Lúc trước ở thượng cổ động phủ, Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia tổng cộng thu được ba tấm phù bảo, mỗi nhà được chia một tấm. Tấm của Lý gia mang ở trên người Lý Vạn Bảo đang tiến vào thử luyện cốc, tấm của Tiêu gia mang ở trên người Tiêu Như Quy, mà tấm của Ngô gia mang ở trên người lão tổ Ngô gia. Có thể nói trên ba chiến trường bọn họ đều có lợi khí quyết thắng. Chỉ là lúc trước trên chiến trường Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông chặn lại Hứa Hạo Nhiên, bọn họ không đoán được Hứa Hạo Nhiên sẽ đột nhiên ném ra cao phẩm phù lục như vậy, mới để Hứa Hạo Nhiên chạy thoát, hiện giờ bọn họ sao có thể phạm vào sai lầm tương tự.
Lão tổ Ngô gia cùng Tiêu Như Quy lúc này không chỉ phóng thích pháp thuẫn hộ thân, đồng thời còn đem phù bảo tế đến trên đầu, kế đó mới hung hãn xông vào đại điện.
Vừa tiến vào đại điện, lọt vào tầm mắt chính là lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương và Hứa Hạo Nhiên đứng ở sâu trong đại điện. Còn chưa đợi bọn họ thấy rõ những người khác, đã nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên lật hai tay, toàn bộ nghị sự đại điện đột nhiên thay đổi hoàn cảnh. Nghị sự đại điện biến mất, hóa thành một vùng hoang mạc. Bầu trời mờ mịt, vô cùng vô tận phi kiếm lao nhanh tới bọn họ. Mặt đất đột nhiên nứt toát, bọn họ liền không ngừng rơi xuống, giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đồng thời trong vực sâu kia, có vô số quái thú bay lên, giương nanh múa vuốt đánh tới bọn họ.
“Tế.” Lão tổ Ngô gia cùng Tiêu Như Quy kinh hãi, đồng thời phóng ra phù bảo, chỉ thấy vạn đạo kiếm quang chen chúc từ phù bảo phóng ra, lập tức tiêu diệt phi kiếm cùng quái thú trong vực sâu đang vọt lại. Nhưng phi kiếm đầy trời vẫn chi chi chít chít bắn nhanh đến, quái thú vẫn không ngừng bay khỏi vực sâu, thoáng chốc cùng hai tấm phù bảo kích đấu.
Kể cả như vậy, phù bảo dù sao cũng là phù bảo. Chẳng những không ngừng đánh rơi phi kiếm và quái thú trong đại trận Hứa Tử Yên bố trí, đem nguy hiểm chắn ở bên ngoài, mà còn không ngừng xuyên thấu phi kiếm cùng quái thú đầy trời, nổ bắn tới đại trận.
“Không tốt.”
Hứa Hạo Nhiên ngoài đại trận trong giây lát biến sắc, mắt thấy đại trận sắp có nguy cơ sụp đổ.
“Khi nào thì ba nhà bọn họ có pháp bảo lợi hại như thế?”
Giữa lúc khiếp sợ, hai tay Hứa Hạo Nhiên đột nhiên kịch liệt lay động một trận, sau đó hai tay dùng sức nắm chặt. Chỉ thấy vực sâu trong đại trận, phút chốc có chín con hỏa long khổng lồ lao ra. Ba con nhắm đến hai lão tổ không có phù bảo cùng Lý Vạn Bằng, Ngô Mông. Sáu con còn lại phân thành hai hướng, ba con một nhóm lao tới lão tổ Ngô gia và Tiêu Như Quy tế ra phù bảo.
Ba lão tổ trong giây lát phóng ra tất cả tiềm lực, trên người nổ bắn ra một màn ánh sáng chói mắt, toàn bộ thân hình đều giấu trong màn sáng kia, biến mất tăm, đồng thời chạy tới nơi xa.
Mà Lý Vạn Bằng, Ngô Mông không có phù bảo bảo vệ, tự thân pháp lực lại không bằng ba vị lão tổ, ngay lập tức bị hỏa long cắn nuốt, bị đốt thành một trận khói bụi. Tiêu Như Quy mặc dù có phù bảo bảo vệ. Nhưng bất đắc dĩ tu vi bản thân quá thấp, cách ba vị lão tổ rất xa, bất kể là uy lực phóng thích hộ thuẫn, hay là năng lực phản ứng, đều kém hơn nhiều. Hơn nữa lại là ba con hỏa long đồng thời đánh về phía hắn. Ba con hỏa long bổ nhào vào Tiêu Như Quy trước, ầm ầm nổ tung, kích khởi một trận lửa đỏ, Tiêu Như Quy chớp mắt đã bị nổ thành cặn bã.
