cảm thấy đói bụng khó chịu, mỗi người đều nhanh chóng lấy đồ ăn từ trong túi trữ vật, bắt đầu nhai nuốt ngấu nghiến.

Chỉ có mỗi Hứa Thiên Lang tựa vào trên thân cây, không ăn cái gì, cúi đầu xé rách một phiến lá cây cầm trong tay. Rốt cuộc, Hứa Thiên Lang như đã hạ quyết tâm, quay đầu nhìn phương hướng Hứa Tử Yên, dù cho trong đêm tối không thể nhìn nhau mười phân rõ mười, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt lóe sáng lập lòe.

“Tử Yên…” Hứa Thiên Lang khó khăn nói: “Hôm nay ở Tây Thùy trấn, ta…”

Hứa Tử Yên lập tức hiểu được Hứa Thiên Lang muốn nói gì, hắn cho rằng sự cố hôm nay đều do hắn tạo thành. Tuy rằng gây chuyện không phải hắn, trong lòng hắn cũng thật ấm ức, nhưng kết quả lại là chính hắn dựng lên, bởi vậy dọc đường đi trong lòng hắn vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ Hứa Tử Yên trách cứ hắn. Lại làm hắn bất ngờ là, Hứa Tử Yên cũng không nói gì thêm, chỉ là Hứa Tử Yên càng không nói gì, trong lòng hắn lại càng bất an. Vì thế, hắn cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút với Hứa Tử Yên.

Khiến hắn thật không ngờ là, Hứa Tử Yên chưa chờ hắn nói xong, đã lập tức đánh gãy lời hắn, cười nhẹ nói một câu làm Hứa Thiên Lang vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn những người khác thì cười sặc sụa: “Thiên Lang sư huynh, lần này không trách huynh. Quá tuấn tú, cũng không phải lỗi của huynh.”

***

Băng nhũ