Trong đại trận, phù bảo trên đầu Tiêu Như Quy rơi xuống phấp phới. Thân hình lão tổ Lý gia chợt lóe, phi kiếm cùng quái thú liền nhằm phía tấm phù bảo kia. Ngoài đại trận, Hứa Hạo Nhiên lật tay, tấm phù bảo trong đại trận thản nhiên biến mất, bay ra ngoài đại trận. Lão tổ Hứa gia phất tay một cái, liền đem tấm phù bảo kia chộp vào tay, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.
Lão tổ Lý gia rơi vào đường cùng, đành phải lại một lần nữa trốn vào trong phạm vi phù bảo của lão tổ Ngô gia bao phủ. Hỏa long mặc dù đang không ngừng tiêu hao pháp thuẫn hộ thân của ba lão tổ, nhưng lại không tạo thành chút tổn thương thực chất nào.
Ba lão tổ mắt thấy tộc trưởng của mình, vãn bối của mình chết đi trước mặt mình. Hai mắt chảy xuống huyết lệ, lão tổ Ngô giơ hai tay lên bầu trời u ám trong đại trận lớn tiếng khóc kêu: “Phù bảo, ngươi hãy phá cái đại trận này cho ta. Liệt tổ liệt tông Ngô gia phù hộ, để ta diệt sạch Hứa gia, vì con cháu Ngô gia ta báo mối nợ máu này.”
Ngoài nghị sự đại điện, xung quanh tổ địa Hứa gia, đệ tử Luyện Khí kỳ cùng đệ tử Hậu Thiên của ba gia tộc Trung Đô thành chen chúc xông vào Hứa gia, nhưng mà, bọn họ lập tức bị lạc vào mê võng. Bởi trước mặt bọn họ, Hứa gia đã biến mất toàn thể. Bốn phía là một màn trắng xóa vô biên vô hạn.
Tất cả đệ tử đều mờ mịt hoặc chạy hoặc phi hành chung quanh, có điều xung quanh vẫn là một màn trắng xóa như trước. Đợi tất cả đệ tử ba nhà đều tiến nhập Hứa gia, Hứa Hạo Nhiên trong nghị sự đại điện lật song chưởng, cả tòa hộ tộc đại trận đột nhiên rực lửa, từ trên bầu trời rớt xuống vô số lưu tinh hỏa vũ (*), toàn bộ đại trận tràn ngập tiếng động khóc thét.
(*) Lưu tinh hỏa vũ: Mưa lửa.
Không tiếp tục để ý tới hộ tộc đại trận ngoài gia tộc, Hứa Hạo Nhiên lại một lần nữa đem lực chú ý tập trung ở đại trận trong nghị sự đại điện.
Trong đại trận, theo một tiếng la thê lương của lão tổ Ngô gia vang lên, lão tổ Ngô gia đột nhiên đem một thân tu vi quán chú vào phù bảo. Phù bảo lơ lửng trên đỉnh đầu trong giây lát phóng ra ánh sáng chói mắt, tốc độ xoay tròn đột nhiên gia tăng, kiếm quang gấp đôi so với vừa rồi từ trong phù bảo ‘ong’ một tiếng vọt ra, chỉ một thoáng tiêu diệt hỏa long xung quanh, cắn nát quái thú cùng phi kiếm đầy trời, ầm ầm đánh vào bốn phương tám hướng đại trận.
“Không ổn.” Hai tay Hứa Hạo Nhiên kịch liệt lay động, nét mặt biến sắc, trong miệng quát to: “Lão tổ, đại trận sắp sụp rồi.”
“Không có việc gì.” Lão tổ Hứa gia bình thản nói: “Đến lúc đó, ngươi cầm phù bảo cùng lão tổ Ngô gia hợp lại liều mạng, tuy rằng tu vi của ngươi không bằng hắn, nhưng đều cầm phù bảo, nhất định có thể chống đỡ một lúc. Khi đó kết hợp với phù bảo, rót tu vi bản thân vào. Mà Đỉnh Thiên cùng Đỉnh Dương thì đi cuốn lấy lão tổ Tiêu gia. Ta đi xử lý lão tổ Lý gia trước, còn lại liền đơn giản.”
“Được, chúng ta rời khỏi đại điện.” Hứa Hạo Nhiên gật đầu nói.
Thân hình bốn người chợt lóe, liền đi ra ngoài đại điện, lơ lửng ở không trung. Hứa Hạo Nhiên đem tấm phù bảo kia tế ở trên đầu bản thân, hai mắt chăm chú quan sát bên dưới nghị sự đại điện.
“Ầm ầm ầm.” Một tiếng bạo vang, giống như đất sập trời sụp, toàn bộ nghị sự đại điện ầm ầm sập đổ, đại trận trong nghị sự đại điện vỡ vụn. Ba bóng người phóng lên cao, còn chưa đợi bọn họ thoát khỏi khói bụi, trên bầu trời đã nổ bắn ra vô số phi kiếm.
Ba lão tổ Lý gia, Tiêu gia, Ngô gia giương mắt nhìn, thấy trên đỉnh đầu bọn họ, lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Đỉnh Dương cùng Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở nơi đó. Trên đỉnh đầu Hứa Hạo Nhiên lơ lửng tấm phù bảo của Tiêu Như Quy, đang phóng ra vạn đạo kiếm quang bắn nhanh đến chỗ họ.
Lão tổ Lý gia và Tiêu gia quan sát xung quanh, phát hiện bốn phía cũng không như bọn họ tưởng tượng là đệ tử nhà mình đang điên cuồng chém giết đệ tử Hứa gia. Mà bốn phía im ắng, toàn bộ Hứa gia, chỉ có mấy người bọn họ lơ lửng ở không trung, còn lại chính là tiếng xé gió do phù bảo trên đầu Hứa Hạo Nhiên và lão tổ Ngô gia phóng thích vạn đạo kiếm quang.
Nội tâm ba lão tổ lập tức hoảng hốt, trong đầu hiện ra tòa đại trận vừa rồi ở đại điện, bỗng lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, thì phải là, chẳng lẽ toàn bộ bên ngoài Hứa gia có một tòa hộ tộc đại trận? Điều này sao có thể?
Nhưng ý niệm kia không thể ngăn chặn cứ hiện lên trong đầu họ, hôm nay tấn công Hứa gia là tất cả tinh anh đệ tử của ba gia tộc. Bây giờ cứ như vậy sống chết không rõ, điều này làm cho ba vị lão tổ sao có thể an lòng? Nếu những đệ tử này cũng bị đại trận Hứa gia giết chết, như vậy ba gia tộc Trung Đô thành bọn họ quả thực là chân chính diệt tuyệt, từ nay về sau ở Trung Đô thành cũng chỉ có một nhà Hứa gia.
Lão tổ Tiêu gia cùng Lý gia lòng như lửa đốt, cực lực phóng ra pháp thuẫn hộ thân, chạy ra khỏi vạn đạo kiếm quang, lao tới đại môn Hứa gia, bọn họ muốn mau chóng đến xem, coi nơi đó rốt cuộc phát sinh sự tình gì.
Thân hình chợt lóe trên không, lão tổ Hứa gia liền ngăn cản lão tổ Lý gia, mỉm cười nói: “Chớ đi, hai lão già chúng ta có lẽ đã lâu không giao thủ, hôm nay chúng ta liền luyện đi.”
Dứt lời, cũng không đợi lão tổ Lý gia nói chuyện, liền phi thân tới, hai tay vừa lật, hai con thủy mãng liền rít gào nhằm phía lão tổ Lý gia.
Bên kia, Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Đỉnh Dương cũng ngăn cản lão tổ Tiêu gia, hai người ngay cả nói đều cũng lười, lập tức xông đến lão tổ Tiêu gia.
Thành ra, hắn càng không thể tới gần Hứa Hạo Nhiên, nhưng thấy lão tổ Lý gia đã bị lão tổ Hứa gia đánh cho rơi xuống thế hạ phong, trong lòng càng không biết đệ tử gia tộc mình hiện nay thế nào, dưới cơn sốt ruột, bỏ lại Hứa Hạo Nhiên, lập tức phóng tới đại môn Hứa gia, hắn muốn xem kết quả đã phát sinh chuyện gì? Nếu Hứa gia thật sự có một tòa hộ tộc đại trận, hắn liền dùng tấm phù bảo trên đầu này phá vỡ đại trận.
Lão tổ Ngô gia bay đến đại môn Hứa gia, ở sau hắn là Hứa Hạo Nhiên cấp tốc đuổi theo. Chỉ mất mấy giây, lão tổ Ngô gia đã bay đến đại môn Hứa gia, phi kiếm luôn xoay quanh trên đỉnh đầu quả nhiên ở kế bên đại môn Hứa gia đụng phải vách ngăn…